Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 96 - Chương 96: Chúng Ta Cũng Là Vì Suy Nghĩ Cho Ma Giáo

Chương 96: Chúng Ta Cũng Là Vì Suy Nghĩ Cho Ma Giáo Chương 96: Chúng Ta Cũng Là Vì Suy Nghĩ Cho Ma Giáo

Man Cốt nhìn thấy đối phương ăn mặc như thư sinh, hắn cũng là một người tu Nho giống như mình, rất vui vẻ hỏi một câu mà hắn chưa bao giờ hiểu, ngay cả Tứ trưởng lão cũng không thể trả lời:

- Bởi vì ‘Nương’ và ‘mẹ’ đều có cũng một ý nghĩa, vậy ta có thể gọi 'Cô nương' là 'Bác gái' được không?

Thẩm Tiến Nghĩa sửng sốt hồi lâu, lấy bốn mươi năm kinh nghiệm sống của mình, chỉ là không biết nên nói cái gì.

Hắn vốn tưởng rằng giám khảo bên trái có vẻ ngoài ngây thơ là người bình thường, chưa từng nói một lời nào, không ngờ lại tiến tới cho hắn một cái tát.

Thẩm Tiến Nghĩa không có trực tiếp nói không, mà là nói:

- Ta là sát nhân, không phải Nho gia.

- Sát thủ? Có nghiên cứu qua hình pháp?

Lục Dương có hứng thú hỏi.

- Nghiên cứu một chút.

Thẩm Tiến Nghĩa khiêm tốn nói, thật ra hắn nghiên cứu rất nhiều về hình pháp, dù sao muốn trở thành sát thủ đều phải học cách lẩn tránh hình pháp.

- Vậy để ta hỏi ngươi, định nghĩa của tội cố ý giết người trong hình pháp là ‘cố ý tước đoạt mạng sống, cấu thành tội ác này’.

- Tự sát có cấu thành tội cố ý giết người không?

Thẩm Tiến Nghĩa chịu đòn thứ hai.

Thấy Thẩm Tiến Nghĩa không trả lời được, Lục Dương thất vọng xua tay:

- Câu hỏi lĩnh vực ngươi giỏi nhất cũng không trả lời được, ngươi trở về đi.

Thẩm Tiến Nghĩa phải chịu thất bại lớn nhất trong cuộc đời chỉ sau năm phút.

Đây có phải là câu hỏi mà một người bình thường có thể hỏi không?

- Có lẽ nào chỉ những người có suy nghĩ khác thường mới có thể gia nhập Ma giáo?

….

Lần này khảo nghiệm tiến vào Ma giáo có quan hệ trọng đại, cho nên Đà chủ sẽ đích thân chủ trì mới an tâm.

Đà chủ đến sớm nửa tiếng để chuẩn bị.

Trên đường đến chỗ khảo thí, Đà chủ nhìn thấy rất nhiều loại người hung thần ác sắc lần lượt rời đi, nói rằng: ‘Phỏng vấn thực sự rất khó.’, ‘Gia nhập Ma giáo quá khó khăn.’, ‘Thì ra đây mới là ý nghĩa thực sự của Ma giáo.’, ‘Con đường này không dễ đi’ hay ‘Ba mươi năm sau lại đến’ - những lời như thế này giống như được rửa tội và giác ngộ.

Đà chủ suy tư.

Hắn vẫn chưa đến, ai chủ trì khảo nghiệm?

Sau đó hắn nhìn thấy ba người Lục Dương đang hăng hái quát tháo phong vân.

Đà chủ thân là tu sĩ tu vi cao nhất trong tất cả phân đà, còn đến tổng bộ tiếp thụ qua hệ thống huấn luyện, học qua Ma Đạo Chân Đế, cảnh gì mà hắn chưa từng thấy qua?

Nhưng cảnh này… Hắn thật không có gặp qua.

Muốn nói là chấp sự sợ hắn vất vả, sớm làm tốt chuẩn bị, hắn còn có thể lý giải, thậm chí còn có thể cảm thấy vui mừng.

Nhưng ba người này là chuyện gì xảy ra? Là nhân mã của ai?

Đà chủ nghĩ một hồi hiểu rõ vấn đề, ánh mắt âm lãnh có thể giết người, ba người này là giả mạo giám khảo, loại hết đối thủ cạnh tranh.

- Thật sự là thủ đoạn tốt!

Đà chủ cắn răng nghiến lợi nói.

Ba người còn đang giả mạo giám khảo, Lục Dương bắt chéo chân đặt trên mặt bàn:

- Không hối lộ nhóm chúng ta còn muốn thông qua khảo sát, kế tiếp?

Người kế tiếp rất cung kính lấy ra linh thạch hiếu kính ba vị giám khảo, Mạnh Cảnh Chu điểm một chút, cảm thấy ít, hỏi:

- Ngươi có kinh nghiệm gia nhập Ma Giáo không?

- Không có.

- A, không có ý tứ, chúng ta không muốn người không có kinh nghiệm, trở về đi.

- ...

Hắn cảm thấy giám khảo còn kém viết mấy chứ ‘Nhóm chúng ta chính là không tuyển người’ mấy chữ lớn này viết lên mặt.

Đà chủ như quỷ mị xuất hiện sau lưng ba người, trong kẽ răng đều tràn ra hàn khí, khí tức Kim Đan kỳ nhìn một cái không sót gì, một bàn tay đập bay ba người bọn hắn lên trên tường:

- Ba người các ngươi thật to gan, dám ở chỗ này giả mạo giám khảo.

Nếu hắn đến chậm thêm một chút, người đều chạy hết.

Lục Dương cố gắng trượt xuống dưới, vội vàng nói:

- Đại nhân oan uổng, nhóm chúng ta đều toàn tâm toàn ý cân nhắc cho Ma giáo.

Đà chủ bị chọc giận đến cười to, hỏi:

- Các ngươi ngược lại nói một câu, làm sao suy tính cho Ma giáo?

- Đại nhân ngài nghĩ, thân là tu sĩ Ma đạo, hẳn là đa nghi hỏi nhiều, không thể tuỳ tiện tin tưởng người, nhìn lại những người này, ba người chúng ta ngồi xuống ở chỗ này, bọn hắn liền tin tưởng chúng ta là giám khảo, không ai có nghi vấn.

- Dễ dàng như vậy đã mắc lừa, chẳng phải rất dễ dàng bị người lừa? Nếu chính đạo có người thông minh, lừa gạt bọn hắn, vừa ra tay đã dính chiêu.

- Mà lại chỉ có tu sĩ chính đạo mới có thể ai nói cái gì thì tin cái đó, ta còn hoài nghi trong những người này có nội ứng của tu sĩ chính đạo, đại nhân ngài nhất định phải kỹ càng tra rõ thân phận của bọn hắn, không thể để cho tu sĩ chính đạo trà trộn vào.

Nói đến đây, Lục Dương còn hồ nghi nhìn đám người tham gia khảo nghiệm, một bộ dáng trong các ngươi khẳng định có nội ứng.

Lục Dương nói đến chân tình, hoàn toàn một bộ dáng vẻ thay Đà chủ cân nhắc.

Đà chủ biểu lộ thoáng thư giãn một chút.

Mạnh Cảnh Chu nghe qua lý do mà Lục Dương đưa ra, bổ thêm một câu:

- Còn nữa, tu sĩ Ma đạo vì tư lợi, chỉ cân nhắc vì mình, lần này tới tham gia khảo nghiệm có nhiều người như vậy, nhóm chúng ta tự nhiên phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giảm bớt đối thủ cạnh tranh chứ.

- Bọn hắn tài nghệ không bằng người, bị lừa, có thể trách ai? Chỉ có thể trách kinh nghiệm gạt người của bọn hắn còn chưa đủ phong phú.

Đà chủ nhướng mày, cảm thấy đây mới là lời thật lòng của ba người.

Đúng thế, tu sĩ Ma đạo muốn vô pháp vô thiên, dùng bất cứ thủ đoạn nào, nghĩ đến trước đây khi hắn gia nhập Ma Giáo cũng là dùng hết thủ đoạn, đạt được cao tầng coi trọng, có vị trí hôm

Bình Luận (0)
Comment