Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)

Chương 97 - Chương 97: Phương Thức Thông Quan Chính Xác (1)

Chương 97: Phương Thức Thông Quan Chính Xác (1) Chương 97: Phương Thức Thông Quan Chính Xác (1)

nay.

Thủ đoạn của ba người này bây giờ gợi nhớ đến mình năm đó, thanh xuất vu lam mà thắng vu lam (*).

(*ý chỉ người đời sau tài giỏi hơn người đời trước, tương tự câu ''trò giỏi hơn thầy', ''hậu sinh khả úy)

Man Cốt nói giản dị nhất, tỏ thái độ.

- Nhóm chúng ta thành tâm gia nhập Ma Giáo, cam đoan một chuyện tốt đều không được.

Đà chủ nhẹ nhàng gật đầu, nói không chừng ba người này có thể được cao tầng coi trọng, để phía trên đánh giá về Diên Giang đà sẽ cao hơn thêm một bậc.

Đám người nhìn hằm hằm ba người Lục Dương, bọn hắn đều là lưu manh, vô lại, lừa đảo nổi danh, nhưng cũng không có vô sỉ như ba người, gạt người gạt ác như vậy.

Nếu Đà chủ không ở đây, bọn hắn đều muốn cùng nhau tiến lên, xé nát ba tên hỗn đản này.

Đà chủ không thèm để ý ý nghĩ của người phía dưới, một đám tầm thường, làm sao có giá trị hơn được ba người này.

- Ba người các ngươi có tu vi gì?

Lục Dương cung kính đáp:

- Đều là Trúc Cơ sơ kỳ. Ba người huynh đệ chúng ta đến từ nơi khác, một tháng trước đi vào quận Diên Giang, một lần tình cờ nghe nói Ma giáo tuyển người, nên muốn đi thử một chút, gặp người cạnh tranh quá nhiều, mới ra thượng sách này.

- Làm không tệ.

Đà chủ càng nhìn ba người càng hài lòng, hạt giống tốt, đây đều là công trạng của mình.

Hắn vừa rồi tiện tay vung lên, Trúc Cơ sơ kỳ bình thường đều sẽ bị thương, ba người trái lại, một chút cũng không bị tổn thương, nói rõ bọn hắn là siêu quần bạt tụy trong Trúc Cơ sơ kỳ.

Nếu như ba người này biểu hiện tốt thông qua khảo nghiệm, tăng lên thành chấp sự cũng có thể.

Những người bị ba người Lục Dương đào thải cũng liên tục ngo ngoe trở về, là khi Đà chủ tới kêu bọn hắn trở lại.

Những người bị đào thải càng oán hận đám Lục Dương hơn những người khác, Lục Dương cảm thấy nếu hiện tại giết chết những người này, chỉ sợ có thể trực tiếp hóa thành oán linh.

Đà chủ lại mở ra vách đá, nói với tất cả mọi người:

- Tất cả vào đi.

Phía sau vách đá là một mảnh không gian rộng lớn mà âm u, cự thạch lơ lửng, dùng xiềng xích liên kết, có chút hùng vĩ.

Lục Dương phỏng đoán là thật, Diên Giang đà ở trong một động thiên.

Thái độ của Đà chủ đối với ba người rõ ràng không giống những người khác:

- Các ngươi suy nghĩ rất tốt, muốn giảm bớt đối thủ cạnh tranh, làm cũng không tệ, nhưng các ngươi từ vừa bắt đầu đã sai, giảm bớt những người này, hoặc nói coi như chỉ có ba người các ngươi tham gia khảo nghiệm, cũng chưa chắc có thể hợp cách.

- Đây là ý gì?

Ba người Lục Dương không hiểu.

Đà chủ dưới mặt nạ cười không đáp, giẫm lên đá lơ lửng, đưa mọi người đến tảng đá lớn nhất đang lơ lửng.

Đây là một chỗ bình đài, mặt đất khắc đường vân phức tạp mà mỹ lệ, Đông Nam Tây Bắc bốn phương tám hướng đứng thẳng bốn cột đá cổ lão, mười một tên chấp sự người mặc hắc bào mỗi người quản lí chức vụ của mình, canh giữ ở biên giới bình đài.

- Các ngươi phân tán ngồi xuống, buông lỏng tâm thần.

Đám người làm theo, Đà chủ đi vào bình đài chính giữa, trung ương có một khối đá xanh biếc lơ lửng, mặt ngoài tảng đá khắc lấy lít nha lít nhít ký hiệu thần bí.

Đà chủ đưa linh khí vào tảng đá, trận pháp dưới chân vận chuyển, xoay tròn mở rộng, phục chế gia tăng, trong nháy mắt che kín toàn bộ bình đài.

Bình đài giống như là một đầu Viễn Cổ cự thú đang khôi phục, dùng thần bí lực lượng đến từ Hoang Cổ, đưa mọi người đến không gian không biết.

Trong không gian trắng tinh, người lờ mờ đứng đấy, một mặt mờ mịt, không biết rõ xảy ra chuyện gì.

Lục Dương nhìn thấy không gian trắng tinh, kiểu gì cũng sẽ hoài nghi trong đám người đột nhiên chui ra ngoài một Đậu Hủ Thiên Tôn.

Lục Dương phát hiện bên cạnh không có Mạnh Cảnh Chu, cũng không có Man Cốt, xung quanh đều là chút kẻ không quen biết.

- Huynh đệ, ngươi là người nào?

Lục Dương có chút quen thuộc hỏi, người kia không phải thích ứng nhiệt tình của Lục Dương.

Người kia cảm thấy không nói lời nào cũng không tốt, nhân tiện nói:

- Hoàng Nhạc Thành.

Lục Dương liên tiếp hỏi mấy người, phát hiện bọn hắn đến từ cứ điểm khác biệt của Ma giáo, đều là thông qua trận pháp lớn truyền tống đến nơi đây.

Lục Dương đại khái hiểu rõ ý của Đà chủ, lần chọn lựa này không phải mỗi cứ điểm tự chọn, mà là do tổng bộ tổ chức, tất cả tán tu Ma đạo đồng thời tham gia tuyển chọn.

- Cảm giác này giống như Âm Hồn xuất khiếu, lại có chỗ khác biệt.

Lục Dương tự lẩm bẩm, hắn cảm thấy bình đài truyền tống cũng không phải chân thân, mà là ý niệm.

- Ngược lại có ý tứ, không biết rõ đại sư tỷ có thể hay không...

Lục Dương ngừng lại suy nghĩ, nếu như hiện tại là trạng thái tư duy, nói không chừng Bất Hủ giáo có biện pháp kiểm tra đến hắn đang suy nghĩ gì.

Cẩn thận là hơn.

Bỗng nhiên, toàn bộ không gian tối xuống, một bóng người tản ra ánh sáng trắng đứng ở không trung.

Chỉ nghe người kia nhàn nhạt nói:

- Bản tọa là Phó giáo chủ Bất Hủ giáo, thiết lập ba khảo nghiệm cho các ngươi, người thông qua ba khảo nghiệm, có thể nhập bản giáo.

Đám người bạo động, nghĩ không ra Bất Hủ giáo thế mà coi trọng lần tuyển chọn vào giáo như vậy, phó giáo chủ đều lộ diện.

Tứ đại phó giáo chủ của Ma giáo, trong toàn bộ Trung Ương đại lục đều là đại nhân vật, ngày thường gặp mặt một lần đều là hi vọng xa vời.

Lục Dương thì không có cảm giác gì, không phải là cùng cấp với Trưởng lão của Vấn Đạo tông sao, cũng không phải không có gặp qua.

Bình Luận (0)
Comment