Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 387 - Chương 387: Hoàng Đậu Đậu Hiểu Chuyện (2)

Chương 387: Hoàng Đậu Đậu hiểu chuyện (2) Chương 387: Hoàng Đậu Đậu hiểu chuyện (2)

- Thật thoải mái!

Lục Dương tỉnh dậy khỏi giường.

- Thơm quá.

Hắn nhìn thấy trên bàn bày ba mặn một chay một chén canh, vô cùng kinh ngạc.

Đồ ăn này từ đâu ra?

Hắn nhớ lúc lên lầu có nhờ tiểu thị đưa cơm lên, nhưng hắn không hề nhớ mình mở cửa.

- Ta có thói quen mộng du sao?

Lục Dương gãi gãi đầu, cảm thấy mình ngủ mơ hồ, não hơn loạn.

Thôi kệ, khẩu vị của tiểu nhị cửa hàng cũng không tệ, đồ ăn đưa tới đều rất đặc sắc, hương vị cũng rất tốt, mềm ngọt, nguyên liệu có vẻ đều là yêu thú Trúc Cơ kỳ, có thể bổ sung linh lực, khôi phục tinh thần.

Lúc đầu Lục Dương tính hỏi Bất Hủ tiên tử, có muốn tạm thời chiếm thân thể hắn, nếm thử đặc sản Trấn Yêu quan, nhưng hắn phát hiện Bất Hủ tiên tử còn đang ngủ, nên không gọi nàng nữa.

Ăn uống no say xong, tinh thần Lục Dương phấn chấn, hoàn toàn khác so với tối hôm qua.

Hắn tìm tới Mạnh Cảnh Chu ở sát vách.

- Ngươi nói, muốn ta dạy ngươi La Hán Quyền?

Mạnh Cảnh Chu nghe được yêu cầu của Lục Dương, thoáng có chút kinh ngạc.

- Sáng sớm hôm nay ta nghĩ, thuật pháp, kiếm pháp của ta đều có chút thành tựu, thứ duy nhất còn thiếu là một môn quyền pháp làm bề ngoài, lúc chiến đấu cục diện biến ảo khó lường, nói không chừng sẽ có lúc cần dùng quyền pháp.

- Ngươi không phải có Tượng Hình Quyền rồi sao?

- Sau đó triệu hoán đại sư tỷ?

Mạnh Cảnh Chu cảm thấy như vậy quả thực hơi quá, nếu cứ đánh quyền như vậy, trận chiến sẽ không thể nào tiếp tục nữa, đây hoàn toàn chính là Thỉnh Thần thuật.

Mà Tượng Hình Thuật của Lục Dương thay vì nói là quyền pháp, không bằng nói là Biến Hình thuật.

- Có được không?

- Sư phụ cũng không ngại việc này, La Hán Quyền tuy trân quý, nhưng ngươi trở về tìm đại sư tỷ cũng có thể học, khác nhau chỉ là ngươi dựa vào ta học, hay dựa vào đại sư tỷ học thôi.

Phàm là thứ biết rõ tên, đều có thể học từ đại sư tỷ.

Đại sư tỷ bây giờ không có, cũng có thể căn cứ vào cái tên rồi tự biên ra một bộ.

- Vậy thì tốt quá.

Khi suy nghĩ việc mình lại có thể học được một môn quyền pháp, trong lòng Lục Dương cực kỳ háo hức.

- Ngươi thà học La Hán Quyền, cũng không muốn học Lan Hán Quả Quyền của ta?

Bất Hủ tiên tử dậm chân hậm hực nói.

La Hán Quyền này vừa nghe tên đã biết không mạnh, nào có êm tai như Tiên Tử quyền pháp.

- Chờ ngươi học xong La Hán Quả Quyền, liền có thể tiếp tục học Hoa Tiêu quyền, Bát Giác quyền, cùng thêm ngàn loại quyền pháp khác, sau đó dung hội quán thông, học thành Tiên Tử quyền pháp, đến lúc đó ngươi chính là thiên hạ vô địch.

Đối mặt bánh nướng mà tiên tử vẽ ra, Lục Dương thở dài:

- Tiên tử ngươi nếu đổi tên quyền pháp, ta sẽ học.

Lúc chiến đấu người khác nếu không phải là Bát Cực Quyền thì chính là Hám Thiên Lục Thức, đến lượt mình, hỏi ngươi học từ ai, dùng quyền pháp nào, Lục Dương cũng không thể nói đây là Tiên Tử quyền pháp được.

Khí thế chiến đấu chắc chắn sẽ bay mất một nửa.

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu mướn một võ trường kín, bắt đầu học tập La Hán Quyền.

- Lai lịch của La Hán Quyền ta không cần phải nói cho ngươi nữa, dù sao cũng là học thuộc lòng, ngươi có thời gian thì đi tìm sách mà nghiên cứu.

Mạnh Cảnh Chu trực tiếp nhảy ra một bước, đi thẳng vào dạy học thực chiến.

- Cơ bản là chú ý phần trên phá phần dưới, chú ý phần dưới phá phần trên, chỉ phải đánh trái, giương đông kích tây, đột ngột thật giả khó đoán, nhanh chóng thay đổi mục tiêu, đồng thời lấy khí thổi qua răng, phát ra tiếng như sấm, lấy âm thanh trợ uy, lấy khí lực, giống như thế này.

Mạnh Cảnh Chu đứng thẳng người, hai cánh tay tự nhiên rủ xuống, nhìn phía trước, chân trái mở ra nửa bước, hai chưởng từ dưới vẽ thành một vòng cung lên trên rồi đẩy ra ngoài.

- Ha!

Lúc Mạnh Cảnh Chu ra dáng thi triển quyền pháp như Nộ Mục Kim Cương, uy nghiêm như ngục, âm thanh to lớn, ẩn ẩn có dáng vẻ như Phật môn Sư Hống Công.

- Khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ.

- Đây là trung bình tấn đơn roi.

- Đây là Triển Cước Trùng Quyền.

- Đây là Đại Bằng Tranh Trảo.

Mạnh Cảnh Chu thi triển từng chiêu thức La Hán Quyền, thấy Lục Dương ngày càng hưng phấn.

Khi hắn hoàn toàn một bộ chiêu, phát huy La Hán Quyền vô cùng mượt mà, tựa hồ thật sự có mọt vị La Hán xuất hiện ở trước mặt Lục Dương, hàng yêu trừ ma.

Nhất là khi suy nghĩ tuyệt kỹ thành danh của tam trưởng lão Hám Thiên Lục Thức, chính là cảm ngộ từ La Hán Quyền mà ra, lại càng khiến Lục Dương hưng phấn hơn.

Nói không chừng hắn cũng có thể từ La Hán Quyền lĩnh ngộ ra được quyền pháp khác.

- Đúng rồi, tam trưởng lão có nói với ngươi hắn lĩnh ngộ Hám Thiên Lục Thức từ La Hán Quyền thế nào không?

Lục Dương hỏi, cảm thấy nói không chừng có thể tham khảo một phen.

- Có chứ.

Mạnh Cảnh Chu nhớ lại nói:.

- Sư phụ nó lúc trẻ hắn đi Phật quốc du lịch, gặp một vị lão giả tinh thông La Hán Quyền, được xưng là Hàng Ma La Hán, đánh sư phụ chẳng khác gì cháu trai.

- Sư phụ bị đánh chạy trối chết, vì không muốn tiếp tục bị đánh, sư phụ bỗng bộc phát trong tuyệt cảnh, sáng tạo ra quyền pháp thuộc về mình, Hám Thiên Lục Thức.

Lục Dương: - ...

Quá trình sáng tạo ra quyền pháp sao không giống như ta tưởng tượng?

- Lúc đó tam trưởng lão đánh thắng đối phương sao?

- Không, đối phương cao hơn sư phụ một đại cảnh giới.

Bình Luận (0)
Comment