Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 370 - Chương 370: Ăn Cướp Của Bản Giáo Tổ, Thật Can Đảm (1)

Chương 370: Ăn cướp của bản Giáo Tổ, thật can đảm (1) Chương 370: Ăn cướp của bản Giáo Tổ, thật can đảm (1)

- Kim Sang Đan, phục dụng một hạt, thương thế có thể nhanh chóng khỏi hẳn, Chỉ Huyết đan, nếu như gặp phải tình huống xuất huyết nhiều, phục dụng đan này, có thể nhanh chóng cầm máu, Hồi Khí đan, có thể tăng lên tốc độ khôi phục linh lực ở trình độ lớn nhất, công đức tạo vật series Bạch Cốt đan của Phật quốc, có thể để xương trắng nhanh chóng sinh ra máu huyết....

- Lấy hai bình mỗi loại.

- Có pháp bảo loại hộ thể không? Cũng là hai món.

Sau khi hai người kết thúc mua sắm, kiểm kê một cái, phát hiện không có bỏ sót:

- Tính tiền đi.

- Hai vị là khách quý của bản thương hội, về sau tiêu phí đều có thể giảm giá 90%.

Mạnh Cảnh Chu không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt lấy ra một lệnh bài màu đen, trên đó viết một chữ ‘Mạnh’.

Người phục vụ nhìn thấy tấm lệnh bài này, con ngươi bỗng nhiên hơi co lại, hai tay đều đang phát run.

Khóa thứ nhất trong lần huấn luyện đầu tiên mà hắn tham gia chính là phân biệt lệnh bài do thương hội thiết kế, những lệnh bài này đại biểu cho thân phận khác nhau, tỷ như hoàng thất, tỷ như Mạnh gia, đều cần phải tất cung tất kính đối đãi, không được đắc tội.

Hắn ở chỗ này làm việc hơn mười năm, cũng là gặp qua người Mạnh gia, bất quá những người kia đều là chi thứ. Mà trên lệnh bài chỉ viết một chữ ‘Mạnh’ , cái này có nghĩa là đối phương là dòng chính của Mạnh gia, tương lai có tư cách nắm giữ bộ phận quyền lực của Mạnh gia.

Bối cảnh lớn, tuyệt đối là bối cảnh khủng bố.

Buồn cười của mình còn nói cái gì giảm giá 90%, chỉ sợ người ta đều không nhìn chút điểm chiết khấu ấy.

- Đừng rêu rao.

Mạnh Cảnh Chu nói, ngữ khí bình thản, kì thực trong lòng trong bụng đang nở hoa.

Đúng đúng Tuân lệnh, muốn chính là loại vẻ mặt này.

Lục Dương liếc mắt nhìn Mạnh Cảnh Chu, một mặt ghét bỏ.

Giả cái gì đây?

Vấn Đạo tông cũng có loại lệnh bài này, bất quá cũng là đại sư tỷ, trưởng lão mới có tư cách sử dụng.

Người phục vụ cầm tới lệnh bài, sau khi nghiệm minh thật giả, rất nhanh đã tính tiền trả tiền, còn kèm theo một đống lớn lễ vật nhỏ.

- Hai vị có nhẫn trữ vật, ta trực tiếp đặt vào cho hai vị.

Lục Dương nhàn nhạt lấy ra ngọc bài thân phận của Vấn Đạo tông, trên đó viết hai chữ ‘Lục Dương’ .

Nhìn thấy ngọc bài, trong lòng người phục vụ lại xiết chặt.

Đệ tử Vấn Đạo tông, đây là thân phận đủ để hô phong hoán vũ tại Tu Tiên giới.

Hắn suy đoán hai người này đến từ đại thế gia, đại tông môn, nhưng thật không nghĩ tới lại lớn như thế.

- Đừng rêu rao.

Lục Dương nói, ngữ khí bình thản, kì thực trong lòng trong bụng cũng nở hoa.

Coi như đến phiên ta.

Mạnh Cảnh Chu liếc mắt nhìn Lục Dương, giả trang cái gì đây?

Sau khi hai người thu thập vật phẩm, tiến về rừng rậm.

Bất quá hai người không có phát hiện chính là, bọn hắn vừa rời đi thương hội liền có năm thân ảnh lén lút đi theo, ánh mắt hung lệ, tuyệt không phải người lương thiện.

- Trông thấy dáng vẻ vừa rồi bọn hắn đi vào thương hội mua đồ không, giá cả cũng không hỏi, đi lên đã mua.

Năm bóng đen mặc áo bào đen, âm thanh khàn giọng, phân biệt không ra giới tính cùng tuổi tác, bọn hắn xuyên thẳng qua bên trong rừng rậm, thân thủ mạnh mẽ, không có bị Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu phát giác.

- Da mặt trắng nõn, mặc cũng không giống là quần áo nơi này của chúng ta, giống như là đệ tử của tông môn thế gia nào đó đi ra trải nghiệm nhân sinh.

Một người khác cười lạnh, giống như là một đầu rắn độc trốn ở trong góc tối:

- Trải nghiệm nhân sinh, vậy thì để bọn hắn kiến thức thế đạo hiểm ác thế nào.

- Các ngươi vừa rồi nghe được tiểu bạch kiểm kia nói gì không, nói bọn hắn có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cân nhắc đến thân phận của bọn hắn, chiến lực có thể địch nổi Trúc Cơ hậu kỳ.

- Trúc Cơ hậu kỳ lại như thế nào, năm người chúng ta đều là Trúc Cơ hậu kỳ, kinh nghiệm lão đạo, hai tiểu gia hỏa này làm sao có thể là đối thủ của chúng ta?

- Vẫn phải cẩn thận là hơn.

- Còn nhớ rõ chúng ta lần trước gặp phải mấy đệ tử của tông môn kia sao, làm một chầu nghỉ ngơi ba tháng, chúng ta nay lại làm một vố, lại có thể nghỉ ngơi ba tháng!

- Không chỉ như thế, ta cảm thấy bọn hắn mang theo linh thạch còn nhiều hơn chúng ta tưởng tượng, là dê béo.

- Không sai biệt lắm, chọn nơi này đi, bình thường nơi này ít có người tới.

- Động thủ!

Người cầm đầu ra lệnh một tiếng, năm bóng người tản ra, động tác nhanh chóng, vây quanh hai người.

Bọn hắn đứng ở các vị trí đã được định tốt, bảo đảm hai người sẽ không thể chạy khỏi từ bất kỳ một phương hướng nào.

Từ bọn động tác thuần thục của đám người đã có thể nhìn ra, bọn hắn làm qua chuyện này đã không biết rõ bao nhiêu lần.

- Dừng lại!

Người cầm đầu nghiêm nghị quát, hàm ẩn pháp thuật sóng âm, có thể chấn nhiếp tâm thần.

- Các ngươi là ai ?!

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu rõ ràng bị dọa, mặc dù bày ra tư thế cảnh giác đề phòng, nhưng sợ hãi bên trong ánh mắt cũng không có ẩn tàng tốt.

- Quả nhiên là mới tới, ngay cả danh hào Ưng Sơn ngũ hiệp chúng ta đều không biết rõ đã đi vào trong rừng rậm lăn lộn.

Người cầm đầu xốc lên mũ trùm, lộ ra một gương mặt nhọn gầy, mũi ưng, ánh mắt rất lạnh.

Khi nói chuyện, năm người phóng xuất ra Trúc Cơ hậu kỳ ba động, để cho hai người không muốn làm vô vị chống cự.

- Không biết rõ thế gia tông môn nào bồi dưỡng ra được các ngươi, ngay cả chúng ta làm cái gì cũng không nhìn ra, thật ngây thơ.

Giọng nói của một người khác kinh khủng mà âm trầm vang lên, cởi ra mũ trùm, mù mất một con mắt.

Bình Luận (0)
Comment