Xe ngựa chậm rãi hành tẩu trên đường, đường đi nhiều năm không tu sửa, nhấp nhô, lão Mã đi ngang qua hố giữa đường như giẫm trên đất bằng, hai người trong xe ngựa không hề có chút cảm giác xóc nảy gì.
- Đến Hoang Châu.
Lục Dương mở ra địa đồ, trên bản đồ có một khối quầng sáng, đại biểu bọn hắn, đây là một kiện pháp bảo, có thể đại khái cho thấy vị trí của bọn hắn, là pháp bảo cần thiết khi đi ra ngoài.
- Sắc trời không còn sớm, nhanh tìm nơi nghỉ ngơi gần đây đi.
Mạnh Cảnh Chu thấy trời sắp tối, dù sao đã đến Hoang Châu, không cần thiết phải vội vã đi đường nữa.
- Ài, ngươi nhìn, nơi này có khách sạn, chúng ta có thể ở nơi đó!
Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy cách đó không xa có một khách sạn, bảng hiệu lung lay sắp đổ, ngay cả tên tiệm đều thấy không rõ, nhìn là biết chất lượng của khách sạn rất đáng lo.
Lục Dương nghi ngờ nhìn khách sạn nhà kia, âm trầm, giống như chỉ cần có một con gió lớn thôi cũng đủ để thổi bay khách sạn.
- Cố chịu đựng, dù sao cũng tốt hơn so với qua đêm trong xe ngựa.
Lục Dương tự an ủi mình.
Hai người một ngựa đi vào trước cửa khách sạn, bề ngoài mở rộng, bên trong tối như mực, trống không một người, giống như đã bỏ phế từ lâu.
Hai người cũng rốt cục thấy rõ tên khách sạn—— khách sạn Thanh Minh.
- Cái tên này không quá may mắn, nơi này đóng cửa hay vẫn đang kinh doanh?
Mạnh Cảnh Chu lầm bầm một câu, nhanh chân đi vào, la lớn:
- Có ai không, chúng ta tới ở trọ!
Không người đáp lại.
Mạnh Cảnh Chu lại hô một câu:
- Có ai không, chúng ta tới ở trọ!
Chỉ nghe thấy trên quầy bịch một tiếng, giống như âm thanh thi thể rơi xuống đất, vô cùng đột ngột.
- Ai hô to gọi nhỏ vậy, ngay cả quy tắc ở trọ cũng không hiểu?
Một tên nam tử đầu đội mũ giấy trắng hùng hùng hổ hổ từ quầy hàng chui ra ngoài, thần sắc không vui nhìn chằm chằm Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu.
- Ở trọ, thuê hai phòng tốt nhất!
Mạnh Cảnh Chu từ trước đến nay chỉ ở nơi tốt nhất.
- Hai ngươi, ở trọ?
Nam tử đội mũ giấy trắng kinh ngạc nhìn hai người, lại nghển cổ nhìn về sau, phát hiện phía sau bọn họ cũng không có bất kỳ người nào đi theo.
- Đi đi đi, đảo loạn cái gì, đây không phải là nơi các ngươi nên tới, tìm chỗ khác đi.
Nam tử đội mũ giấy trắng không nhịn được xua đuổi hai người.
Mạnh Cảnh Chu buồn bực, hắn ở nhiều khách sạn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn không gặp phải tình trạng không cho ở.
- Cửa hàng các ngươi hết phòng rồi à?
- Còn một nửa phòng trống.
- Vậy sao ngươi không cho chúng ta ở?
Nam tử đội mũ giấy trắng thấy hai người này thật sự không hiểu quy tắc, đang muốn mở miệng giải thích, chỉ nghe thấy trên lầu truyền tới động tĩnh.
Đạp —— đạp —— đạp ——.
Mái nhà truyền đến tiếng bước chân đều đều, chỉnh tề làm lòng người hoảng loạn.
Tu sĩ mặc đạo bào từ lầu hai đi xuống, sau lưng hắn là một đám người, bọn hắn mặc đồ đen, trầm mặc không nói, trong đêm tối nhìn cực kỳ kinh khủng.
Đám người mặc đồ đen rất nhiều khiến hai người Lục Dương hoài nghi trên lầu có nhiều phòng đến mức có thể chứa nhiều người như vậy sao, nhất là nam tử đội mũ giấy trắng nói có một nửa phòng trống.
Chẳng lẽ hơn mười người này ở chung một phòng?
Như vậy phải ở làm sao, chẳng lẽ dựa vào tường đứng ngủ?
- Tiểu ca, Thanh Minh khách sạn của ngươi là cửa hàng kém nhất mà ta từng ở.
Đạo bào tu sĩ ném một chuỗi đồng tiền cho nam tử đội mũ giấy trắng, kiểu dáng đồng tiền hai người chưa từng gặp qua, mặt trên còn có nhàn nhạt pháp lực ba động, tựa hồ có tác dụng đặc biệt.
Nam tử đội mũ giấy trắng hì hì cười một tiếng, cũng không trả lời, kiếm tiền là được.
Lục Dương nghi hoặc, hiện tại màn đêm đã tối, vì cái gì bây giờ lại trả phòng?
Sau khi Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu nhìn rõ vóc dáng hình dạng của những người mặc đồ đen mới cùng giật mình.
Người mặc đồ đen hai mắt vô thần, mũi miệng của vài người đều là bùn cỏ, có ít người bị hủy dung, giống như bị thứ gì đó nện vào, còn có một vài người diện mạo già yếu, gần đến mức chỉ còn lại một lớp da.
- Bị chết đuối, bị nện chết, chết già... Đây đều là người chết!
- Cản Thi Thuật? !
Chả trách vừa tới tối liền trả phòng, ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm cản thi, trên sách cũng nói như vậy.
Hai người không ngờ rằng, vừa tiến vào Hoang Châu, đã gặp Cản Thi Thuật nghe dan đã lâu.
Nam tử đội mũ giấy trắng cất kỹ đồng tiền, trợn mắt nhìn hai người một chút:
- Chỗ của ta là khách điếm cho tử thi, là nơi nghỉ chân cho thi tượng, các phòng đều cho người chết ở, các ngươi nếu không kiên kỵ, có thể ở chỗ này.
Khóe mắt hai người giật giật, ở gian phòng của người chết, ít nhiều cũng không thể thích ứng được.
- Vừa rồi người kia thi triển Cản Thi Thuật, là người của Cản Thi tông sao?
Lục Dương lại hỏi, nếu là người Cản Thi tông, bọn hắn cũng có thể tâm sự với người vừa rồi.
Nam tử đội mũ giấy trắng lắc đầu:
- Hai vị là người bên ngoài đúng không, ta đã nói Thanh Minh khách sạn chúng ta mà mắc xích ở Hoang Châu, tại sao lại có người sống biết rõ tiệm chúng ta tên là cái gì, còn tới ở trọ.
- Chúng ta đến từ Vân Châu.
Nam tử đội mũ giấy trắng bừng tỉnh hiểu ra:
- Đại châu của Trung Nguyên, chả trách, nghe nói nơi đó còn có Vấn Đạo tông một trong năm đại tiên tông, nhờ vậy toàn bộ Vân Châu cường thịnh vô cùng, giao thông tiện lợi, kinh tế phát đạt, cường giả như mây.
Hắn uốn nắn chỗ nhầm lẫn của hai người:
- Cản Thi Thuật không chỉ mỗi Cản Thi tông biết, dân gian có rất nhiều tán tu đều biết Cản Thi Thuật, chỉ là còn lâu mới thâm sâu bằng Cản Thi tông.