- Chính các ngươi muốn tìm Ngư Vương, nó muốn ăn ta, bị ta ăn.
Bất Hủ tiên tử ngây thơ nói.
- Các ngươi không phải muốn tìm nó sao, nó là yêu thú xấu, đừng lại tìm nó.
Bất Hủ tiên tử nhíu lại cái mũi nhỏ, cảm thấy bất mãn về sự vô lý của Ngư Vương.
Nếu ở thời kỳ Thượng Cổ, có yêu thú nào dám đối xử với nàng như thế, đây là đại nghịch bất đạo, là phải tự sát.
- Ngư Vương không phải cá nóc sao?!
Lữ Tràng kinh hãi, Ngư Vương là chủ nhân của mảnh hồ nước này, cá nóc Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, toàn thân trên dưới đều là kịch độc.
Quan trọng nhất chính là, tiểu cô nương này bất quá là Trúc Cơ hậu kỳ, làm sao có thể chiến thắng Ngư Vương?
- Tiến lên, giết nàng! Nàng ăn thịt cá không sao, trên người nhất định có giải dược!
Bốn người Lữ Tràng dùng tu vi tạm thời ngăn chặn độc cá nóc, bùng nổ công kích.
- Còn có nhẫn trữ vật của nàng, cướp đi!
Bốn Kim Đan kỳ vây công một Trúc Cơ kỳ, hắn cũng không tin tiểu nha đầu này còn có thể đánh thắng?
- Nguyên lai các ngươi giống như cá lớn, đều là yêu thú xấu!
Bất Hủ tiên tử rất bất mãn về thái độ của bốn người.
Nàng đang muốn giải độc cho bốn người, không nghĩ tới bốn người này lại muốn giết mình.
Bất Hủ tiên tử kinh ngạc một cái chớp mắt, theo bản năng đập một bàn tay xuống phía dưới, đây là phản ứng theo bản năng lưu lại từ lúc chiến đấu ở thời kỳ Thượng Cổ, phương thức chiến đấu sớm đã hình thành quán tính.
Lữ Tràng vừa đứng dậy, đầu đã cảm thấy giống như bị một khối cự thạch đập trúng, bịch một tiếng ngã xuống đất.
- Các ngươi là người xấu, La Hán Quả Quyền.
Bất Hủ tiên tử nghe được bọn hắn muốn cướp nhẫn trữ vật của mình, khơi gợi lên hồi ức không tốt, một người bị đập một bàn tay.
Tay nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, ẩn giấu lực lượng to lớn, lại thêm kỹ xảo dùng sức đặc thù, dẫn đến bốn tên yêu thú Kim Đan sơ kỳ đến cả một bàn tay đều không ngăn được, lại lần nữa nằm rạp trên mặt đất, miệng phun máu đen.
Khí huyết của Yêu thú tràn đầy hơn Nhân tộc, bây giờ bị Bất Hủ tiên tử đánh một bàn tay, khí huyết lúc đầu sôi trào cấp tốc bị làm lạnh, cả tốc độ máu chảy đều trở nên chậm chạp, đến cuối cùng, trực tiếp đình chỉ lưu động, một bầu nhiệt huyết hóa thành tĩnh mịch.
La Hán Quả Quyền, thanh nhiệt nhuận phổi.
Lại thêm kịch độc của cá nóc, bốn con yêu thú một mệnh ô hô.
Không đến nửa canh giờ, nơi đây chết năm yêu thú Kim Đan kỳ.
- Kỳ Lân Tiên cũng không dám khi dễ ta, bốn tiểu yêu quái các ngươi còn muốn khi dễ ta?
Bất Hủ tiên tử hừ lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh, lúc nói lời này mới cảm thấy kiêu ngạo mười phần.
- Thời kỳ Thượng Cổ đã có loại người như các ngươi, ưa thích khi dễ ta, thật đáng ghét, ba mươi vạn năm qua đi cũng không thay đổi.
Bất Hủ tiên tử lầm bầm lầu bầu rời đi, rất nhanh đã không hề để tâm chuyện này, hừ lên tiếng ca nhẹ nhàng, lưu lại bốn cỗ thi thể.
Thời kỳ Thượng Cổ có người nhìn thấy nàng là nữ tử, xinh đẹp lại dễ bị lừa, muốn lừa nàng, kết quả cuối cùng đều đều không ngoại lệ, bị nàng thông tuệ nhìn thấu chân tướng, toàn diện giết chết.
- Hái nấm hái nấm hái nấm, hái được một cây nấm nhỏ...
...
- Thân thể của người thật sự yếu ớt, sẽ bị hạ độc, nếu có thể học được quyền pháp dưỡng sinh của ta, hóa thân thể thành đại dược, chẳng phải độc gì đều vô dụng?
- Lục Dương cũng thế, người ta hảo tâm dạy hắn, sao hắn lại không học chứ? Đám người Ứng Thiên Tiên quỳ cầu ta, ta đều không dạy cho bọn hắn.
Bất Hủ tiên tử chậm rãi đi tới, bẻ một nhánh cây, tiện tay luyện hóa trở thành pháp bảo vung tới vung lui bên trong rừng rậm, giống như cầm một thanh hảo kiếm tuyệt thế.
Trên người nàng tản mát ra một cỗ lực lượng kỳ dị, không có bất kỳ con muỗi gì dám gần thân thể của nàng.
Mảnh rừng rậm này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, tại thời điểm nàng còn không có thành tiên, thường xuyên đi lại ở trong rừng rậm, tìm kiếm dược tài tăng lên cảnh giới, hoặc đối mặt các lộ thiên kiêu đánh lén.
Nàng ngay lúc đó có danh tiếng rất lớn, không chỉ có bởi vì mỹ mạo, càng nhiều hơn chính là sức chiến đấu kinh khủng của nàng, cùng ý nghĩ thần bí khó lường.
Ai cũng không biết rõ nàng đến cùng đang suy nghĩ gì, nàng sẽ làm cái gì.
Nhưng có thể xác định một điểm là, nàng tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi người trên tiên lộ, muốn thành tiên, nàng là chướng ngại lớn nhất.
Thời điểm kia, Ứng Thiên Tiên, Kỳ Lân Tiên còn không có đánh ra tên tuổi, thế nhân hoàn toàn không biết gì về bọn hắn, nguyện vọng lớn nhất của bọn hắn chính là chiến thắng Bất Hủ tiên tử cường đại, một trận chiến thành danh, thu hoạch được thế nhân chú mục.
Chỉ bất quá bọn hắn một mực không có thực hiện được nguyện vọng này.
Cho nên Bất Hủ tiên tử tương đối am hiểu với việc đối mặt các loại nguy hiểm cùng khiêu chiến, đánh lén nàng ở bên trong rừng rậm là chuyện không thể nào.
Rống ——.
Một tiếng thú rống phẫn nộ truyền đến từ cách đó không xa, đưa tới Bất Hủ tiên tử hứng thú.
Nàng còn không có chạy tới, liền chú ý thấy mặt đất đang chấn động, tâm địa chấn càng ngày càng gần giống như là quái vật khổng lồ nào đó đang chạy tới.
Ầm ầm —— ầm ầm ——.
Bất Hủ tiên tử nhảy lên trên một khối đá lớn, nhón lên mũi chân, tay phải chống đỡ ở trước lông mày, nhìn ra phương xa xa:
- Cái đó là...
Cây rừng sụp đổ, bụi mù tràn ngập, thân thể cao lớn đều cao hơn rừng cây, lộ ra phía sau lưng thô ráp.
Là một đầu voi lớn phát cuồng đang truy đuổi mấy người, toàn thân voi lớn trắng như tuyết, đẹp như ngọc thạch, có sáu cái răng dài.
Nhìn thân thủ của mấy người kia, đều là tồn tại trong Kim Đan hậu kỳ, nhưng đối mặt Cự Tượng phát cuồng, ngay cả tâm tư phản kháng cũng không có, tự mình chạy về phía trước.