Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Hoàng Đậu Đậu Hiểu Chuyện (1)

Chương 386: Hoàng Đậu Đậu hiểu chuyện (1) Chương 386: Hoàng Đậu Đậu hiểu chuyện (1)

- Ba ngày trước, có người không may vào nhầm lãnh thổ của Ngư Vương, tưởng rằng hắn chắc chắn phải chết, ai ngờ không lọt vào công kích, bên hồ còn có thi thể của bốn yêu thú Kim Đan kỳ, là trúng độc mà chết, sau đó kiểm tra thi thể, đã chứng minh điểm này.

- Đồng thời, người kia còn tìm được thi thể của Ngư Vương trong hồ, rải rác khắc nơi.

- Chúng ta đoán, hẳn Ngư Vương cùng cái này bốn đầu yêu thú xuất hiện rạn nứt, chia chiến lợi phẩm không đồng đều, xảy ra nội đấu, bốn đầu yêu thú bị Ngư Vương hạ độc chết, Ngư Vương cũng bị đánh chia năm xẻ bảy, cứ thế bỏ mạng.

- Sau đó những người này phát hiện Song Sinh Tịnh Đế Linh trong hồ, trước đây vẫn luôn là do Ngư Vương bảo vệ, giấu rất kỹ.

- Gốc Song Sinh Tịnh Đế Liên kia năm ngày sau sẽ nở rộ, có có không ít người nhận được tin tức, chuẩn bị cướp đoạt.

- Song Sinh Tịnh Đế Liên sao...

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu đều lộ ra nụ cười cảm thấy hứng thú.

Bọn hắn đều chưa xác định sẽ kết Kim Đan gì, Lục Dương không muốn kết Kiếm Đan, Mạnh Cảnh Chu không muốn kết độc thân Kim Đan, đều cần mượn nhờ ngoại vật tìm kiếm linh cảm.

Ngắm Song Sinh Tịnh Đế Liên có khả năng đạt được cảm ngộ Kim Đan, điều này đã có ví dụ trong Vấn Đạo tông.

Có một vị sư huynh khi Kết Đan, trùng hợp Song Sinh Tịnh Đế Liên trong phòng hắn nở hoa, hắn quan sát hoa sen dưới ánh đèn đêm, sinh lòng cảm ngộ, kết xuất Âm Dương Kim Đan có tính công kích cực mạnh.

Âm Dương Kim Đan khi vận chuyển, thốt ra mấy lời âm dương quái khí, vô cùng có hiệu quả khi kéo cừu hận.

Người kia Lục Dương cũng có quen biết, chính là nhị sư huynh đang lịch luyện ở Phật quốc.

Còn có trụ trì Huyền Không tự, Độ Kiếp kỳ duy nhất trong năm người cầm lái năm đại tiên môn, lúc hắn kết đan cũng có tham khảo Song Sinh Tịnh Đế Liên.

Phía trên Kim Đan của trụ trì Huyền Không tự có hoa văn hoa sen, cứ như vậy, mỗi khi hắn biện kinh, giảng kinh, đều sẽ xuất hiện cảnh tượng miệng phun hoa sen, từng bước đều nở rộ hoa sen, vô cùng dọa người.

Cái này không giống với thuật pháp, thuật pháp dù sao cũng là ngoại lực, còn hắn là hiệu ứng tự động, vô cùng tự nhiên.

Dẫn tới rất nhiều đại năng tôn sùng, bởi vậy có thể thấy được công hiệu của Song Sinh Tịnh Đế Liên tốt bao nhiêu.

- Hạt sen ăn cũng rất ngon.

Bất Hủ tiên tử nhắc nhở Lục Dương, một công hiệu đặc biệt khác của Song Sinh Tịnh Đế Liên.

Lúc nàng giết Ngư Vương cũng chú ý tới Song Sinh Tịnh Đế Liên, chỉ tiếc là lúc đó nó còn chưa nở rộ, nếu cứ thế mà thu hoạch sẽ khiến hoa sen mất đi linh tính.

Làm một tiên trù, hoặc có thể nói là vị tiên trù duy nhất trên thế giới, đương nhiên không thể nào phung phí của trời được.

- Hạt sen có thể làm canh hạt sen, ngụ ý nhiều con nhiều phúc, ngày sau ngươi muốn hài tử, có thể để lão bà ngươi dùng cái này.

-... Tư duy của tiên tử ngươi vượt mức quy định rồi đấy, ta ngay cả vị hôn thê còn chưa có đâu.

- Sớm muộn cũng sẽ có, đây là lời chúc phúc của tiên nhân.

Bất Hủ tiên tử lòng tin tràn đầy, lời chúc phúc của nàng chưa bao giờ xảy ra vấn đề đâu.

Lục Dương cảm thấy số phận của mình thật thăng trầm.

Rời khỏi thương hội, tạm thời từ biệt Ưng Sơn ngũ hiệp, Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu trở lại lữ xá, để tiểu nhị cửa hàng đi đến quán gần đó mua vài món ngon mang tới cửa phòng mỗi người bọn họ.

- Đúng rồi, đừng mua đậu hũ.

Trước khi lên lầu, Lục Dương căn dặn tiểu nhị cửa hàng.

- Nằm trên giường vẫn dễ chịu nhất.

Lục Dương về đến phòng, bay nhào một cái về phía chiếc giường thoải mái, tràn ngập hạnh phúc.

- Đúng không, đi ngủ rất thoải mái.

Có kinh nghiệm tử vong hơn ba mươi vạn năm, Hoàng Đậu Đậu cực kỳ đồng ý với suy nghĩ của Lục Dương.

Hiện tại mỗi ngày nàng đều ngủ trong không gian tinh thần, tâm tình tốt thì ngủ thêm một lúc, tâm tình không tốt thì ngủ ít hơn một chút.

Khiến cho người vui mừng là, tâm tình của nàng vẫn luôn rất tốt.

Bất Hủ tiên tử đợi nửa ngày cũng không thấy Lục Dương đáp lại, lúc này nàng mới để ý, Lục Dương đã ngủ, miệng hơi mở ra, ngủ vô cùng ngon.

Mấy ngày nay sinh hoạt trong rừng rậm thực sự quá mệt, lúc nào Lục Dương cũng bảo trì cảnh giác, giống như một cây cung căng cứng, vừa tiếp xúc với hoàn cảnh thoải mái dễ chịu, cả người hoàn toàn buông lỏng.

Tình huống bên kia của Mạnh Cảnh Chu cũng không khác Lục Dương là mấy, cũng ngã đầu liền đi ngủ.

Hắn được nuông chiều từ nhỏ, dù muốn sao trên trời, người trong nhà cũng có thể hái xuống cho hắn, làm gì có khi nào khổ cực trong rừng rậm như bây giờ.

- Khách quan, đồ ăn của ngài đã đến.

Tiểu nhị cửa hàng khẽ gõ cửa phòng.

Bất Hủ tiên tử lo lắng sẽ đánh thức Lục Dương, tạm thời tiếp quản thân thể Lục Dương, đi mở cửa trước.

- Xuỵt, nói nhỏ chút, đang ngủ.

Bất Hủ tiên tử đặt một ngón tay giữa hai môi, nhè nói, nhắc nhở tiểu nhị cửa hàng đừng nói quá lớn.

Khi tiểu nhị đưa khay đồ ăn cho Bất Hủ tiên tử, theo bản năng nhỏ giọng:

- Được rồi khách quan.

Bất Hủ tiên tử tiếp nhận bàn ăn, đóng cửa phòng, đặt đồ ăn lên bàn, khống chế thân thể Lục Dương trở lại trên giường, bày lại tư thế trước đó, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Thật chán, ta cũng đi ngủ.

Bất Hủ tiên tử ngáp một cái, ngủ thiếp đi trong không gian tinh thần.

Tiểu nhị cửa hàng khi đi đến bậc thang, chợt quay mắt nhìn lại gian phòng kia.

- Gian phòng kia không phải chỉ có một người đang mở cửa kia thôi sao? Vậy ai đang ngủ?

Không hiểu, hắn cảm thấy phía sau có một cỗ hàn ý, giống như có người chú ý, theo bản năng tăng nhanh bước chân.

- Tiên nhân phù hộ, Tiên nhân phù hộ! Ta chưa từng làm việc trái lương tâm.

...

Bình Luận (0)
Comment