- Đến, đứng trung bình tấn, làm xong tư thế, bắt đầu học tập La Hán Quyền.
Lục Dương học tập động tác vừa rồi của Mạnh Cảnh Chu, khí trầm đan điền, ưỡn ngực ngẩng đầu, chân trái mở ra nửa bước, hai chưởng vòng hình cung.
- Ha!
- Âm thanh không đủ lớn, làm lại!
- Ha!
- Âm thanh chưa đủ!
- Ha!
Giọng Lục Dương càng lúc càng lớn, rốt cục cũng đạt tới tiêu chuẩn của Mạnh Cảnh Chu.
- Sư phụ đã dạy ta, lúc chiến đấu kêu to cũng là một loại phương thức đột phá hạn chế, âm thanh càng lớn, càng có thể phát huy ra lực lượng chân chính, thậm chí vượt qua lực lượng bình thường.
- Thời điểm ra quyền phải giữ vững cánh tay và ánh mắt.
- Nắm tay quan trọng, tưởng tượng trong tay nắm chặt một cục đá, dùng lực lượng lớn nhất nắm lấy cục đá, giống như muốn bóp nát nó.
Đây là những điều tam trưởng lão nói khi dạy Mạnh Cảnh Chu học quyền pháp, bây giờ hắn cũn dạy cho Lục Dương như vậy.
- La Hán Quyền chú trọng trên dưới, tay chân cùng đổi, kình lực kết hợp cương nhu, động tác của ngươi quá cứng nhắc, phải ăn khớp, phải nhu hòa.
Mạnh Cảnh Chu vạch từng sai lầm của Lục Dương rồi uốn nắn lại, đây đều là sai lầm thường xuyên xuất hiện khi luyện quyền.
Thiên phú võ học của Lục Dương không tệ, từ việc hắn dùng gần nửa ngày liền học được Tượng Hình Quyền, lại dùng gần nửa này để cải tiến thành Lục thị Tượng Hình Quyền là có thể nhìn ra.
- Khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ!
Lục Dương rất nhanh đã học ra dáng, hai đầu lông mày đều có sự từ bi của nhà sư, thoạt nhìn chính là người đức hạnh vĩ đại.
Bên tai Lục Dương vang lên tiếng ân cần dạy bảo của Mạnh Cảnh Chu:
- Sư phụ đã nói với ta, La Hán Quyền là quyền pháp khuyên người hướn thiện, cái gọi là khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ, nếu có thể sử dụng một bộ quyền pháp này, để cho người ta đặt đồ đao xuống, hoàn lương hướng thiện, La Hán Quyền này cũng coi như đại thành.
- Nhưng thật đáng tiếc, thế nhân nhiều người ngu muội, không cách nào buông vũ khí trong tay xuống, một lòng hướng thiện, là có thể luyện La Hán quyền đến đại thành, trong lịch sử cũng chí có hai ba người mà thôi.
Mạnh Cảnh Chu một tay đặt trước ngực, rất có cảm giác cao tăn.
- Lúc học tập La Hán Quyền, tâm cảnh cũng rất quan trọng, tốt nhất là tưởng tượng mình thành đệ tử Phật môn. Lúc ta học La Hán Quyền còn học cả phật kinh đấy.
- Đọc thuộc lòng phật kinh sao?
Lục Dương cảm giác mình sắp tìm được phương pháp rồi.
Bây giờ Lục Dương không cần đi học phật kinh, lúc trước khi hắn ở Tàng Kinh Các, khi rảnh rỗi cũng đọc qua kinh phật « Kim Cương Kinh » « Minh Vương kinh » 《 Tâm Kinh 》, hiệu quả thôi miên cực tốt.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt tinh xảo của Bất Hủ tiên tử.
Bất Hủ tiên tử mặc áo ngủ vàng nhạt, nghiêng đầu đối mặt với Lục Dương.
-... Tiên tử ngươi có thể đứng bên cạnh không gian tinh thần ta được không, ta đang nhớ lại kinh phật.
- À.
Trong tầm mắt không có Bất Hủ tiên tử, Lục Dương mới bắt đầu nhớ lại phật kinh, « Kim Cương Kinh » « Minh Vương kinh » 《 Tâm Kinh 》 , nội dung hiện lên ở trước mắt, Lục Dương cố gắng tìm hiểu tâm cảnh của tác giả khi viết kinh thư, đặt mình vào bên trong.
Trong hiện thực, Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc nhìn Lục Dương.
Hai mắt Lục Dương nhắm chặt, động tác chậm hơn lúc ban đầu, giống như lão giả gầy như que củi, nhưng trong lúc hắn giơ tay nhấc chân đều có cảm giác cao tăng từ bi.
- Có lẽ tiểu tử Lục Dương này rất thích hợp để xuất gia.
Mạnh Cảnh Chu âm thầm suy đoán.
Khi Lục Dương thêm kinh phật, cảm ngộ về La Hán Quyền càng sâu sắc, động tác cũng càng ngày càng trôi chảy, như nước chảy mây trôi, không có chút dừng lại, giống như đã luyện tập hàng trăm hàng ngàn lần, động tác đã thuộc nằm lòng, hóa thành bản năng.
Phanh —— phanh ——.
Mỗi quyền Lục Dương đánh ra đều phát ra âm thanh không khí chấn động, mơ hồ có phật âm quanh quẩn, giống như trong hư không có lão tăng niệm kinh, dạy bảo thế nhân thiện chí giúp người.
Lục Dương nhắm mắt đánh quyền, liên tục từ sáng sớm đánh tới chạng vạng tối, Mạnh Cảnh Chu thấy mình không còn gì để dạy, liền ngồi xổm ở một bên, nhìn thằng oắt con Lục Dương này khi nào mới mở mắt.
- Hô ——
Lục Dương đánh xong một bộ, hô hấp kết thúc công việc, mở ra hai mắt, con ngươi sáng như tuyết, sáng ngời có thần.
- Luyện thành rồi?
Mạnh Cảnh Chu giật mình nhìn Lục Dương, đến ngay cả hắn cũng phải dùng trọn ba ngày mới học được, tiểu tử này chỉ dùng một ngày đã luyện thành?
Điều này có thật sao?
- Tàm tạm.
Lục Dương khiêm tốn nói.
- Đi thử một chút.
Mạnh Cảnh Chu ngứa ngáy, muốn nhìn Lục Dương học như thế nào, hắn không tin mình luyện hơn nửa tháng còn không đánh lại Lục Dương mới học một ngày.
- Vậy thì thử một chút.
Lục Dương cũng rất ngứa tay, muốn luyện một phen, nhìn trình độ của mình.
Hai người liếc nhau, đồng thời khai triển tư thế, không hẹn mà cùng thi triển La Hán Quyền, tiến hành so đấu thuần túy.
- Hắc Hổ Đào Tâm!
- Hắc Hổ Đào Tâm!
- Đập xuống nện!
- Đập xuống nện!
Khi quyền cước hai người va chạm vào nhau, thế lớn lực mạnh, giống như từng tia sét nổ tung trong sân, chấn động đến mức lá cây hoa cỏ bên ngoài võ trường cũng đung đưa theo.
Chiêu thức hai người tương tự, lực lượng tương tự, đánh nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, nhất thời khó mà phân ra thắng bại.
- Không ngờ, học mới chỉ một ngày, ngươi đã giống ta nhập môn La Hán Quyền, nói không chừng có một ngày ngươi sẽ luyên thành La Hán Quyền, khuyên người hướng thiện.
- May mắn mà thôi.
Lục Dương tuy nói như vậy, nhưng từ khuôn mặt đắc ý đó, hoàn toàn chả dính dáng gì với hai chữ may mắn cả.
Ngay khi Lục Dương vừa định nói khiêm tốn vài câu, trong lúc vô tình liếc về đỉnh đầu của Mạnh Cảnh Chu, thần sắc khẽ biến.