Mà tiểu nha đầu này còn ở nơi này nấu cơm, xem ra chính là không tim không phổi, dễ bị lừa.
Lữ Tràng suy nghĩ một lần các loại tình huống có khả năng gặp phải, bảo đảm không có nguy hiểm, lúc này mới ra vẻ thân thiết quan tâm lai lịch của Bất Hủ tiên tử.
- Chúng ta là tu sĩ đến bên hồ thu thập dược tài, không nghĩ tới gặp gỡ tiểu cô nương ngươi ở nơi này. Nơi này rất nguy hiểm, có yêu thú Kim Đan kỳ ẩn núp, cả chúng ta cũng không dám ở chỗ này lâu.
Bất Hủ tiên tử nhớ lại chủ nhân hồ nước mới vừa rồi bị mình tiện tay ra một quyền đấm chết, chuẩn bị làm bữa ăn, không có chút uy hiếp, nàng lắc đầu:
- Nguy hiểm? Không có nha.
- Vậy là ngươi còn không có gặp được, đại nhân nhà ngươi ở nơi nào, nơi này rất nguy hiểm.
- Đi khiêu chiến yêu thú Kim Đan kỳ, ta cảm giác tương đối nhàm chán, cho nên chạy ra tới đây... A không đúng, hắn không phải đại nhân nhà ta!
Bất Hủ tiên tử theo bản năng trả lời câu hỏi của Lữ Tràng, sau khi phát giác điểm không thích hợp, vội vàng uốn nắn mâu thuẫn trên logic.
Lục Dương bất quá là một tiểu bối, nàng mới là trưởng bối.
Bốn người Lữ Tràng liếc nhau, chắc chắn tiểu nha đầu này vụng trộm đi ra.
- Ngư Vương, ngươi có ở chỗ này không?
Lữ Tràng âm thầm dùng thần thức giao lưu với chủ nhân hồ nước, muốn hỏi thăm tình huống của tiểu nha đầu này, muốn hợp tác làm một trận hay không.
- Không có ở đây?
Lữ Tràng dùng thần thức hô mấy lần, không thấy Ngư Vương đáp lại.
Chẳng lẽ là hóa hình lên bờ, đi địa phương khác tìm kiếm con mồi?
Đã như vậy, vậy chỉ đổ thừa cho chủ nhân hồ nước không có vận may, để bốn người bọn họ độc hưởng khoản tiền tài ngoài ý muốn này.
- Các ngươi đang tìm cá à?
Lời Bất Hủ tiên tử khiến Lữ Tràng giật mình, hắn đang dùng thần thức giao lưu cùng chủ nhân hồ nước, sao lại bị người ngoài phát giác được?
- Vậy thì ăn cơm đi, vừa làm xong.
Chân hỏa của Bất Hủ đốt nhánh cây thành tro bụi, lại dùng hơi nóng của tro tàn làm nóng cá ăn mày.
Bất Hủ tiên tử lấy ra một khối bùn lớn từ bên trong tro tàn, gõ tầng bùn ở bên ngoài, xé mở tầng lá sen ở giữa, một mùi thơm xông vào mũi, mùi thơm tràn ngập trong không khí, để bốn người Lữ Tràng hít sâu một hơi.
Ra dã ngoại sinh tồn lâu như vậy, lần đầu ngửi được đồ ăn thơm như vậy.
Đây chính là nội tình của đại gia tộc sao, đi dã ngoại ăn đều không giống bọn hắn.
- Ăn đi, đây chính là cá các ngươi muốn tìm.
Bất Hủ tiên tử nói không đầu không đuôi.
Đừng nhìn nàng là một vị tiên trù, tiên trù là cái gì, vẫn là đầu bếp. Đầu bếp nhất ưa thích chính là để khách nhân ăn đồ ăn nàng làm.
Cho nên Bất Hủ tiên tử rất hào phóng chia sẻ cá ăn mày rất ngon vừa làm xong cho bốn người.
Bốn người nhìn tiểu cô nương không tim không phổi, không cảm thấy nàng hạ độc, mà món cá ăn mày này quả thật rất thơm.
Bọn hắn quyết định ăn xong một bữa lại đưa tiểu cô nương lên đường, ra tay sẽ nhẹ một chút.
Bốn người đều tìm một khối tảng đá lớn, ngồi vây chung một chỗ, hưởng dụng mỹ thực.
Lữ Tràng láy ra đũa từ trong nhẫn chứa đồ, nhẹ nhàng kẹp lên một khối, không nghĩ tới thịt cá hơi xốp, thoáng dùng sức đã kẹp nát, không có biện pháp, hắn đành phải điều chỉnh khí lực, cẩn thận nghiêm túc một lần nữa kẹp lên một khối.
Thịt cá vào miệng tan đi, cảm giác ăn vào bên trong miệng giống như một ngụm nước, mùi vị gì cũng không có nếm ra, lập tức đã trượt vào cổ họng.
Bất Hủ tiên tử nhặt lên hai nhánh cây nhỏ, rửa sơ ở trong hồ, xem như đôi đũa.
Nàng kẹp lên một khối, đưa đến bên trong miệng, rất là hưởng thụ.
- Ừm, ăn ngon.
- Nói ra, tại sao yêu thú các ngươi muốn hóa thành hình người?
Bất Hủ tiên tử bỗng nhiên hỏi.
- Không phải nói hình thái yêu thú hoạt động càng thông thuận hơn ở trong rừng rậm sao?
Bốn người lập tức đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống, nhìn chòng chọc vào Bất Hủ tiên tử.
- Ngươi biết rõ chúng ta là yêu thú?!
- Đã sớm nhìn ra.
- Vậy sao ngươi một chút phản ứng cũng không có?
- Tại sao muốn có phản ứng?
Lữ Tràng vừa định tán dương một câu rất can đảm, đã cảm thấy thịt cá trượt vào trong dạ dày giống như từ nước biến thành lửa, đang thiêu đốt ở trong bụng, đốt đến kỳ kinh bát mạch của hắn bị cắt ra từng miếng, toàn thân không còn chút sức lực, giọt mồ hôi to như hột đậu xuất hiện ở trên trán.
Bịch ——.
Lữ Tràng ngã xuống đất, ôm bụng lăn lộn ở trên mặt đất, mà ba người khác cũng như thế, ngã trên mặt đất, nhìn Bất Hủ tiên tử người vật vô hại, một mặt không thể tin nổi.
Bốn người bọn họ lộ ra nguyên hình, Lữ Tràng là hồ ly, ba người khác là con nhím, rắn cùng mèo rừng lớn.
Bất Hủ tiên tử phát hiện thịt cá có độc tính không nhỏ, thậm chí có thể ăn mòn mộc phân thân của Lục Dương, nếu là tiếp tục như vậy, nàng chẳng mấy chốc sẽ trở lại bên người Lục Dương.
Nàng vụng trộm vận chuyển Bất Hủ Đạo Quả, xua tan độc tính trong thịt cá.
- Ngươi làm rốt cuộc là cá gì! Như thế nào hạ độc!
Lữ Tràng trừng lớn hai mắt, di chuyển lực chú ý của Bất Hủ tiên tử, lặng lẽ vận công, chống cự độc tính.
Sau khi khám phá bọn hắn ngụy trang lại giả bộ ra dáng vẻ điềm nhiên như không sao, còn mời bọn hắn ăn cơm, lại hạ độc trong cơm.
Người này có tâm cơ thật sâu.