- Hái nấm hái nấm hái nấm, hái được một cây nấm nhỏ...
Ca dao từ Thượng Cổ đang quanh quẩn bên trong rừng rậm, âm thanh uyển chuyển dễ nghe, nhẹ nhàng sáng tỏ, nghe xong đã biết rõ chủ nhân của tiếng ca là một tiểu cô nương hoạt bát sáng sủa.
Nhưng nếu có người nhìn thấy hình dạng của chủ nhân tiếng ca, nhất định sẽ giật mình.
Chủ nhân của tiếng ca là một vị nam tử đầu trọc, dáng vẻ trang nghiêm, dùng lá cây chế thành quần áo che thân, rất khó tưởng tượng loại người này có thể hát nhạc thiếu nhi.
Bất Hủ tiên tử ngồi xổm ở bên hồ, nhìn bộ dáng thân thể, con mắt đi lòng vòng.
- Dáng dấp Lục Dương tiểu tử này mặc dù không xấu, nhưng dù sao cũng là nam tử, dù sao Lục Dương không ở đây, không bằng đổi thành bộ dáng của ta?
Bất Hủ tiên tử suy nghĩ liền làm, thật vất vả có thể đi ra chơi, còn không người quản, đương nhiên là muốn làm sao thì làm.
Nàng khép lại hai ngón tay, đặt dọc ở trên môi, nhẹ nhàng niệm một câu gì, dẫn phát thiên địa cộng minh, khiến không gian xung quanh mơ hồ vặn vẹo.
Thế mà trở về với hình dáng ban đầu, ngồi xổm ở bên hồ không còn là Lục Dương đầu trọc, mà là một tiểu cô nương nhìn qua khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ, mắt to lóe lên, tóc dài rủ xuống đến bên hông, mặc váy màu vàng nhạt, chân ngọc trần trụi, giống như là đại tiểu thư nhà ai trộm đi ra chơi, ngay cả y phục cũng không có mặc chỉnh tề.
- Hắc hắc, ta thật đáng yêu.
Bất Hủ tiên tử nhìn thấy mình đã biến thành lúc đầu bộ dáng từ trong hồ, cười rất vui vẻ.
Nàng ngồi ở bên hồ, để chân trần, hai chân đung đưa đá nước chơi đùa, tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng.
Những con cá nhỏ bị gợn sóng trên mặt hồ hấp dẫn, còn tưởng rằng có đồ ăn xuất hiện, bơi tới gần, phát hiện là Nhân tộc đang chơi nước, thất vọng rời đi.
Mặc dù Bất Hủ tiên tử có thể biến hóa ra bất kỳ vật gì ở bên trong không gian tinh thần của Lục Dương, nhưng đây dù sao cũng là tinh thần tạo thành, chơi không có cảm giác, nào giống hiện tại, đá hai lần nước tạo ra gợn sóng đã cảm thấy rất chơi vui.
Nước hồ băng băng lành lạnh, bàn chân nhỏ ngâm trong nước, thoải mái để nàng nhếch miệng.
Nàng nhặt lên một nhánh cây hơi dài từ bên hồ, dùng tiên lực bản thân làm dây câu, quấn ở trên nhánh cây, làm tốt một cần câu đơn giản.
- Hắc u.
Nàng cả mồi câu đều không có thả, trực tiếp ném dây câu, tùy tâm sở dục.
Tiên lực ngưng tụ làm dây câu chỉ có một tia, nhưng này dù sao cũng là tiên lực, là lực lượng đặc hữu của Tiên nhân, không cần mồi câu, bản thân câu dây đã là mồi câu tốt nhất.
Bất Hủ tiên tử híp mắt nửa nằm ở bên hồ, không biết dùng pháp thuật gì, bên hồ đầy vũng bùn, nhưng nàng nằm ở chỗ này, trên người không có một chút chỗ nào bị bẩn.
Nếu Lục Dương ở chỗ này sẽ nhận ra, đây là Tịnh Y Chú mà hắn cầu mong có thể học được, chỉ bất quá Tịnh Y Chú mà Bất Hủ tiên tử sử dụng còn tinh diệu hơn không biết bao nhiêu cái cấp bậc nếu so với Lan Đình dạy, đã là phạm trù của tiên thuật, thi triển ra gần như không có tiêu hao lực lượng.
Rất nhanh đã có cá lớn mắc câu, gắt gao cắn dây câu.
Cá lớn muốn luyện hóa một tia tiên lực này, thế nhưng cấp bậc chênh lệch quá lớn, không cách nào luyện hóa.
- Mắc câu rồi?
Bất Hủ tiên tử bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn, tay phải dùng sức vừa nhấc, một đầu cá béo nhảy ra khỏi mặt nước.
- Ai nha, là cá mè hoa, không dễ nhìn cũng không ăn ngon, cũng không có giá trị dinh dưỡng.
Bất Hủ tiên tử thất vọng lắc đầu, vỗ vỗ cá mặt mè hoa, ra hiệu nó nhả ra, ném nó quay về trong hồ.
- Kiếp sau đầu thai chuyển thành động vật ăn ngon nha.
Bất Hủ tiên tử nhắc nhở cá mè hoa, thả nó một mạng, làm cá nên biết ân báo đáp.
Cá mè hoa chưa mở linh trí, nào nghe hiểu được nàng đang nói cái gì.
Sau khi cá mè hoa đi, lại có các loại động vật dưới hồ mắc câu, tôm cá cua sò còn có các loại sinh linh sau Thượng Cổ mới xuất hiện, Bất Hủ tiên tử cũng không nhận ra.
Không biết cũng không sao, nàng có lịch duyệt cùng kinh nghiệm nấu cơm phong phú, cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, nàng ăn một lần sẽ biết.
Rất nhanh, bên cạnh tiên tử đã chất đầy hải sản tươi, nàng lo lắng đám đồ ăn của mình chạy trốn, còn vò đất đen với nước hồ lại một chỗ, làm thành bùn, lại dùng bùn làm thành một cái ao nhỏ, vây quanh đám chiến lợi phẩm của mình.
Bỗng nhiên, một bóng đen bỗng nhiên thoát ra từ mặt hồ, toàn thân đầy gai nhọn, giống như một con nhím, chỉ bất quá gai nhọn trên người ngắn hơn con nhím nhiều.
Bờ hồ này phải lớn hơn mấy lần so với bờ hồ mà lão ba ba khống chế, tương ứng, thực lực chủ nhân có thể khống chế mảnh hồ này cũng không giống như lão ba ba.
Bóng đen là chủ nhân của hồ, tu vi Kim Đan hậu kỳ, không biết có bao nhiêu Nhân tộc cùng Yêu tộc bị nó nuốt vào khi đến đây uống nước.
Nó nhìn thấy Bất Hủ tiên tử, thật sự quá thèm, mặc dù nhìn qua đối phương là tiểu nha đầu Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng không biết rõ chuyện gì xảy ra, nó cảm thấy nếu như có thể ăn hết tiểu nha đầu này, mình có thể lập tức toái đan thành Anh, trở thành yêu thú Nguyên Anh kỳ.