Xà yêu hé miệng nói tiếng người, truyền đến âm thanh mị cốt, tê tê dại dại.
- Muội muội nhất định khiến các ngươi thoải mái như bay lên trời ~
- Tới chơi đi ~
Hai người quay đầu, phát hiện đám Xà yêu hóa thành hình người, dung mạo động lòng người, điềm đạm đáng yêu, quần áo mát mẻ, xem qua cũng không phải là gia đình lương thiện.
- Không được không được, dáng dấp các ngươi quá xấu.
Mạnh Cảnh Chu lễ phép từ chối.
Nghe nói như vậy, các Xà yêu đầu tiên sửng sốt một cái, lập tức giận tím mặt, chạy càng lúc càng nhanh.
Cũng may Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu cũng không phải ăn chay, luận bản lĩnh chạy trối chết bọn hắn còn không sợ ai, hai chân nhanh chóng chuyển động.
Đáng tiếc họa vô đơn chí, hai người không có chú ý một cái, rơi vào bên trong đầm lầy.
Mắt thấy đám Xà yêu kia sắp đuổi kịp, Lục Dương quyết tâm:
- Tiếp tục như vậy không được, súc địa đào tẩu đi.
- Vậy ta thì sao?
- Đứng yên đừng nhúc nhích, Họa Địa Lao!
Lục Dương nhanh chóng đi quanh Mạnh Cảnh Chu vẽ một vòng tròn, Mạnh Cảnh Chu còn không có kịp phản ứng liền xuất hiện ở bên trong địa lao.
Lục Dương thi triển súc địa, đẩy địa lao cùng Mạnh Cảnh Chu bị nhốt chạy nhanh.
- Hai pháp thuật này còn có thể dùng liên tiếp như thế?
Đám Xà yêu ở phía sau đều sửng sốt nhìn tới, không hiểu rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, khi các nàng trải rộng ra thần thức tìm kiếm hai người, hai người đã chạy ra khỏi phạm vi của thần thức, tìm không được tung tích.
- Chúng ta có dọa người như vậy sao?
Đám Xà yêu hai mặt nhìn nhau, các nàng muốn dựa vào thân thể đến Nhân tộc bên này kiếm một chút linh thạch, không nghĩ tới ý chí của Nhân tộc một người còn kiên định hơn một người, nhìn thấy các nàng đã nhanh chân chạy mất.
Càng không hợp thói thường chính là, khi các nàng nói có thể đùa bỡn thân thể của mình, đối phương chạy càng nhanh.
Các nàng là Bích Thiên Thanh Xà nhất tộc, lúc ở Yêu Vực đã dùng loại chức nghiệp để nổi tiếng, bây giờ các nàng nhóm muốn dến Nhân tộc khai thác nghiệp vụ, một đơn đều không thành công.
- Chúng ta có phải nên nhận lời mời đi thanh lâu của Nhân tộc mà không phải tới đây làm dã chiến hay không, ta nghe nói rất nhiều tỷ muội đều làm như thế.
Một vị khác tỷ muội hỏi.
- Không phải nói Nhân tộc cũng thích chơi ngoài dã ngoại à? Mà ở dã ngoại không cần nộp thuế.
- Thật không hiểu rõ.
...
Một bên khác, Lục Dương còn đang đẩy Mạnh Cảnh Chu phi nước đại, hai cước bay nhảy linh hoạt giống như cá.
- Không sai biệt lắm rồi chứ?
- Hẳn là đào thoát.
Hai người đồng thời lộ ra khỏi mặt đất, nhìn thấy bàn chân của một đầu voi lớn đạp đến hai người, đằng sau Cự Tượng là một đám voi lớn, hai mắt đỏ bừng, ngà voi có dài hơn ba mét, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Lục Dương mau thu mình rồi kéo Mạnh Cảnh Chu vào trong đất.
Hai người lại thăm dò, một đầu yêu thú giống như Hổ giống như Báo đang cắn xé thi thể Lộc yêu, ăn như gió cuốn.
Hai người một yêu liếc nhau, đều ngây người một lát, sau đó yêu thú gào thét, hai người lại lần nữa độn địa đào mệnh.
Rốt cục, hai người thành công chui ra ngoài từ trong đất, chống quải trượng, không biết rõ lại bị cái gì ngăn cản.
- Đây không phải lịch luyện, cái này căn bản chính là phát...
- Mấy chữ ‘tiết lửa giận’ còn chưa ra khỏi miệng liền bị Lục Dương đánh gãy.
- Chớ nói lung tung, đây là lịch luyện đại sư tỷ dành cho chúng ta!
Tính cảnh giác của Lục Dương cao hơn Mạnh Cảnh Chu một tầng, lo lắng đại sư tỷ có thủ đoạn nhìn thấy tình huống của bọn hắn, điên cuồng nháy mắt cho Mạnh Cảnh Chu.
Lo lắng Mạnh Cảnh Chu chọc giận đại sư tỷ, hai người lại thêm một tầng tra tấn.
Mạnh Cảnh Chu bỗng nhiên kịp phản ứng, vội vàng đổi giọng:
- Phát... Phát hiện cảnh giới chúng ta bất ổn, để chúng ta ở chỗ này chém giết, tìm kiếm thời cơ đột phá.
- Chúng ta đi đâu, cũng không thể một mực đợi ở chỗ này chứ?
Lục Dương chậm rãi đi tới từng bước, cảm giác sâu sắc sinh tồn không dễ.
- Không cần hoảng hốt, đã nơi này là chỗ Trung Ương đại lục cùng Yêu Vực dính liền, nhất định sẽ có thành trì cỡ lớn! Ta nghe người trong nhà nói, Đại Hạ vương triều thiết lập sáu tòa thành trì ở chỗ này, đề phòng Yêu tộc, một vị thúc thúc của ta trấn thủ ở bên trong một tòa thành trì trong đó.
- Ừm? Trên cánh tay của ngươi là cái gì?
Lục Dương chú ý tới trên cánh tay Mạnh Cảnh Chu có một côn trùng nhỏ màu đen đang ngọ nguậy, đầu to đuôi mỏng, không biết rõ là leo lên từ khi nào.
- Là con đỉa!
Mạnh Cảnh Chu bị dọa đến vội vàng vung tay, con đỉa giống như dính ở trên cánh tay, làm sao cũng thoát không ra.
- Đừng hoảng hốt, ta nghe nói thứ này sợ lửa, nhìn ta đốt nó! Phi!
Lục Dương há miệng phun Tam Vị Chân Hỏa, cọ xát con đỉa rất nhỏ một cái, con đỉa liền bị thiêu chết, cũng buông lỏng miệng ra, rơi xuống từ trên cánh tay.
Hai người vẫn luôn mở ra thần thức, nhưng đề phòng đều là yêu thú cỡ lớn, không nghĩ tới ở địa phương này thì ngay cả côn trùng cũng muốn đề phòng.
Con đỉa ngược lại không đến mức phá mất phòng ngự của Mạnh Cảnh Chu, nhưng Mạnh Cảnh Chu từ nhỏ được nuông chiều cho nên sinh lý không có thích ứng.