- Cái gì? Lại có chuyện này sao?
Lão đại mũi ưng nghe vậy, lập tức đi tới, xem xét tình huống.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu thấy hứng thú, cũng đặt công việc trong tay xuống.
Bọn hắn chỉ từng gặp song sinh Kim Đan ở trong Vấn Đạo tông, chưa từng nhe nói bên ngoài tông còn có người tài ba như vậy, kết xuất hai viên Kim Đan.
Bày ở trên đất có hai viên Kim Đan, một viên vàng óng ánh, một viên đen như mực, giống như đại diện cho hai thái cực, một sáng một tối.
Lục Dương càng suy nghĩ càng cảm thấy cái này hai viên Kim Đan không tầm thường, ẩn chứa vô tận đạo lý.
Đồ tốt.
- Nghĩ không ra có một ngày ta cso thể chiến thắng yêu thú song sinh Kim Đan.
Lục Dương cảm khái mình trưởng thành.
Mạnh Cảnh Chu cũng cảm thấy thần kỳ, hắn chưa từng nghe nói Kim Đan của ai lại có màu đen.
Kim Đan có cửu phẩm, nhất phẩm sáng ngời nhất, là vàng óng ánh, cửu phẩm kém nhất, ảm đạm không ánh sáng, nhưng cũng là màu vàng kim.
Con lợn rừng này bề ngoài xấu xí, vậy mà có thể kết xuất Kim Đan màu đen, là có Thượng Cổ huyết mạch, hay có kỳ ngộ khác?
- Con lợn rừng này là hậu duệ của Thượng Cổ Đam Sơn trư, đầu vai nâng hai tòa núi lớn, theo ta được biết, Đam Sơn trư toàn thân là gan, nhưng chỉ có can đảm mà không có não, địa vị ở yêu tộc cũng không cao.
Lão đại mũi ưng suy tư, thường xuyên sống trong rừng rậm nên hiểu rất rõ về yêu thú.
- Vậy thì có kỳ ngộ khá rồi!
Mạnh Cảnh Chu phỏng đoán:
- Nghe nói bên trong rừng rậm có thiên tài địa bảo hiếm thấy, tên là song sinh Tịnh Đế Liên, hạt sen một sáng một tối, ăn vào có thể điên đảo âm dương, thay đổi thể chất.
- Có lẽ con lợn rừng này khi còn sống vô tình tìm được song sinh Tịnh Đế Liên, sau khi phục dụng kết xuất ra song sinh Kim Đan một đen một trắng?
Lão đại mũi ưng gật đầu, tán đồng với suy đoán của Mạnh Cảnh Chu:
- Nếu là như vậy, còn lợn rừng này cũng thật may mắn, có bao nhiêu người đến rừng rậm chỉ với mục đích tìm kiếm song sinh Tịnh Đế Liên, không thu hoạch được gì, lại bị con lợn rừng này ăn hết.
Lửa nóng trong lòng mọi người cháy hừng hực, song sinh Tịnh Đế Liên có tồn tại hay không, có thể tìm được manh mối từ trên người con lợn rừng này để tìm hiểu nguồn gốc, tìm tới song sinh Tịnh Đế Liên?
- Tiên tử, ngươi thấy thế nào? Có thể nhìn ra được lai lịch của hai hạt song sinh Kim Đan này không?
Lục Dương âm thầm hỏi thăm Bất Hủ tiên tử.
- Song sinh Kim Đan? Viên màu đen kia không phải sỏi mật sao?
Bất Hủ tiên tử cực kỳ không hiểu, không phải bởi vì cả người con lợn rừng này đều là… Gan, bài tiết mật liên tục, mật tích tụ, ngưng tụ thành sỏi mật sao?
Loại tình huống này ở thời Thượng Cổ nàng gặp rất nhiều.
Đám người này lải nhải nửa ngày, đang nói cái gì?
Ở đâu ra song sinh Kim Đan?
Lục Dương: - ...
Sau khi Lục Dương giải thích, đám người rốt cục cũng hiểu vừa rồi mình mắc sai lầm lớn, nghiên cứu hơn nửa ngày Kim Đán màu đen cuối cùng cũng không phải là Kim Đan.
Cũng không thể trách đám người, Đam Sơn trư toàn thân là gan, nhưng mật bài tiết quá nhiều sinh ra sỏi mật từ trước đến nay chỉ xuất hiện từ Kim Đan kỳ trở lên, Ưng Sơn ngũ hiệp trước đó không có tư cách tiếp xúc với yêu thú Kim Đan kỳ, không biết rõ cũng hợp tình hợp lý.
Quan trọng nhất chính là, ai có thể ngờ Kim Đan kỳ còn bị sỏi mật?
- Chuyện này cũng rất bình thường.
Đối mặt với nghi vấn của Lục Dương, Bất Hủ tiên tử đương nhiên nói:
- Phàm nhân cũng có sỏi mật phàm nhân, đến Kim Đan kỳ đươn nhiên chính là sỏi mật Kim Đan kỳ, hợp tình hợp lý.
- Ngươi thật thiếu kiến thức, ngươi chắc biết virus nhỉ, sinh trưởng ở trong thân thể có thể khiến ngươi sinh bệnh, ta còn gặp tu sĩ tu vi tăng trưởng, virus cũng tăng theo, virus cảm mạo Nguyên Anh kỳ, ngươi đã từng gặp chưa?
Bất Hủ tiên tử dương dương đắc ý truyền bá tri thức kỳ quái.
Lục Dương lắc đầu, đừng nói thấy qua, ngay cả nghe hắn còn chưa từng.
- Virus thời kỳ Thượng Cổ tăng trưởng cùng sinh linh, chọc tới phiền toái không nhỏ, Ứng Thiên Tiên thiết lập lôi kiếp, cũng suy suy nghĩ việc giúp tu sĩ cao giai tiêu diệt virus, để tu sĩ lúc độ lôi kiếp có thể giết chết virus.
Bất Hủ tiên tử lại nói một bí mật mới.
- Lão tam, về sau nếu ngươi không biết hàng thì đừng đoán mò.
Lão đại mũi ưng răn dạy lão tam phụ trách mổ xẻ.
Lão tam cũng rất ấm ức, vừa rồi các ngươi ai ai cũng nhiệt tình phân tích, nhưng có ai nhận ra đó là sỏi mật đâu, bây giờ lại trách trên đầu ta?
Làm lão đại cũng không thể không nói đạo lý được.
Lão tam vừa nghĩ, vừa thuận tay lấy túi mật từ trong Đam Sơn trư ra.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái... Đam Sơn trư toàn thân đều là gan không phải chỉ nói chơi, mà là miêu tả thật sự.
- Can đảm của Đam Sơn trư quả thật không nhỏ, gặp yêu liền ủi, dù có gặp Long tộc cùng Phượng tộc cũng không ngoại lệ.
Bất Hủ tiên tử xuất hiện giải thích.
- Nó không chọc tức mấy tên khác sao?
- Sẽ không, tất cả mọi người tránh còn không kịp, ngươi nghĩ đi, yêu thú chiến đấu chủ yếu dùng miệng và móng vuốt để chém giết. Ngươi đánh bại Đam Sơn trư, cả người ngươi bị bắt đầy mật, vừa đắng vừa chát, ai chịu nổi?