- Còn nữ tu kia, đệ tử ngoại môn An Khả của tông chủ Thanh Nguyệt tông, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, là Trúc Cơ kỳ mạnh nhất Thanh Nguyệt tông, ngay cả tông chủ Thanh Nguyệt tông đều nói, trong cùng cấp bậc, hẳn không có ai là đối thủ của An Khả.
Người giang hồ truyền, phía sau Thanh Nguyệt tông là Nguyệt Quế tiên cung, chỉ tiếc là không có ai có thể chứng thực điểm này.
- Kia là Đoạn Hồng Trần của Thiên Vấn đao, từng nhiều lần chém giết yêu thú Kim Đan kỳ, mọi người đều cho rằng hắn đã Kết Đan, trên thực tế hắn chỉ mới nửa bước Kết Đan, vẫn luôn tìm kiếm cơ duyên Kết Đan thích hợp.
Lão đại mũi ưng chỉ vào từng người cần chú ý, những người này có đến từ từng tông môn thế gia, truyền thừa kinh người, có người địa phương Trấn Yêu quan, giết một đường tạo ra thanh thế.
Khách quan mà nói, danh tiếng của Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu nhỏ hơn rất nhiều, bọn hắn vừa tới Trấn Yêu quan chưa tới mấy ngày, vẫn luôn ở trong rừng rậm, không giao lưu cùng với người khác, người biết bọn hắn cũng không có bao nhiêu.
- Hai tên hòa thượng kia là ai, đệ tử Bạch Mã tự sao? Hay là đệ tử Phù Đồ tự?
Có người chú ý tới Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu, bọn họ là hai đầu trọc duy nhất trong đám người, cực kỳ dễ thấy.
Bạch Hổ Thánh Tử nhíu mày:
- Ta theo sư tôn bái phỏng Bạch Mã tự cùng Phù Đồ tự, chưa thấy hai người bọn họ?
- Dã hòa thượng? Hay la bên trong chùa miếu nào đó không biết tên?
Thân là Tứ Tượng tông, hắn luôn luôn cho rằng tông môn nhất phẩm trở xuống đều là không tông môn không biết tên, không đáng để hắn chú ý.
Mặt An Khả không chút thay đổi, nàng dùng ánh mắt còn lại liếc Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu một chút, so với các cao thủ Trúc Cơ kỳ trong trí nhớ một lần, không hề có người nào giống liền không thèm để ý đến bọn hắn nữa.
Thiên Vấn đao Đoạn Hồng Trần thấy hai người Lục Dương chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, không nhìn thẳng hai người, đối thủ của hắn chỉ có những tên tu sĩ Kim Đan giấu trong đám người kia thôi.
Những tu sĩ Kim Đan này đến cướp đoạt Tịnh Đế Liên, vì thế hệ con cháu Kết Đan, sẽ không quá liều mạng, gặp cuộc chiến sinh tử, người đầu tiên rui ra chính là bọn họ.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu nghe được người bên ngoài suy đoán bọn hắn là hòa thượng nhà nào, trên trán nổi lên gân xanh, ngươi mới là hòa thượng, cả nhà ngươi đều là hòa thượng.
- Đều do ngươi, nếu không ta đã không phải cạo đầu!
Lục Dương dẫn đầu làm khó dễ.
Đối với chuyện này Mạnh Cảnh Chu đã đoán được từ trước:
- Trách ta? Rõ ràng là do La Hán Quyền của ngươi không bình thường! Coi ta ngày nào đó viết một lá thư, tiến cử ngươi tiến vào Huyền Không tự.
Lấy tư chất của Lục Dương, có tư cách tiến vào Huyền Không tự, hoặc là nói Huyền Không tự nhiệt liệt hoan nghênh cũng có khả năng.
Dù sao thiên phú thuật pháp có thể so được với đại sư tỷ, trên đời này cũng không tìm được người thứ hai.
- Lục Dương, ngươi muốn xuất gia sao?
Bất Hủ tiên tử lưu luyến không rời.
- Không, Vấn Đạo tông là nhà ta, ta không đi!
Lục Dương cho thấy lập trường của mình, sinh là người Vấn Đạo tông, chết là quỷ Vấn Đạo tông.
- Mau nhìn, hoa sen chuẩn bị nở.
Có người kêu to, khiến đám người chú ý.
Tịnh Đế Liên nở hoa, tỏa ra mùi thơm thấm vào ruột gan, khiến mọi người điên cuồng cướp đoạt.
Theo một tiếng hổ gầm, Bạch Hổ Thánh Tử dẫn đầu động thủ, cái trán chậm rãi hiện ra một chữ Vương, gương mặt xuất hiện lông tóc màu trắng, con ngươi dựng thẳng lên, giống như một đầu lão hổ.
- Tịnh Đế Liên là của ta, ai cũng không được đoạt.
Hắn gào thét một tiếng, nhanh như một trận gió.
- Ngươi nói là của ngươi thì chính là của ngươi? La Hán Quyền!
Mạnh Cảnh Chu xuất thủ, đánh ra La Hán Quyền, khuôn mặt từ bi, trách trời thương dân, không có kinh nghiệm hai mươi năm xuất gia tuyệt đối đánh không ra loại quyền pháp này.
Nắm đấm nặng không hợp thói thường, đập Bạch Hổ Thánh Tử thất điên bát đảo, ngã bên trong vũng bùn.
Não Bạch Hổ Thánh Tử hoang mang, đây là lần đầu tiên hắn vượt cấp khiêu chiến thất bại.
Từ trước đến nay hắn vượt cấp khiêu chiến, lấy Trúc Cơ trung kỳ chiến thắng Trúc Cơ hậu kỳ dễ như trở bàn tay, chưa từng thua trận.
Không ngờ lần này thất bại.
- Quả nhiên là hòa thượng.
An Khả chắc chắn suy đoán trước đó.
- Ngươi mới là hòa thượng.
Mạnh Cảnh Chu cả giận nói.
- Đầu trọc, cộng thêm La Hán Quyền, còn nói ngươi không phải hòa thượng?
…
Song sinh Tịnh Đế Liên liên quan đến Kết Đan, ai cũng sẽ không khiêm nhượng, rất nhiều Trúc Cơ hậu kỳ hỗn chiến, loạn thành một bầy.
Ưng Sơn ngũ hiệp tự mình hiểu lấy, biết rõ chút bản lãnh của bọn hắn đi vào rừng rậm cầu sinh còn có thể, nhưng nếu cứng đối cứng với người khác, vậy thì không đủ dùng.
Mà lại được nhìn thấy chiến lực của Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu, Ưng Sơn ngũ hiệp không cảm thấy ai có thể giành được qua hai người.
Ai có thể vượt qua một tiểu cảnh giới chiến thắng đối thủ, tuyên truyền ra bên ngoài hơn nửa ngày, tựa hồ giống như rất đáng gờm.
Trái lại hai vị hòa thượng này, có thể vượt qua một đại cảnh giới chiến đấu, chiến thắng liên tiếp, sức chiến đấu cỡ này từ trước đến nay chỉ ở trong truyền thuyết, Ưng Sơn ngũ hiệp trước đây đều chưa từng gặp qua.
- Hẳn là hai người đến từ Huyền Không tự?
- Huyền Không tự còn có thể duy nhất một lần chiêu hai người?
- Nhìn thân thủ của hai vị thiếu hiệp, cũng có chút ít khả năng.
Mạnh Cảnh Chu có thể trở thành người thứ hai trong cùng giới, cơ hồ có thể nói hắn là người thứ hai cùng giới trong năm đại tiên môn, chiến lực nghịch thiên kiểu này, tự nhiên dẫn tới đông đảo tu sĩ vây công, cả Kim Đan kỳ tu sĩ cũng nhìn ra Mạnh Cảnh Chu lợi hại, liên thủ công kích.