Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 78 - Chương 78: Đặt Tên Tiệm (2)

Chương 78: Đặt tên tiệm (2) Chương 78: Đặt tên tiệm (2)

Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Cảnh Chu bắt đầu thể hiện ra tài lực vượt qua người thường, mua xong toàn bộ trà lâu.

- Chờ một chút, không phải đã nói là thuê sao?

Mạnh Cảnh Chu xuất thủ quá nhanh, Lục Dương còn không kịp phản ứng, trà lâu đã thuộc quyền sở hữu của ba người.

Lục Dương kinh ngạc nhìn Mạnh Cảnh Chu, chúng ta làm nhiệm vụ chỉ có mấy tháng thời gian, chẳng lẽ ngươi còn muốn mở cả một đời?

Mạnh Cảnh Chu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

- Ta dùng đều là đồ của mình, có thể mua lại tuyệt đối không thuê! Cùng lắm thì làm xong nhiệm vụ lại bán đi.

Lão bản trà lâu gặp Mạnh Cảnh Chu đưa tiền thống khoái, nhanh chóng thu thập đồ đạc rời đi.

Sau khi lão bản rời đi, một vấn đề rất nghiêm túc bày ra ở trước mặt ba người —— quán đồ nướng nên kêu là cái gì.

- Ta đề nghị gọi quán đồ nướng Mạnh tiểu nhị.

Mạnh Cảnh Chu nói.

Lục Dương liếc mắt nhìn Mạnh Cảnh Chu một chút, khinh thường nói:

- Cái tên này cũng quá tục đi, ta đề nghị gọi quán đồ nướng Tam Oản Bất Quá Cương, ăn xong uống rượu, sau đó lên núi đánh lão hổ, phi thường phù hợp.

Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt cùng nhau lắc đầu, không cảm thấy tên này phù hợp.

Man Cốt hiếm thấy đưa ra quan điểm khác biệt:

- Tam Oản Bất Quá Cương cái tên này quá dài, không bằng dùng phong cách của bộ lạc chúng ta, gọi quán đồ nướng Ha Ha Ha, hoặc là quán đồ nướng Hì Hì Ha Ha.

Lục Dương nghe nói qua phương thức hoang dã mà Man tộc dùng đặt tên, loại phương thức đặt tên này ở trong tư tưởng tiên tiến mở miệng đều là tương đương tiên tiến như: tiệm vũ khí Hắc Hắc Hắc, tửu quán Hống Hống Hống, thanh lâu Ngao Ngao Ngao...

- Gọi quán đồ nướng Độ Kiếp Kỳ thế nào?

- Không bằng quán đồ nướng Thành Tiên.

- Ta cảm thấy quán đồ nướng Khinh Chu rất hay.

- Có nhà ai đặt cho quán đồ nướng cái tên văn nhã như thế?

Ba người thảo luận một hồi, cuối cùng không thể không bất đắc dĩ thừa nhận một sự thật, ai trong bọn hắn cũng không giỏi trong việc đặt tên.

- Được rồi, ba người chúng ta mỗi người viết trên giấy một cái tên, sau đó rút thăm chọn ra một cái.

Lục Dương đưa ra biện pháp giải quyết, đạt được hai người khác đồng ý.

Cân nhắc thấy tâm tư Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu không phải rất đơn thuần, vẫn để cho Man Cốt giữ phiếu là an toàn nhất.

Man Cốt khép lại hai tay, bao trùm ba tờ giấy nhỏ, lắc lư trên dưới, ngón tay cái mở ra, hai tờ giấy nhỏ trong đó bay ra.

Hắn mở ra xem, một tờ giấy viết ‘Một lần nữa’.

Man Cốt mang theo cảm giác không hiểu ra sao mở ra một tờ giấy khác, trên đó viết ‘Tạ ơn hân hạnh chiếu cố’.

Man Cốt: - ? ? ?

Đầu Man Cốt nhất thời to ra… Ủa? Đang đặt tên cho tiệm mà, đâu phải đang rút thưởng... phải không?

Hắn nhìn thoáng qua Lục Dương, lại liếc mắt nhìn Mạnh Cảnh Chu, chậm rãi hỏi:

- Đây là tên các ngươi đặt?

Lục Dương gật đầu: - Ta đặt chính là quán đồ nướng Một Lần Nữa.

Mạnh Cảnh Chu cũng gật đầu: - Ta đặt chính là quán đồ nướng Tạ Ơn Hân Hạnh Chiếu Cố.

Man Cốt cảm thấy mình quán đồ nướng Dê Dê Dê của mình là bình thường nhất.

Cái thứ nhất Man Cốt mở ra chính là tên mà Lục Dương đặt, dựa theo quy tắc, quán đồ nướng sẽ gọi là - Một lần nữa.

- Đúng rồi, ai trong các ngươi có phương pháp ẩn nấp khí tức?

Lục Dương hỏi.

Lúc đi ở trên đường cái, Lục Dương chú ý tới phương thức hô hấp của rất nhiều người, có khác biệt trong mật độ linh khí và thân thể, khẳng định là tu sĩ, nhưng dùng thần thức đảo qua lại chưa đánh giá ra tu vi của đối phương.

Một người hai người có tu vi cao hơn mình coi như hợp lý, nhưng tu vi tất cả mọi người đều cao hơn mình, cái này hiển nhiên là không thể.

Quận Diên Giang không giống với thôn Thái Bình, không ít tu sĩ, bất quá còn chưa tới trình độ khoa trương như người người Trúc Cơ.

Lục Dương hơi suy nghĩ đã hiểu rõ, tu sĩ cao thấp quyết định địa vị cao thấp, muốn hành tẩu giang hồ không bị khi dễ, hoặc là tu vi siêu quần, hoặc là có thể ẩn nấp tu vi, để đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bọn hắn không che giấu ra ngoài, đơn giản tựa như nói cho tất cả mọi người, ba người bọn hắn mới ra đời.

Muốn lăn lộn vào ma giáo, muốn giả thành lão giang hồ.

- Ta ngược lại thật ra có, là thứ khi người ở quê quán chúng ta đi săn thường dùng.

Man Cốt móc ra một quyển quyển da cừu từ trong ngực.

- Con mồi hoang dã đều rất giảo hoạt, nhìn thấy gió thổi cỏ lay liền chạy, muốn đi săn thành công, cần ẩn nấp khí tức, sớm mai phục.

Man tộc chỗ Man Cốt ở là đại tộc hoang dã, Man Cốt là người có huyết mạch địa vị cao nhất kia.

Man tộc không đơn thuần là tộc nhân Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ đi săn, Kim Đan kỳ có thể tích cốc cũng muốn ra ngoài đi săn.

Đối với Man tộc mà nói, con mồi không chỉ là chắc bụng, càng có công hiệu như thiên tài địa bảo.

- Bất quá lúc vận dụng quyển bí pháp này của ta là không thể động, vừa hoạt động liền phá công.

Hạn chế càng lớn, tác dụng càng lớn, chỉ xét ở công hiệu ẩn nấp, hiệu quả ẩn nấp ghi lại trên quyển da cừu có thể xếp hạng trước ba.

- Chỗ này của ta có pháp thuật ẩn nấp phổ thông, cao hơn ngươi một đẳng cấp lớn mới có thể nhìn ra tu vi của ngươi.

Mạnh Cảnh Chu lấy ra một thẻ tre, không biết đã bao lâu, thế mà còn có một mùi trúc thơm nhàn nhạt.

Từ phẩm chất cây trúc cũng có thể nhìn ra thẻ tre ghi lại pháp thuật bất phàm cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment