Quý Thạc Đình cảm thấy lời Diệp Tuân nói chẳng đúng chút nào.
Chàng đã cho Diệp Cần ăn bao nhiêu thứ ngon, chưa từng nói với nàng một lời nặng nề cũng chẳng bao giờ bày ra sắc mặt lạnh lùng. Làm sao có thể khiến Diệp Cần chán ghét chàng được?
Thử hỏi, một người bình thường đối diện với một vị ca ca vừa cho mình đồ ăn ngon lại có dung mạo tuấn tú, liệu có thể sinh lòng chán ghét không?
Không, đáp án dĩ nhiên là không.
Vậy nên, việc Diệp Cần quên mất chàng tuyệt đối không thể vì lý do chán ghét.
“Chỉ là nàng ấy trí nhớ kém thôi.” Quý Thạc Đình bất chợt lên tiếng.
Tiêu Cẩn nghe vậy, nghiêng đầu hỏi: “Lẩm bẩm gì thế?”
Quý Thạc Đình không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Diệp Cần đang ngồi bên cạnh.
Diệp Tuân lại bận rộn với việc của mình. Hiện tại, kế mẫu của Diệp Tuân là người nhà họ Tề, lần này đưa Diệp Tuân đến đây cũng là để chàng kết giao nhận biết thêm nhiều người nên chẳng có thời gian rảnh rỗi trông nom Diệp Cần.
Ban đầu, Diệp Tuân giao Diệp Cần cho Tề Minh nhưng Tề Minh rõ ràng chẳng có tâm tư chăm sóc nàng. Hắn còn bảo Diệp Cần đi đưa khăn tay cho cô nương mình để ý khiến nàng phải chịu không ít lời mỉa mai, châm chọc.
Diệp Tuân đành giao Diệp Cần cho hai người Tiêu Cẩn, nói rằng sẽ sớm quay lại.
Diệp Cần rất ngoan ngoãn, lặng lẽ ngồi trên ghế đá trong đình không nói không rằng, kiên nhẫn hơn người thường.
Tiêu Cẩn nằm dài trên ghế, chân khẽ đung đưa thấy phản ứng của Quý Thạc Đình thì bật cười, nói: “Trước đây tổ mẫu ngươi bảo ngươi đính ước với Diệp Cần, ngươi chẳng phải nói ghét nàng lắm sao? Sao giờ lại cứ liếc mắt nhìn nàng mãi thế?”
Giọng Tiêu Cẩn không lớn nhưng trong đình yên tĩnh, lời nói dễ dàng lọt vào tai người khác.
Quý Thạc Đình cười mà như không, đáp: “Sao ngươi không nói to thêm chút nữa, để cả thành này đều biết?”
“Có gì mà sợ.” Tiêu Cẩn khẽ hừ một tiếng, chẳng thèm để tâm, nói: “Nàng ta ngốc nghếch, có nghe cũng chẳng hiểu cứ để nàng nghe thì đã sao.”
“Nàng ấy hiểu.” Quý Thạc Đình vươn tay đánh nhẹ vào chân Tiêu Cẩn đang đung đưa, cảnh cáo: “Im miệng.”
Tiêu Cẩn cười lớn, đứng dậy nói: “Ta đi xem còn ai đến nữa.”
Hắn rời đi, trong đình chỉ còn lại Diệp Cần và Quý Thạc Đình, nơi đây hẻo lánh, xung quanh chẳng có ai.
Quý Thạc Đình nghĩ ngợi rồi đứng dậy, bước đến ngồi bên cạnh Diệp Cần.
Diệp Cần chẳng có phản ứng gì, ngồi ngay ngắn hai tay đan vào nhau nắm thành nắm nhỏ, mắt nhìn về phía Diệp Tuân rời đi như đang đợi huynh ấy trở lại.
Quý Thạc Đình nghiêng đầu nhìn nàng mấy lần, thấy nàng chẳng mảy may để ý đến mình, đành vươn tay nhẹ nhàng véo má nàng.
Lúc này, Diệp Cần mới biết giãy giụa nhưng không giống những đứa trẻ khác la hét ầm ĩ hay phản kháng mạnh mẽ. Nàng chỉ nắm lấy cổ tay và mu bàn tay của Quý Thạc Đình, khẽ đẩy ra trên gương mặt chẳng lộ vẻ hoảng hốt.
Nàng nhìn chằm chằm Quý Thạc Đình, đôi mắt to tròn như chứa đựng mọi câu hỏi dường như muốn hỏi chàng định làm gì.
Quý Thạc Đình nói: “Nàng nhìn ta cho kỹ, có nhớ ra gì không?”
Diệp Cần không nói, cũng chẳng có chút cảm xúc dao động.
Quý Thạc Đình lại nói: “Trước đây nàng còn gọi ta là Thạc Đình ca ca, ăn của ta bao nhiêu thứ, vậy mà giờ quên ta rồi?”
Diệp Cần vẫn lặng im.
Quý Thạc Đình trong lòng đã hiểu rõ.
Lúc mới quen biết Diệp Cần, tuy nàng cũng chẳng hay đáp lời, nói chuyện với nàng thường không được trả lời nhưng Diệp Cần không phải lúc nào cũng im lặng. Nàng có thể nói chuyện.
Còn Diệp Cần bây giờ, một lời cũng chẳng thốt ra. Đây không phải sự cảnh giác với người lạ mà là từ chối giao tiếp, không muốn để ý.
Đây chính là cách Diệp Cần thể hiện sự chán ghét một người.
Quý Thạc Đình buông tay, bỗng cảm thấy chẳng còn hứng thú.
Chàng không thể như khi chất vấn người khác mà hỏi Diệp Cần vì sao chán ghét chàng, vì sao quên chàng bởi Diệp Cần căn bản sẽ chẳng đáp lại, bất kể lời nói hay hành động.
Sau khi buông tay, Diệp Cần quả nhiên chậm rãi rời ghế đá, bước sang phía đối diện trèo lên ngồi.
Quý Thạc Đình nửa nằm trên bàn, tay chống cằm, mắt khép hờ chẳng còn chút hứng khởi.
Muốn về rồi.
Diệp Tuân vẫn chưa trở lại, Quý Thạc Đình nhất thời chẳng thể đi đành ngồi đợi.
Giống như hơn nửa năm trước, chàng và Diệp Cần ngồi trong đình chỉ khác là khi ấy Diệp Cần ngồi bên cạnh chàng, trên bàn bày đầy các món ăn, Diệp Cần chậm rãi ăn, gặp món đặc biệt thích hoặc chưa từng thấy nàng sẽ mở lời hỏi chàng, chủ động nói chuyện gọi chàng là Thạc Đình ca ca.
Chứ không như bây giờ, hai người ngồi đối diện, chẳng ai để ý ai.
Lại ngồi thêm một lúc, Diệp Tuân vẫn chưa về, Quý Thạc Đình đang dần mất kiên nhẫn thì Diệp Cần bất chợt động thân rời ghế đá, bước về phía chàng.
Chàng chậm rãi ngồi thẳng, ánh mắt dừng trên người Diệp Cần, nhìn nàng bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh, thậm chí còn nghiêng người dựa vào chàng vươn tay muốn ôm lấy eo chàng.
“Nàng làm gì?” Quý Thạc Đình nắm lấy một cánh tay nàng.
Nhìn kỹ, trên gương mặt Diệp Cần tràn đầy vẻ mệt mỏi, nàng ngáp một cái thật to, đôi mắt long lanh phủ một tầng hơi nước, mí mắt khép hờ, rõ ràng là buồn ngủ.
Trẻ con một khi buồn ngủ, tốc độ ngủ thiếp đi rất nhanh. Nàng đợi đến mệt liền chủ động tìm một nơi ấm áp, mềm mại để dựa vào ngủ.
Quý Thạc Đình bật cười, nói: “Bây giờ thì nhận ra ta rồi?”
Diệp Cần như chẳng còn xương cốt dựa hẳn vào người chàng, ngã lên đùi chàng, muốn ngủ.
Quý Thạc Đình không cho nàng ngủ, nói: “Nàng nói xem ta là ai, ta sẽ cho nàng gối mà ngủ.”
Diệp Cần không đáp.
Quý Thạc Đình nghĩ ngợi, chủ động nhượng bộ không làm khó nàng nữa, chỉ nói: “Vậy nàng gọi ta một tiếng Thạc Đình ca ca.”
Dường như chẳng có chỗ để thương lượng, Diệp Cần nghe xong, lại rời khỏi người Quý Thạc Đình, xuống ghế đá chạy về chỗ cũ, bắt chước dáng vẻ Tiêu Cẩn, nằm nghiêng trên ghế cuộn tròn người lại.
Với Diệp Cần, đây là một tư thế ngủ rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.
Quý Thạc Đình thấy vậy nét mặt dần tan biến, cách ghế đá nhìn nàng một lúc.
Gió lạnh tháng Chạp thổi qua đình mang theo cái se lạnh phả lên mặt. Diệp Cần ngủ rất nhanh, nhắm mắt lại liền bất động.
Quý Thạc Đình coi như hoàn toàn giơ tay chịu thua, đối với Diệp Cần chàng thực sự chẳng có cách nào.
Chàng bước sang bên kia, ngồi xuống cạnh Diệp Cần, nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên đùi mình để nàng gối.
Diệp Cần ngủ say, chẳng thể đánh thức, lặng lẽ gối lên đùi Quý Thạc Đình, hàng mi dài khép lại nổi bật trên gương mặt trắng ngần.
Quý Thạc Đình cúi đầu nhìn nàng chợt nhận ra việc bị Diệp Cần quên mất kỳ thực chẳng phải chuyện đáng để tâm.
Huống chi Diệp Cần vì ngã mà tổn thương đầu óc, ngay cả người bình thường cũng có lúc trí nhớ kém quên một người không thân quen là chuyện bình thường. Nhưng từ đầu, Quý Thạc Đình đã chẳng hiểu sao mình lại để t@m đến vậy.
Có lẽ vì trước đó, chàng vô tình bắt gặp cảnh Diệp Cần vui vẻ ăn quả Tề Minh đưa, khiến trong lòng chàng dâng lên một chút không chịu thua và tinh thần cạnh tranh của thiếu niên.
Cũng có lẽ trong chín tháng không gặp, chàng thường nhớ về cô bé ngoan ngoãn ngồi trong đình chờ chàng mang đồ ăn đến nhưng khi gặp lại, nàng đã hoàn toàn quên sạch chàng.
Dĩ nhiên, chuyện này cũng chẳng thể trách ai là do chính chàng không đến Diệp phủ nữa.
Quý Thạc Đình giữ nguyên tư thế ngồi khá lâu, chưa đợi được Diệp Tuân, ngược lại đợi được Tề Minh.
Tề Minh bước vào đình thấy Diệp Cần gối trên đùi Quý Thạc Đình ngủ, lập tức lớn tiếng gọi tên Diệp Cần, Quý Thạc Đình còn chưa kịp ngăn.
Diệp Cần bị tiếng gọi làm tỉnh, mở đôi mắt ngái ngủ, ngồi dậy vừa dụi mắt vừa dùng giọng mềm mại gọi: “Biểu ca.”
Quý Thạc Đình lạnh lùng liếc Tề Minh một cái.
Tề Minh chẳng hề hay biết, bước tới bế Diệp Cần lên, cười nói: “Ta vừa bận chút việc không để mắt tìm nàng, giờ sẽ đưa nàng đi tìm Diệp Tuân, không làm phiền Quý thiếu nữa.”
“Ở đây đợi là được.” Quý Thạc Đình nói.
“Không cần, Diệp Tuân ở tiền viện, ta trực tiếp bế Cần Cần qua đó.” Tề Minh đáp.
Diệp Cần tựa vào vai Tề Minh nhắm mắt, Quý Thạc Đình nhìn nàng hai lần, nói: “Nàng muốn ngủ.”
“Vậy cũng không thể ngủ ở đây, trời lạnh dễ bị cảm, ta sẽ bế nàng đến khách phòng.” Tề Minh nói xong liền bước ra ngoài.
Quý Thạc Đình nhìn theo, nhất thời chẳng tìm ra lý do gì để giữ Diệp Cần lại. Dù có đánh thức nàng hỏi nàng có muốn ở lại không, đáp án chắc chắn cũng là không.
Chàng nhìn Tề Minh bế Diệp Cần đi, vẫn ngồi trong đình chẳng động, dù tiếng chuông báo bữa trưa ở tiền viện vang lên chàng cũng không đi.
Diệp Tuân vội vã chạy đến, bước vào đình thì ngây người chỉ thấy mỗi Quý Thạc Đình “Cần Cần đâu?”
“Tề Minh bế đi, nói là đưa đi tìm ngươi.” Quý Thạc Đình rốt cuộc đợi được người, đứng dậy, thả lỏng khớp xương hơi cứng.
“Thì ra là vậy, phiền Quý thiếu rồi, tiền viện đã dọn bữa, Quý thiếu mau đi dùng cơm.” Diệp Tuân cùng chàng bước ra ngoài.
Chàng đáp một tiếng, đi được bốn năm bước, bỗng như lơ đãng mở lời: “Tề Minh để ý đại tiểu thư nhà họ Hạng?”
Diệp Tuân ngạc nhiên nhìn chàng, không ngờ chàng lại nhắc đến chuyện này, cười nói: “Sao Quý thiếu lại quan t@m đến chuyện phong nguyệt của Tề biểu huynh? Chẳng lẽ ngươi cũng để ý Hạng tiểu thư?”
Quý Thạc Đình khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhàn nhạt, ôn hòa nói: “Không phải, chỉ là trước đó ta trên đường thấy Cần Nhi muội muội cầm khăn tay đưa cho đại tiểu thư nhà họ Hạng, bị nàng ta từ chối. Vị tiểu thư đó nói không nhận khăn của Tề Minh nên từ chối.”
“Ai cơ?”
“Diệp Cần.” Quý Thạc Đình chậm rãi nói: “Muội muội của ngươi.”
Sắc mặt Diệp Tuân từ bình tĩnh chuyển sang giận dữ chỉ trong chớp mắt, lông mày nhíu chặt, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi rõ rõ ràng tức giận không nhẹ.
Hắn nghiến răng, từ kẽ răng bật ra hai chữ: “Tề Minh…”
Quý Thạc Đình giả vờ kinh ngạc, nói: “Ô, ta còn tưởng việc bảo Cần Nhi muội muội giúp Tề Minh đưa khăn là ý của ngươi. Vậy huynh về phải dỗ dành Cần Nhi muội muội thật tốt, mấy cô nương kia còn không cho nàng đi, ầm ĩ đòi xem vết sẹo trên đầu nàng do ngã nữa.”
Chỉ một câu đã khiến Diệp Tuân bùng nổ, hắn tức đến mức nắm chặt tay rời đi chẳng thèm nói một lời cáo từ với Quý Thạc Đình, sải bước bỏ đi rõ ràng là tìm Tề Minh tính sổ.
Quý Thạc Đình nhìn theo bóng lưng Diệp Tuân, thoáng chốc nở nụ cười nhẹ rồi đi đến tiền viện dùng cơm.
Sau khi dùng bữa, Quý Thạc Đình cùng tiểu thúc rời khỏi Tề gia, Diệp Tuân rốt cuộc tính sổ với Tề Minh thế nào, chàng không biết.
Chỉ là mười mấy năm sau đó, Diệp Cần không bao giờ đặt chân đến Tề gia nữa.
Về nhà được ba năm ngày nhàn rỗi, Quý Thạc Đình xách theo đồ ăn ra ngoài.
Đúng lúc mẫu thân cùng đại tẩu và một nhóm nữ quyến đang ngồi trước các ngắm tuyết, thấy chàng khoác áo choàng đi ra ngoài liền gọi lại.
“Đi đâu thế?” Mẫu thân hỏi.
“Diệp gia.” Quý Thạc Đình đáp.
Mẫu thân lộ vẻ ngạc nhiên, kỳ lạ hỏi: “Đến Diệp gia tìm ai?”
Quý Thạc Đình không đáp, chỉ nói: “Trước hoàng hôn sẽ về.”
“Tiểu tử thối.” Mẫu thân cười mắng một câu, đứng dậy nói với các nữ quyến: “Ta đến chỗ nương nói chuyện với bà.”