Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 382 - Chương 382: Ta Nói Đó Là Chuyện Ngoài Ý Muốn, Ngài Tin Tưởng Sao? (2)

Chương 382: Ta nói đó là chuyện ngoài ý muốn, ngài tin tưởng sao? (2) Chương 382: Ta nói đó là chuyện ngoài ý muốn, ngài tin tưởng sao? (2)

- Nhưng ta căn cứ vào đặc tính của Đam Sơn trư, sáng tạo ra một món ăn mỹ vị, được rất nhiều người khen ngợi.

- Tiên tử sáng tạo ra cái gì?

- Mật hầm mướp đắng, thanh nhiệt giải độc.

Lục Dương theo bản năng rùng mình một cái:

- Món này rất được khen ngợi sao? A may mắn được thưởng thức rồi?

- Cửu Trọng Tiên đấy, lúc đó hắn còn chưa thành tiên, thân trúng kịch độc, được ta cứu, ta nhìn hắn thoi thóp, liền làm cho hắn một bát mật hầm mướp đắng thanh nhiệt giải độc.

- Hắn mơ màng tỉnh lại, uống một ngụm, nói một từ “Tốt”, lại lần nữa lâm vào hôn mê.

- Có thể là do lúc đó trúng độc, thân thể mất khống chế, thấy ta bưng đồ ăn tới còn liều mạng giãy dụa, lúc đó hắn nói một chữ Tốt, cả khuôn mặt đều dữ tợn, thật sự rất đáng thương.

-... Quả thật rất đáng thương.

- Độc kia giải được không?

- Giải được, sau khi hắn tỉnh lại thì nôn mửa hơn nửa ngày, ngay cả độc cũng phun ra hết.

Lục Dương: - ...

Phương thức giải độc này sao không giống như ta tưởng tượng?

- Không tán gẫu nữa, đi chiến đấu đi.

Bất Hủ tiên tử dứt lời, lại lần nữa đá Lục Dương ra khỏi khôn gian tinh thần.

- Chiến đấu?

Lục Dương lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên kịp phản ứng, mở ra thần thức, dò xét chu vi.

- Không có ai? Không đúng, ở dưới đất!

Lục Dương cúi đầu, nhìn thấy mặt đất chìm xuống, có yêu thú ở phía dưới.

- Chuẩn bị chiến đấu!

Lục Dương lớn tiếng nhắc nhở đám người, yêu thú dưới mặt đất mang đến cho hắn cảm giác tim đập mạnh.

Oanh ——.

Con giun thô to như vạc nước chui ra khỏi đất bùn, con giun có bốn vòng bạc sáng lấp lánh, chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh trăng, nó mở ra cái mồm to đầy máu, một ngụm liền ăn hết hai con lợn rừng vừa rồi mổ xẻ xong.

Có Lục Dương nhắc nhở, đám người né tránh kịp thời, trước khi con giun xuất hiện đã nhanh chóng nhảy ra khỏi phạm vi công kích.

- Đây là cái gì?

Mạnh Cảnh Chu kinh hãi, con giun còn có thể mạnh như vậy sao?

- Là Ngân Hoàn Thiên Vương trùng.

Lục Dương nhìn thoáng qua đã nhận ra lai lịch của yêu thú này.

Ba đại gia trông coi dược viên có một cặp giun phụ trách ủi đất, à, bây giờ là hai cặp. Hai cặp Ngân Hoàn Thiên Vương trùng, là vương giả trong loài giun.

Cặp giun trong dược viên kia trên người có năm vòng bạc, vòng bạc thứ sáu đang ngưng tụ, nghĩ là nó có tu vi Hóa Thần đỉnh phong.

Con giun trước mắt có bốn vòng bạc, tu vi hẳn là Nguyên Anh kỳ.

Mà phiền toái hơn chính là, Lục Dương cho rằng kiếm pháp mà hắn kiêu ngạo khó mà đối đầu được với con giun tạo thành uy hiếp, rất có thể chém xuống một kiếm, biến thành hai con giun, lúc đó mới càng phiền toái.

Khi Ngân Hoàn Thiên Vương trườn tới con lợn rừng đang được nước trên tam vị chân hỏa, vẫn chưa thấy thỏa mãn dời ánh mắt về phía Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu.

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu chưa từng đối mặt với đối thủ Nguyên Anh kỳ, Ưng Sơn ngũ hiệp trong tình huống này cũng không giúp được gì.

- Hám Thiên Lục Thức.

Mạnh Cảnh Chu dẫn đầu xuất thủ, hai tay nắm chặt, nổi gân xanh, thanh thế to lớn, tựa hồ có thể rung chuyển thiên địa.

Ai ngờ trên người Ngân Hoàn Thiên Vương có một lớp nhầy, một quyền của Mạnh Cảnh Chu vừa tới cũng không làm da nó trầy xước chút nào, ngay cả lực cũng bị xóa bỏ.

Ngân Hoàn Thiên Vương vẫy đuôi, trực tiếp quét bay Mạnh Cảnh Chu, đánh hắn đứt mấy đoạn xương cốt.

Nếu không phải hắn là thể tu, một kích này cũng đủ để lấy mạng hắn.

Chênh lệch giữa Nguyên Anh kỳ cùng Trúc Cơ kỳ quá lớn, cách nhau đúng một Kim Đan kỳ.

- Phá!

Lục Dương hét lớn một tiếng, thi triển Phá Tự Quyết, kiếm quang như thác nước, vạch phá bức tường âm thanh, xé rách bóng đen, thân kiếm mang theo ánh trăng, tựa như một kiếm của sát thần.

Đây là chiêu thức mạnh nhất mà Lục Dương có thể thi triển lúc này.

Thanh Phong kiếm đâm rách dịch nhờn trên người Ngân Hoàn Thiên Vương, đâm vào thân thể, Ngân Hoàn Thiên Vương bị đau, muốn đánh chết Nhân tộc này.

Nó dùng sức lăn lộn, mỗi khi Lục Dương tiếp xúc với mặt đất, liền thi triển Súc Địa, phòng ngừa bị ném xuống mặt đất, bị nện chết.

Lục Dương lắc cổ tay, muốn nâng nó lên, thế nhưng chất nhầy trên người Ngân Hoàn Thiên Vương quá cường đại, thân thể căng thẳng, trực tiếp kẹp Thanh Phong kiếm ở trong thân thể.

- Rống, rống...

Ngân Hoàn Thiên Vương phát ra âm thanh trầm thấp, tựa hồ đang chế giễu hành động vô dụng của Lục Dương.

Nó đương nhiên có thể nói chuyện, nhưng khi đối mặt với Nhân tộc nhỏ yếu này, nó chẳng thèm giao lưu.

Nó bỗng nhiên há mồm cắn về phía Lục Dương, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Dương rút Thanh Phong kiếm ra, tránh thoát một kích này.

Đáy lòng Lục Dương trầm xuống, Phá Tự Quyết là một đòn toàn lực của hắn, có thể một kiếm chém giết Kim Đan hậu kỳ, thậm chí là yêu thú nửa bước Nguyên Anh kỳ, nhưng một kiếm này không hoàn toàn đả thương được Ngân Hoàn Thiên Vương, mà còn chọc giận nó.

Quan trọng nhất chính là, một kiếm này đã rút hơn phân nửa pháp lực của hắn.

- Sách, phiền toái.

Một bên khác, Mạnh Cảnh Chu thấy Lục Dương cũng không có biện pháp, nhớ ra cái gì đó, từ trong ngực lấy ra năm tấm định hướng truyền tống phù.

Nhưng hiện trường có bảy người, hắn cùng Lục Dương thoát đi, Ngân Hoàn Thiên Vương tất nhiên sẽ không bỏ qua Ưng Sơn ngũ hiệp.

Bình Luận (0)
Comment