Trẻ nhỏ lớn nhanh, chỉ hơn nửa năm trôi qua Diệp Cần trông như đã cao hơn hẳn.
Nàng buộc hai búi tóc tròn, thả xuống đôi bím dài, áo đỏ rực rỡ tôn lên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng. Khi ăn, dáng vẻ nàng đặc biệt ngoan ngoãn, nụ cười làm đôi mắt to tròn cong cong như vầng trăng khuyết lộ rõ vẻ vui vẻ.
Thứ nàng ăn chỉ là một quả mật, vật tầm thường nơi đầu đường cuối ngõ, một đồng tiền có thể mua được bốn quả.
Ánh mắt Quý Thạc Đình rời khỏi khuôn mặt Diệp Cần, chuyển sang thiếu niên đứng đối diện nàng.
Chỉ thấy được một bên mặt, dung mạo không quá xuất chúng lại là người lạ.
Quý Thạc Đình vốn không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện. Bình thường gặp cảnh này, chàng đã quay đầu rời đi. Nhưng lúc này, trong lòng chàng chợt dâng lên một tia hiếu kỳ khiến chàng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chàng lặng lẽ đứng sau tảng giả sơn, Diệp Cần và thiếu niên phía trước không hề hay biết.
Diệp Cần nhai quả mật, chẳng mấy chốc đã ăn xong liền nói: “Ta muốn thêm.”
Thiếu niên khẽ véo má nàng, mỉm cười: “Ta không còn nữa, để ta dẫn muội đi lấy thêm, được không?”
Diệp Cần lập tức đáp: “Được.”
Nàng tỏ ra rất tin tưởng người trước mặt.
Dù Diệp Cần là một tiểu cô nương ngây ngô, Diệp Tuân từng dạy nàng phải cảnh giác với người lạ không được tùy tiện ăn đồ của người khác. Đó là lời dạy sau khi Quý Thạc Đình từng cho nàng ăn kẹo hồ lô.
Từ đó, nàng đối với Quý Thạc Đình luôn giữ vẻ đề phòng. Mỗi khi chàng đưa đồ ăn, nàng đều cẩn thận quan sát, chỉ khi thấy chàng ăn trước nàng mới dám ăn. Đặc biệt là khi chàng đưa món mới, nàng càng thận trọng.
Ban đầu, nàng chỉ ngồi ăn, ăn xong liền rời đi như cánh bướm bị quả ngọt hấp dẫn hút mật xong là bay mất, không chút lưu luyến.
Về sau, nàng bắt đầu trả lời câu hỏi của chàng, nói vài lời đơn giản.
Rồi dần dần, nàng gọi chàng là “Thạc Đình ca ca”, còn sớm ngồi đợi chàng ở đình hóng mát, lúc chàng rời đi sẽ hỏi ngày mai chàng có đến không.
Điều khiến Quý Thạc Đình hứng thú chính là quá trình thay đổi này. Chàng muốn thử xem mất bao lâu để khiến cô bé vốn đầy cảnh giác, nói chuyện cũng hờ hững với chàng trở nên đối đãi với chàng như với Diệp Tuân.
Nhưng sau đó, vì bị trưởng bối trong nhà phát hiện và đưa Diệp Cần đến Quý phủ, khi biết được tâm tư của họ Quý Thạc Đình đành ngừng việc này. Vậy nên, xem như chàng đã thất bại.
Tính ra, đã tròn chín tháng chàng không đến Diệp phủ, không gặp Diệp Cần.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, thiếu niên kia đã thay thế vị trí của chàng cho Diệp Cần ăn khiến nàng tin tưởng hắn như vậy?
Nghĩ lại, Quý Thạc Đình chợt thấy ý nghĩ của mình thật kỳ lạ.
Chàng không hiểu sao lại cho rằng việc cho Diệp Cần ăn vốn là “vị trí” của mình.
Đang mải nghĩ, chàng thấy thiếu niên nắm tay Diệp Cần, dẫn nàng rời đi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Quý Thạc Đình cất bước theo sau.
Chàng nghĩ, người này lén lút đưa Diệp Cần đến nơi hẻo lánh này vì đồ ăn ắt hẳn có mưu đồ gì, trông không giống người tốt. Đã gặp phải, chàng không ngại làm một việc thiện.
Thiếu niên nắm tay Diệp Cần, bước đi trên lối đá xanh vừa cười vừa nói với nàng. Diệp Cần đáp lời, ngẩng đầu nhìn hắn, hai người trông thật thân thiết, quen thuộc.
Quý Thạc Đình giữ khoảng cách trăm bước, theo sau suốt dọc đường. Hai người phía trước không hề phát hiện cũng không biết họ nói gì mà mê mải vui vẻ đến vậy.
Đi thêm một đoạn, Diệp Cần đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại.
Ánh mắt nàng cuối cùng chạm vào mắt Quý Thạc Đình, đối diện với chàng.
Nhưng chỉ là một cái nhìn thoáng qua, bình thường, chớp mắt đã dời đi không chút lưu lại.
Song, sự dừng lại đột ngột của nàng khiến thiếu niên bị kéo theo, hắn cũng ngoảnh đầu mới phát hiện ra Quý Thạc Đình. Hắn ngẩn ra, dừng bước, hỏi: “Tiểu huynh đệ, có phải lạc đường rồi không?”
Quý Thạc Đình thấy mình bị phát hiện, không chút hoảng hốt mà ngược lại nở nụ cười, đôi mày tuấn tú ánh lên vẻ ôn hòa mang nét trẻ trung của thiếu niên, bước tới gần hai người.
Chàng hướng thiếu niên thi lễ, tự giới thiệu: “Tại hạ là người Quý gia đứng thứ năm, tên Thạc Đình. Huynh đài xưng hô thế nào?”
Thiếu niên rõ ràng từng nghe qua tên Quý Thạc Đình, lập tức buông tay Diệp Cần vội vàng đáp lễ: “Tại hạ là người Tề gia đứng thứ ba, tên Minh. Vừa rồi không biết Quý thiếu gia ở phía sau, tại hạ tiếp đãi không chu toàn, mong Quý thiếu gia lượng thứ.”
Quý Thạc Đình nhớ ra, lần này chẳng phải đến dự yến tiệc nhà Tề gia sao?
Chàng nói một câu “Không sao”, hơi cúi đầu nhìn Diệp Cần. Thấy nàng đứng bên Tề Minh, im lặng không ngẩng đầu nhìn chàng, chàng bèn hỏi: “Cần muội, sao không để ý đến ta? Không nhận ra ta nữa ư?”
Diệp Cần nghe vậy, thoáng ngẩng đầu nhìn chàng, mím môi không nói gì.
Trong mắt nàng dường như mang chút cảnh giác với người lạ, nàng lùi nửa bước nép sau lưng Tề Minh.
Tề Minh cúi xuống bế nàng lên, nói: “Đây là đích nữ Diệp gia, tên Cần đi cùng huynh trưởng nàng là Diệp Tuân.”
Diệp Cần thuận thế ôm cổ Tề Minh, đôi mắt đen láy chuyển động, dùng giọng non nớt hỏi: “Biểu ca, hắn là ai?”
Nụ cười ôn nhuận trên mặt Quý Thạc Đình dường như thoáng vỡ vụn. Chàng không ngờ Diệp Cần thật sự không nhận ra mình.
Dù họ đã hơn nửa năm không gặp nhưng trước đây Quý Thạc Đình liên tục đến Diệp phủ hai tháng cho nàng ăn, cuối cùng cũng được nàng gọi một tiếng “Thạc Đình ca ca”. Sao giờ lại trở mặt không nhận người?
Chàng nhìn Diệp Cần, muốn tìm trên khuôn mặt nàng chút dấu vết giận dỗi hay không vui nhưng không có.
Diệp Cần khẽ cười, rõ ràng vừa ăn quả mật, miệng còn ngọt đang vui vẻ. Đôi mắt nàng trong trẻo, không chút vẩn đục.
Quý Thạc Đình dù còn trẻ, chưa luyện được sự bình tĩnh trước mọi việc, chàng thu lại nụ cười, thần sắc trở nên lạnh lùng: “Diệp Cần.”
Diệp Cần cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng chàng, đôi tay ôm cổ Tề Minh siết chặt, hơi co rúm: “Biểu ca, ta muốn đi.”
Tề Minh cười bất đắc dĩ, hòa giải: “Quý thiếu gia đừng giận. Biểu muội của ta bị ngã hỏng đầu, nếu chỉ gặp vài lần, nói vài câu, nàng sẽ dễ quên, trong đầu không giữ được gì.”
Quý Thạc Đình muốn nói rằng mình đã cho nàng ăn suốt hai tháng nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, chỉ hờ hững đáp: “Thì ra là ngã ngốc rồi.”
Diệp Cần nghe ra, dường như không thích người khác nói mình ngốc liền giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay Tề Minh.
Tề Minh đặt nàng xuống, nàng tự bước đi. Tề Minh nói một câu “Thất lễ” rồi đuổi theo Diệp Cần.
Từ xa vọng lại giọng Tề Minh bảo nàng đi chậm thôi. Quý Thạc Đình đứng nguyên tại chỗ, không bước tiếp.
Chàng chưa từng gặp người như vậy.
Trước đây còn thân thiết gọi chàng “Thạc Đình ca ca”, quay mặt đã không nhận người. Chín tháng là dài lắm sao?
Chàng đứng đó hồi lâu mới cất bước rời đi, lang thang vô định trong phủ tìm Tiêu Cẩn.
Không biết đi đến đâu, chợt nghe tiếng cười của một nhóm thiếu nữ. Chàng nhận ra mình đã đến chỗ tụ tập của các tiểu thư liền đổi hướng muốn rời đi. Bỗng, có người nói: “Đây chẳng phải tiểu ngốc tử của Diệp gia sao?”
Quý Thạc Đình vô thức dừng bước.
“Tề thiếu gia sao lại để một kẻ ngốc đưa đồ đến?”
“Nàng có biết ngốc là gì không?”
Vài giọng nói xen lẫn, kèm theo một tràng cười giễu cợt. Quý Thạc Đình bước sang bên, từ góc khuất nhìn về phía phát ra tiếng nói. Giữa đám thiếu nữ, Diệp Cần đang đứng.
Một thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi nhét khăn gấm vào tay Diệp Cần, nói: “Chuyển lời với Tề thiếu gia, ta không cần đồ ngươi đưa.”
Diệp Cần không nói gì, xoay người muốn đi nhưng bị một thiếu nữ nhỏ tuổi hơn giữ lại: “Đợi đã, ta nghe nói năm đó ngươi suýt ngã chết, để ta xem ngươi ngã ở đâu?”
Diệp Cần vung tay, giãy giụa. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Quý Thạc Đình bước ra vài bước, đứng ở góc, gọi: “Cần muội.”
Chàng còn trẻ, dáng người cao hơn các thiếu niên đồng lứa, dung mạo còn nét trẻ con nhưng nụ cười lại đoan trang. Thêm áo gấm ngọc sức, chàng toát lên phong thái công tử danh môn.
“Lại đây.” Chàng nói.
Diệp Cần ngẩng đầu nhìn chàng, bước tới. Thiếu nữ đang nắm tay nàng cũng buông ra để nàng đi.
Quý Thạc Đình nhớ lại động tác của Tề Minh khi Diệp Cần đến gần, sắp lướt qua chàng, chàng cúi xuống bế nàng lên.
Diệp Cần cùng tuổi với chàng, nhưng thân hình nhỏ nhắn phát triển không tốt bế lên nhẹ như không.
Nàng không giãy mạnh, chỉ đẩy chàng hai cái, tỏ ý không muốn. Quý Thạc Đình khẽ nói: “Đưa nàng đi tìm ca ca.”
Diệp Cần lập tức ngừng tay, mắt to tròn nhìn chàng, đầy mong đợi.
Quý Thạc Đình bế nàng đi, suốt đường không nói gì.
Chàng dường như đang trầm tư, mặt không biểu cảm nhưng thực ra chẳng nghĩ gì, chỉ thắc mắc vì sao khi Tề Minh bế nàng, nàng quàng tay qua cổ hắn, còn chàng bế nàng lại co tay, lòng bàn tay đặt trên vai chàng.
Đến bên hồ, chàng thấy Diệp Tuân và Tiêu Cẩn đứng dưới cây ngắm hồ.
Quý Thạc Đình và Diệp Cần cùng nhìn thấy họ. Ánh mắt chàng vừa lướt qua, đã nghe Diệp Cần reo lên: “Ca ca!”
Nàng bắt đầu ngọ nguậy, Quý Thạc Đình đặt nàng xuống. Không biết nàng có vụng về không, chạy hai bước đã vấp chân, “ối” một tiếng, ngã sấp xuống đất.
Diệp Tuân giật mình, vội bước tới. Tiêu Cẩn cũng theo sau.
Diệp Tuân đỡ nàng dậy, phủi bụi trên áo, kiểm tra xem nàng có bị thương không, rồi nhìn Quý Thạc Đình, hỏi: “Chuyện gì vậy? Tề Minh đâu? Không phải bảo hắn trông muội ấy sao?”
Diệp Cần lắc đầu, nói không biết.
Tiêu Cẩn đến trước mặt Quý Thạc Đình, liếc chàng: “Ngươi đi đâu, tìm mãi.”
“Đến chỗ thanh tĩnh nghỉ ngơi.” Quý Thạc Đình đáp, rồi bước đến chỗ Diệp Tuân như vô tình hỏi: “Muội muội của ngươi, trí nhớ không tốt lắm sao?”
Diệp Tuân quỳ xuống, dùng khăn lau đất trên tay nàng, nói: “Phải, đến giờ nàng vẫn chưa nhớ hết người trong nhà.”
Quý Thạc Đình nghe vậy, lòng chợt nhẹ đi, lại hỏi: “Vậy dù nhớ người rồi, lâu không gặp cũng sẽ quên đúng không?”
Diệp Tuân nói: “Điều đó thì không.”
Quý Thạc Đình khẽ nhướng mày: “Sao lại không?”
“Cần Cần nếu đã nhớ ai, thường sẽ không quên, trừ phi người đó khiến nàng chán ghét.” Diệp Tuân đáp.
Quý Thạc Đình lặng lẽ nhìn hắn, giọng đều đều, không lộ cảm xúc: “Vậy sao?”
Một lát sau, chàng lại hỏi: “Thật chứ?”
Diệp Tuân: “Thật mà.”