Dạ Thanh Thanh còn nói rằng quê hương của nàng xảy ra lũ lụt, mùa màng đều bị ngập, tứ trưởng lão lập tức gửi thư cùng linh thạch về.
Đáng tiếc là dù có kế hoạch chu đáo đến đâu cũng có ngoài ý muốn, cuối cùng có một ngày, sự việc bại lộ, tứ trưởng lão phát hiện ra rằng có một người trong số các sư huynh đệ của hắn đã mạo danh Dạ Thanh Thanh, tức giận xông đến đi lục soát từng người một.
Bất Ngữ Đạo nhân thấy tình hình không ổn, lập tức nhét bức thư chưa viết xong vào đầu giường của Đại trưởng lão.
Không ngoài dự đoán, Tứ trưởng lão đã đánh nhau với Đại trưởng lão, sau đó mới điều tra rõ ràng là do Bất Ngữ Đạo nhân làm.
- Tứ sư huynh, là người Nho tu, hành quân tử chi đạo, làm việc cứng nhắc, tư tưởng không linh hoạt, xa nhà rất dễ bị nữ tử lừa gạt. So với việc hắn bị nữ tử lừa gạt, không bằng trước bị ta lừa gạt một lần, phù sa không lưu ruộng người ngoài. . . A không phải, là cũng liền có lòng đề phòng.
—— Đây là nguyên văn lời nói của Bất Ngữ đạo nhân trước khi bị đánh.
Đại trưởng lão nghĩ lại còn thấy sợ, người đọc sách mà nổi giận thì thực sự rất đáng sợ.
- Vừa hay ngươi đã trở về, chúng ta cùng họp, có chuyện muốn nói với ngươi.
Đại trưởng lão triệu tập mọi người, có Vân Chi, tám vị trưởng lão, Bất Ngữ Đạo nhân, Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu, Đào Thiên Diệp, Man Cốt, Lý Hạo Nhiên, Tần Nghiên Nghiên.
Đại sư tỷ cũng ở trong tông môn, nàng trơ mắt nhìn sư phụ bị đánh, hoàn toàn không có ý định ra mặt.
Lý do của đại sư tỷ cũng có lý ‘Ta không phải là Hợp Thể kỳ, không đánh lại được họ’.
Có thể thấy đại sư tỷ thực sự không muốn ra tay.
Các thành viên của Thiên Đình giáo đều đã có mặt, mọi người nhìn nhau, lòng nặng trĩu, im lặng không nói, rất có bầu không khí.
Thực ra là lục trưởng lão ở đó, mọi người không tiện nói chuyện.
Nghe xong lời trần thuật từ truyền âm của Đại trưởng lão, ngay cả Bất Ngữ Đạo nhân nổi tiếng với thuật lừa gạt cũng có chút ngây người.
- Cái gì, Thiên Đình giáo gần đây ồn ào náo động là do các ngươi tạo ra sao?
- Là chúng ta.
Đại trưởng lão sửa lại.
- ...... Đừng nói là các ngươi không có sự đồng ý của ta, kéo ta vào Thiên Đình giáo làm hộ pháp thiên vương, làm hộ pháp thiên vương cũng không sao, nhưng tại sao các ngươi lại lấy lý do là ta đã cải tiến pháp thuật ‘Đại tiểu như ý’. Đặt tên cho ta là Tăng Trưởng Thiên Vương? !
Ba Đại gia xòe tay, nói có lý có cứ:
- Ngươi không có ở đó, chúng ta cũng không có cách nào, nói đi thì phải nói lại, Thiên Đình giáo của chúng ta chú trọng vào dân chủ, danh hiệu này của ngươi đã được tất cả mọi người đồng ý, đương nhiên là ngoại trừ ngươi.
Bất Ngữ Đạo nhân nổi giận, gân xanh nổi lên:
- Dân chủ cái quái gì, giáo chủ là ai, là đại sư huynh hay là ngươi, ta muốn một lời lý lẽ!
- Đại đồ đệ của ngươi.
- À, ngẫm lại thì tên Tăng Trưởng Thiên Vương này nghe cũng hay.
…
Bất Ngữ Đạo nhân cảm thán Lục Dương quả không hổ danh là đồ đệ tốt của mình, không thầy dạy mà cũng có thể biên ra được thứ như Thiên Đình giáo này.
Nghĩ lại lúc mình còn ở Kim Đan kỳ, chỉ biết lừa bịp những người khác cùng Kim Đan kỳ, còn Lục Dương ở Kim Đan kỳ đã lừa được cả lão tổ Hóa Thần, ba giáo ma lớn, lừa cả tu sĩ cấp thấp, bách tính, bản lĩnh lừa trên dối dưới khiến người ta kinh ngạc.
Ban đầu hắn còn muốn đợi Vân Chi đi rồi thì truyền lại cho Lục Dương toàn bộ thuật lừa bịp của mình, giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.
Là sư phụ, thứ tự hào nhất không thể truyền lại được, không biết là may mắn hay bất hạnh.
- Đã là hộ pháp Thiên Vương thì phải có đóng góp cho giáo phái, ta có thể ra ngoài truyền bá giáo phái.
Bất Ngữ Đạo nhân rất có trách nhiệm, giỏi phát huy sở trường,
- Không được.
Tứ trưởng lão bác bỏ đề nghị của Bất Ngữ Đạo nhân.
- Ngươi ở tu chân giới tiếng tăm lừng lẫy, nhưng tiếng xấu đồn xa, giống như chuột chạy qua đường, người người đều muốn đánh, phàm nhân và tu sĩ cấp trung, cấp thấp không hiểu rõ tình hình của ngươi, còn tu sĩ cấp cao thì có ai không biết ngươi?
- Ngươi ra ngoài truyền bá giáo phái, đối tượng chủ yếu là phàm nhân và tu sĩ cấp trung, cấp thấp, nhưng Thiên Đình giáo chủ yếu là để lừa gạt kẻ địch ẩn núp âm thầm, mà kẻ địch đều là tu sĩ cấp cao, ngươi ra mặt truyền bá ngược lại sẽ làm giảm độ tin cậy.
Bất Ngữ Đạo nhân: - ...
Loại bỏ những lời nhận xét mang tính chủ quan và khách quan, hắn thừa nhận lão tứ nói có lý.
Bát trưởng lão bổ sung:
- Theo ta thấy, Thiên Đình giáo tạm thời không nên công khai hoạt động, công khai lộ diện nhiều sẽ bị nghi ngờ là đang diễn kịch, không lộ diện, mặc cho kẻ địch dựa vào một ít thông tin tình báo để đoán, để tưởng tượng về sức mạnh của Thiên Đình giáo, mới là sách lược hay.
Thông tin tình báo càng ít, không gian tưởng tượng của kẻ địch càng lớn, hơn nữa thực lực của Thiên Đình giáo ở đây, cho dù không hành động cũng sẽ bị người ta hiểu lầm là đang âm thầm hành động mưu đồ gì đó, kẻ sốt ruột chính là kẻ địch.
Là người thầy khai sáng cho Bất Ngữ Đạo nhân, Bát trưởng lão có một bộ lý luận riêng độc đáo về phương diện lừa người.
Lục Dương vừa nghe các trưởng lão thảo luận, vừa ở trong không gian tinh thần trấn áp dã tâm ngày càng lớn của Bất Hủ tiên tử.