Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 374 - Chương 374: Lục Dương, Ta Muốn Ra Ngoài Chơi (2)

Chương 374: Lục Dương, Ta Muốn Ra Ngoài Chơi (2) Chương 374: Lục Dương, Ta Muốn Ra Ngoài Chơi (2)

Đây là thiên tài thế lực nào bồi dưỡng ra vậy?

Nghĩ tới đây, lão rùa cũng không ngăn lại nữa mà đáp ứng giúp hai người tìm kiếm đối thủ.

Lão rùa bẻ một nhánh cây, bắt đầu vẽ địa đồ trên bùn đất, đầu tiên hắn vẽ một hình bầu dục bất quy tắc.

- Đây chính là vị trí bây giờ của chúng ta, ở bên hồ nhỏ, từ nơi này đi về phía nam đi mười dặm, có một đầu hắc báo, ở mi tâm có một khối Bạch Ban, vô cùng hung mãnh, thân có Thượng Cổ huyết mạch, mặc dù cảnh giới là Kim Đan sơ kỳ, nhưng tu sĩ Kim Đan trung kỳ động thủ với nó cũng phải ăn thiệt thòi.

- Từ chỗ Hắc báo đi về phía nam có một đám Nguyệt Ảnh Lang, cảnh giới của bầy sói phần lớn nằm ở Trúc Cơ hậu kỳ, cảnh giới của Lang Vương là Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, bọn chúng chưa từng hành động đơn độc, gặp được một con Nguyệt Ảnh Lang nghĩa là có một lượng lớn bầy sói giấu ở gần đó, các ngươi phải phải để ý.

- Hướng đông có...

- Hướng tây có...

Lão rùa không hổ là một trong năm đại bá chủ trong hồ, biết rõ khá nhiều tình báo.

- Năm người Tiểu Ưng biết rõ vị trí cụ thể, có thể để bọn hắn mang hai vị đến đó.

Lão rùa còn cần canh giữ ở hồ nhỏ, nó lo mình ra ngoài mười ngày nửa tháng, lãnh địa sẽ bị bốn con nửa bước Kim Đan kỳ kia chia cắt sạch sẽ.

Để có một mảnh hồ nhỏ trong rừng rậm làm lãnh địa, thật sự không dễ.

- Những yêu thú có lãnh địa cố định này thì dễ nói, các ngươi phải cẩn thận những loại yêu thú đi lòng vòng, không có vị trí cố định, những yêu thú này vô cùng giảo hoạt, hơn nữa còn có thể hóa thành hình người, thích đánh lén săn giết Nhân tộc các ngươi, ta đã gặp hơn năm mươi người chết dưới răng nanh của yêu thú.

Hai người Lục Dương cảm ơn lão rùa, khởi hành cùng Ưng Sơn ngũ hiệp đi tới lãnh địa của hắc báo.

- Lục Dương Lục Dương, thương lượng chuyện này một chút.

Trong giọng nói của Bất Hủ tiên tử hiếm thấy một tia lấy lòng.

- Chuyện gì?.

- Các ngươi định ở rừng rậm mấy ngày?

- Ít nhất cũng phải năm ngày.

Lục Dương tính toán một chút, chiến đấu cùng cùng các loại yêu thú, còn phải tiến hành chiến đêm, trong thời gian ngắn không thể có hiệu quả ta luyện được.

Kế hoạch của hắn và Mạnh Cảnh Chu là không ngừng chiến đấu trong rừng rậm, tăng kinh nghiệm chiến đấu cùng củng cố tu vi, nếu có thể tìm được cơ duyên Kết Đan ở đây thì tốt quá.

Bất Hủ tiên tử vạch ngón tay đếm cho Lục Dương xem:

- Ngươi nhìn đi, mỗi ngày ta đều ở trong không gian tinh thần, ngoại trừ ăn ra thì lại ngủ, nếu không thì cũng nhìn các ngươi chiến đấu, rất nhàm chán.

- Mọi người đều nói sống thì phải vận động, ta cảm thấy ta có phải nên ra ngoài đi dạo không?

- Cho nên tiên tử ngươi muốn...

- Làm cho ta một phân thân Bồ Đệ thụ, để ta sử dụng chứ sao.

Bất Hủ tiên tử lấy lòng mà cười cười.

- Đương nhiên, ngươi muốn cho ta dùng hay không, ta cũng không có biện pháp, nếu như có thể cho ta một phân thân thì không thể tốt hơn.

Lục Dương nhìn thấy Bất Hủ tiên tử lo trước lo sau, lại lộ bộ mặt cực kỳ mong đợi, nhịn không được cười lên.

- Ngươi cười cái gì!

- Không có gì, không có gì.

Lục Dương cố gắng bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

- Có thể cho ngươi một bộ phân thân Bồ Đề thụ, nhưng lúc ngươi ở trong rừng rậm phải ngoan ngoãn một chút, đừng làm loạn, còn nữa, trước khi ta và Mạnh Cảnh Chu về thành, ngươi nhất định phải về.

- Chắc chắn không có vấn đề gì.

Bất Hủ tiên tử thề son sắt cam đoan:

- Phạm vi tiên thức của ta rất lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được ngươi.

- Vậy thì tốt rồi.

Trong hiện thực, Lục Dương dừng lại bước chân.

- Sao vậy?

Mạnh Cảnh Chu cùng Ưng Sơn ngũ hiệp đều rất căng thẳng, còn tưởng rằng Lục Dương đã nhận ra nguy hiểm nào đó.

- Không có gì, chỉ là muốn dùng phân thân đi dạo nơi khác trong rừng rậm.

- Phân thân?

Ưng Sơn ngũ hiệp hai mặt nhìn nhau, chỉ có Mạnh Cảnh Chu hiểu hắn có ý gì.

Lục Dương nắm vuốt hạt giống Bồ Đề thụ, thi triển Thổ Độn, thả vào trong đất, lại thi triển « Chủng Thụ Quyết », Bồ Đề thụ đột ngột mọc lên từ mặt đấy, mọc ra hai cái Lục Dương.

Hai Lục Dương đồng thời tránh khỏi trói buộc của Bồ Đề thụ, bản thể ở lại, Bất Hủ tiên tử chiếm một phân thân, vừa đáp xuống đất lập tức nhanh chân chạy đi, cực kỳ giống miêu tả Nhân Sâm trong truyền thuyết…. Rơi xuống đất liền biến mất.

Ưng Sơn ngũ hiệp thấy cảnh này, tròng mắt thiếu chút nữa đã lòi ra ngoài, nửa ngày vẫn không khép lại được.

- Phân, phân thân?!

Đừng nói Trúc Cơ kỳ, cho dù mấy người Kim Đan kỳ bọn hắn đều chưa từng nghe nói đến một chiêu này.

- Chỉ là một vài tiểu thuật pháp ít người biết, không đáng nhắc tới.

Lục Dương cố ý làm bộ khiêm nhường, khiến Ưng Sơn ngũ hiệp sùng bái đến cực điểm.

- Lục thiếu hiệp, ngài có thể khống chế cỗ phân thân này của ngài không?

Lục Dương khoát tay:

- Không cần khống chế, phân thân có thể tự mình hoạt động.

- Vậy phân thân ngài phải cẩn thận một chút, ta nghe nói có tu sĩ rất thích đánh lén tu sĩ lạc đàn, đã có mấy người mất tích rồi đấy.

- Hẳn, hẳn sẽ không đụng phải đâu nhỉ?

Lục Dương suy nghĩ Bất Hủ tiên tử không tim không phổi kia, có chút bất an.

Bình Luận (0)
Comment