Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 371 - Chương 371: Ăn Cướp Của Bản Giáo Tổ, Thật Can Đảm (2)

Chương 371: Ăn cướp của bản Giáo Tổ, thật can đảm (2) Chương 371: Ăn cướp của bản Giáo Tổ, thật can đảm (2)

- Trong rừng rậm, chúng ta năm người vây xung quanh hai người các ngươi, hai người các ngươi cảm thấy còn có thể là cái gì?

- Vừa rồi nhìn các ngươi ở trong thương hội mua không ít đồ, hai người các ngươi rất có tiền nha.

- Nói một chút đi, các ngươi có bao nhiêu linh thạch, nếu giá cả để chúng ta hài lòng, chuyện này sẽ rất dễ thương lượng.

- Nếu linh thạch không đủ, vậy thì đừng trách Ưng Sơn ngũ hiệp chúng ta không nể tình!

Nói xong lời cuối cùng, âm thanh trở nên dị thường rét lạnh, để lộ ra ý tàn nhẫn.

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu nhìn nhau cười một tiếng, bất đắc dĩ buông tay.

Nghĩ không ra, địch nhân thứ nhất gặp phải trong rừng rậm không phải yêu thú, mà là người.

- Động thủ, để bọn hắn biết rõ sự lợi hại của chúng ta!

Người cầm đầu ra lệnh một tiếng, năm người cùng nhau động thủ, bọn hắn phối hợp thoả đáng, chưa từng gặp được đối thủ bên trong Trúc Cơ kỳ, mắt thấy là phải bắt được Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu.

Ai ngờ hai người đồng thời xuất thủ, tốc độ nhanh đến kinh người.

- Họa Địa Vi Lao.

- Họa Địa Lao.

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng vẽ vòng, thi triển pháp thuật tương tự, xung quanh năm người xuất hiện bình chướng vô hình, ngăn chặn đường đi, tiếp theo bị kéo vào trong địa lao.

- Đây là thủ đoạn gì ?!

- Họa Địa Vi Lao trong truyền thuyết?

- Không đúng, chúng ta ở vào trong địa lao, đây là pháp thuật không gian.

- Là họa đạo, nhất định là họa đạo.

Năm người mồm năm miệng mười thảo luận, bọn hắn bị vây ở bên trong địa lao cùng bình chướng vô hình, bị biến cố đột nhiên này làm cho không biết làm sao.

- Ăn cướp đánh tới trên đầu bản Đà chủ, quả thật chán sống?

Mạnh Cảnh Chu cười lạnh.

- Ăn cướp bản Giáo Tổ, thật can đảm!

Lục Dương cười lạnh.

Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc quay đầu:

- Ta còn chỉ là Đà chủ, ngươi khi nào thăng chức cho mình rồi?

Bất Hủ giáo bởi vì kinh doanh bất thiện, gặp người không quen đều đóng cửa, tiểu tử ngươi còn có thể thăng chức?

- Cái gì gọi là thăng chức cho mình, đây là phê chuẩn đặc biệt của Tiên nhân.

Lục Dương nói lẽ thẳng khí hùng.

Mạnh Cảnh Chu suy nghĩ trong thân thể Lục Dương còn ở một vị Tiên nhân, cũng liền hiểu rõ.

Hắn quả thật hâm mộ Lục Dương, trong thân thể có linh hồn của một vị Tiên nhân, điều này mang ý nghĩa có thể bất cứ lúc nào thỉnh giáo Tiên nhân về các vấn đề, đạt được Tiên nhân chỉ điểm, đây là cơ duyên lớn cỡ nào.

- Nói, các ngươi ăn cướp bao nhiêu lần, có giết qua người chưa?

- Nói lời vô dụng làm gì, khẳng định là giết qua, ngươi xem gương mặt của hắn một chút, giống như chưa từng giết người sao?

- Trực tiếp xoay đưa đến quan phủ, là giết là nhốt thì để bọn hắn thẩm phán.

- Đúng thế đúng thế, hai vị thiếu hiệp, giữa chúng ta có chút hiểu lầm!

Lão đại mũi ưng vội vàng nói.

- Ta có dáng dấp ra sao cũng không phải ta có thể quyết định, mà chúng ta không phải ăn cướp.

Mạnh Cảnh Chu mới không tin chuyện ma quỷ của lão đại mũi ưng:

- Có cái rắm hiểu lầm, từ lúc rời đi thương hội đã theo chúng ta, đi vào rừng rậm còn tận lực trốn ra bên ngoài phạm vi của thần thức, sau đó một mực theo đến địa phương quỷ quái này, còn vây quanh chúng ta! Cái này còn không phải ăn cướp?

Lục Dương cũng bổ sung:

- Còn nói để chúng ta biết rõ thế đạo hiểm ác, nói cái gì trước đó các ngươi cũng gặp phải đệ tử của tông môn, cái gì mà làm một vố nghỉ ba tháng.

Năm người kinh hãi, bọn hắn không nghĩ tới từ vừa mới bắt đầu thì hành tung của bọn hắn đã bại lộ.

Bọn hắn hẳn là một mực ở bên ngoài phạm vi thần thức của Trúc Cơ kỳ mới đúng.

Hai người kia đến cùng là đệ tử do nhà nào bồi dưỡng ra, nhạy cảm như thế?

Bọn hắn không biết, thần thức Lục Dương đã sớm có thể so sánh với Kim Đan kỳ, lúc năm người đối thoại hắn đã nghe được nhất thanh nhị sở.

- Chúng ta thật không phải ăn cướp, chúng ta là bảo tiêu, bảo tiêu thôi.

- Thứ đồ gì?

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu đều chưa kịp phản ứng.

- Chúng ta nhìn hai vị trí đi vào thương hội liền giá cả cũng không hỏi, hẳn là đệ tử thế gia tới đây lịch luyện, không có vì linh thạch mà phát sầu, sợ các ngươi chưa quen thuộc nơi này, thiệt thòi lớn, đặc biệt tới làm bảo tiêu.

- Vậy các ngươi nói để chúng ta kiến thức thế đạo hiểm ác là có ý gì?

Lão đại mũi ưng ấp úng:

- Chính là nhìn các ngươi có tiền, nâng cao phí tổn, lần này sẽ kiếm được nhiều lắm, sau khi chuyện kết thúc có thể nghỉ ngơi mấy tháng.

- Vậy các ngươi còn hỏi chúng ta có bao nhiêu linh thạch?

- Để dễ định giá đó mà.

- Các ngươi còn nói nếu linh thạch không đủ, vậy đừng trách Ưng Sơn ngũ hiệp các ngươi không nể tình là có ý gì?

- Các ngươi lại đi lên phía trước một chút nữa chính là phạm vi hoạt động của một đầu yêu thú nửa bước Kim Đan, nếu các ngươi không đủ linh thạch, chúng ta sẽ không bói cho các ngươi biết, để các ngươi tiếp tục đi lên phía trước.

- Mới vừa nói động thủ thì sao?

- Nhìn các ngươi buông tay, cứ nghĩ các ngươi muốn từ chối để chúng ta làm bảo tiêu, chúng ta chuẩn bị dẫn đầu yêu thú nửa bước Kim Đan kỳ phía trước ra, đánh một trận, hiện ra thực lực của chúng ta năm người.

Một người khác nhỏ giọng thầm thì nói:

- Bất quá nhìn các ngươi bày ra chiến lực như thế, có khả năng cũng không cần chúng ta làm bảo tiêu.

- Vậy tại sao các ngươi phải đi vào trong rừng rậm để nói với chúng ta chuyện làm bảo tiêu?

- Không cần giao thuế.

Lục Dương: - ...

Hợp lấy các ngươi coi rừng rậm là bảo lưu thuế nhập khẩu khu đúng không?.

Bình Luận (0)
Comment