- Ê ê, sư phụ ngươi về rồi kìa, ngươi mau bảo ông ấy truyền chức tông chủ cho ta!
Bất Hủ tiên tử phấn khích vỗ vào mép giường, thúc giục Lục Dương mau bộc lộ dã tâm, mưu quyền đoạt vị.
- Tiên tử, chuyện này hơi khó.
- Khó gì chứ, ta thấy sư phụ ngươi cũng không muốn làm tông chủ lắm.
- Vấn đề không phải ở sư phụ của ta, mà là ở sư tỷ. Sư tỷ đã nắm giữ quyền lực trong tông môn mười một năm, nàng đã bị quyền lực ám ảnh từ lâu, không muốn dễ dàng buông tha.
- Trước đó để ngươi tạm thời làm hai lần tông chủ đại diện, cũng chỉ là muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, cho dù sư phụ ta không làm tông chủ, tiếp theo giữ chức tông chủ có khả năng nhất cũng là đại sư tỷ.
- Vậy phải làm sao?
- Chỉ cần tiên tử đánh bại đại sư tỷ, thì ngôi vị tông chủ này chúng ta muốn ngồi là ngồi!
Lục Dương không ngăn được, hắn lo rằng nếu mình dám đề xuất lên làm tông chủ, sư phụ thật sự sẽ truyền ngôi tông chủ cho hắn.
Bất Hủ tiên tử gật đầu, thấy Lục Dương nói rất có lý:
- Chuyện tông chủ không cần vội, bản tiên không phải sợ Vân nha đầu, mà là thấy Vân nha đầu làm tông chủ cũng khá tốt, đợi đến khi bản tiên khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, rồi tranh giành ngôi vị tông chủ.
- Tiên nữ có tầm nhìn xa, có tầm nhìn xa, dũng cảm làm việc chăm chỉ, tương lai nhất định có thể phát huy tài năng của mình trong Vấn Đạo tông.
- Bản tiên cũng nghĩ vậy.
Cuộc họp tạm thời của Thiên Đình giáo nhanh chóng kết thúc, thực ra cũng chẳng có gì để nói, chủ yếu là để nói một tiếng với Bất Ngữ Đạo nhân, người đã là thành viên của Thiên Đình giáo, nhưng bản thân vẫn chưa biết.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Bất Ngữ Đạo nhân gọi Lục Dương lại.
- Tiểu Dương, ngươi ở lại một chút.
- Sư phụ, có chuyện gì sao?
Bất Ngữ Đạo nhân vắt phất trần lên tay, vuốt râu trắng từ từ nói:
- Không có chuyện gì lớn, chỉ là thấy từ khi ngươi bái ta làm sư phụ đến giờ, ta vẫn chưa thực sự dạy dỗ ngươi, giờ là lúc thích hợp để dạy ngươi cách lĩnh ngộ kiếm đạo.
Lục Dương mừng thầm trong bụng, trong tông môn có không ít người biết kiếm pháp, nhưng tinh thông thì không nhiều, chiêu kiếm của Lục Dương chỉ là chiêu thức cơ bản, về lĩnh ngộ kiếm đạo cũng chủ yếu dựa vào thiên phú.
Bái sư hai năm, sư đồ đều là linh căn kiếm, giờ mới bắt đầu dạy.
- Rút kiếm ra, ta xem nào.
Lục Dương rút ra Thanh Phong kiếm và Minh Nguyệt kiếm.
- Ngươi để kiếm trong lệnh bài thân phận à?
- Có vấn đề gì sao?
Lục Dương không hiểu, hắn thấy những kiếm tu khác cũng làm như vậy.
Chẳng lẽ là kiếm tu thì phải luôn giữ liên lạc chặt chẽ với vũ khí của mình, bảo dưỡng cẩn thận, đến lúc chiến đấu mới có thể sử dụng thành thạo hơn?
- Vấn đề lớn lắm, lúc ta bằng tuổi ngươi, thường xuyên gặp phải ám sát, để ứng phó với ám sát, bội kiếm luôn mang theo bên người, nếu như ngươi để trong lệnh bài thân phận như thế này, đợi đến khi gặp nguy hiểm chẳng phải sẽ phản ứng chậm một nhịp sao?
- Lúc nhỏ của ngài tình hình trị an ở Đại Hạ tệ đến vậy sao?
Lục Dương giật mình, từ khi hắn ra mắt đến giờ, chưa từng gặp phải ám sát, không ngờ hai ngàn năm trước tình hình quản lý của Đại Hạ lại hỗn loạn như vậy.
- Mặc dù người ta nói hai ngàn năm trước tình hình trị an ở Đại Hạ cũng tốt như bây giờ, nhưng theo như trải nghiệm của ta, lúc đó Đại Hạ rất hỗn loạn.
- Vậy sau khi ngài bị ám sát có báo quan không?
- Chuyện phức tạp lắm, ta thường không báo quan.
Lục Dương hiểu ra, quan trường đen tối mà.
- Cụ thể phức tạp thế nào?
- Chủ yếu là ta ám sát người ta trước, chuyện ầm ĩ đến quan phủ, cả hai chúng ta cũng không có kết cục tốt.
Lục Dương: - ....
Bất Ngữ Đạo nhân nhận kiếm, tuốt hai thanh kiếm khỏi vỏ, lộ ra một đoạn, ánh sáng sáng loáng vừa rồi chiếu vào mắt hắn.
Bất Ngữ Đạo nhân khen ngợi hai thanh kiếm này:
- Kiếm tốt, một thanh là Tiểu Vân tặng cho ngươi, còn gia cố thêm phong ấn, một thanh khác là do lão ngũ tinh luyện cẩn thận qua.
Phất trần của hắn cũng là do Ngũ trưởng lão luyện chế, nhìn thì giống phất trần, nhưng thực ra bên trong chứa vô số kiếm khí, có thể đánh úp bất ngờ.
Bất Ngữ Đạo nhân luyến tiếc trả lại hai thanh kiếm cho Lục Dương, Tiểu Vân thiên vị quá, hắn đã xin Thanh Phong kiếm nhiều lần, Tiểu Vân đều không cho.
- Thi triển kiếm chiêu, xem ngươi đã lĩnh ngộ đến mức nào.
- Vâng.
Chuôi kiếm ngang ngực, kiếm khí bao quanh lưỡi kiếm, như rồng cuộn quanh cột, khí thế như cầu vồng.
Lục Dương quát lớn một tiếng, cổ tay run lên, kiếm như kinh hồng, chiêu kiếm sắc bén, không thể chống đỡ.
Phá tự quyết, Điểm tự quyết, Khiêu tự quyết.
Những chiêu kiếm cơ bản trong tay Lục Dương như sống lại, liên điểm thành tuyến, động tác lưu loát, không có tì vết.
Bất Ngữ Đạo nhân: - ...
Đây là trình độ có thể đạt được khi tự học?
Hắn thấy cho dù do mình đích thân chỉ bảo, thì kết quả cũng không thể hơn thế này.
Lục Dương thu kiếm, Thanh Phong kiếm dựng sau lưng, đối diện với Bất Ngữ Đạo nhân hơi khom người.
- Sư phụ, ngài thấy chiêu kiếm của ta có gì cần cải thiện không?
Trong lòng Lục Dương khá lo lắng, chiêu kiếm của hắn đều tự học, mặc dù tự thấy tốt, nhưng biết đâu trong mắt sư phụ lại trăm ngàn lỗ hổng.
Bất Ngữ đạo nhân trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói ra:
- Lần sau thi triển kiếm chiêu nhớ kỹ lưu mấy lỗ thủng để cho ta chỉ ra với.