Ai Dám Nói Xấu Tiểu Gia?

Chương 18

Nàng thoáng chốc ngẩng mắt nhìn hắn, đôi mắt đen như mực tựa hồ phủ một tầng ánh sáng, tràn đầy vẻ kinh ngạc, “Tiêu thiếu gia nguyện ý giúp ta sao?”

“Đương nhiên không phải không công.” Tiêu Cẩn đáp.

“Trên người ta chỉ có hai mươi tám lượng bạc cùng bảy trăm văn tiền.” Lục Thư Cẩn vội vàng nói.Con số chính xác đến vậy, như thể đã đếm đi đếm lại rất nhiều lần mới đưa ra kết luận, khiến Tiêu Cẩn lập tức ngẩn ra, những lời định nói ban đầu đều quên sạch,

“Toàn bộ bạc tiền của ngươi?”

Lục Thư Cẩn gật đầu, còn nói thêm: “Trong đó hai mươi lượng là ta mượn của người khác.”

“Gia sản của ngươi chỉ có tám lượng?” Giọng hắn đầy kinh ngạc, nhìn Lục Thư Cẩn từ trên xuống dưới, lúc này mới phát hiện nàng mặc y phục bằng vải thô là loại rẻ nhất bán ở cửa tiệm ven đường, mái tóc dài chỉ buộc bằng một dải lụa xám, toàn thân trên dưới không tìm ra nổi một vật đáng giá. Hiển nhiên, Lục Thư Cẩn, học tử xuất thân hàn môn này, còn nghèo khó hơn hắn tưởng rất nhiều.

“Tám lượng bảy trăm văn.” Nàng sửa lại.Có lẽ vì ngày thường nàng trầm tĩnh ít nói, làn da trắng trẻo, đôi mắt sáng ngời, luôn giữ mình sạch sẽ gọn gàng, nên chẳng ai để ý rằng nàng lại nghèo khổ đến vậy.Chẳng trách trước đây nàng cứ lén nhìn hộp nho đặt trên bàn, chắc là chưa từng được ăn nhiều nhưng lại thèm thuồng, cuối cùng vì giữ thể diện mà không mở miệng xin. Tiêu Cẩn càng nhìn Lục Thư Cẩn, càng thấy trên gương mặt nhỏ nhắn ấy như viết rõ hai chữ “đáng thương”.

Thấy Tiêu Cẩn hồi lâu không nói gì, Lục Thư Cẩn lo hắn đổi ý, lập tức tự trách mình không nên lắm lời, vội vàng bảo: “Nếu không đủ, ta còn có thể đi vay thêm, Tiêu thiếu gia cứ nói rõ cần bao nhiêu bạc là được.”

Nhìn dáng vẻ gấp gáp của nàng, Tiêu Cẩn vừa tức vừa buồn cười.Sao người này nghèo đến vậy rồi, đầu óc vẫn chỉ nghĩ đến cô nương ở thanh lâu, mê muội không tỉnh ngộ? Hắn rất khó hiểu, bèn hỏi: “Ngươi chỉ có chút bạc ấy, dù thật sự chuộc được người ra, sau này ngươi lấy gì mà ăn uống?”

Dẫu nói vậy, nhưng bạc tiền nào quan trọng bằng mạng người, tiền hết rồi thì luôn có cách kiếm lại.Lục Thư Cẩn liên tục nói hai tiếng, “Không sao, không sao.”

Tiêu Cẩn lại bóc một quả vải, không hỏi thêm sâu, chỉ bảo: “Không cần ngươi bỏ bạc, ngày mai có kỳ khảo thí, ngươi giúp ta ứng phó qua, ta sẽ giúp ngươi đến Ngọc Hoa quán cứu người.”

“Thật sao?” Lục Thư Cẩn mừng rỡ, nhưng ngay sau đó trên mặt hiện lên vẻ bối rối, “Ta làm sao giúp ngươi ứng phó kỳ khảo thí?”

Giáp tự đường cứ cách nửa tháng lại có một kỳ khảo thí, nội dung chủ yếu là minh văn, khảo sát bát cổ văn, sách luận, hoặc đề do phu tử tự ra, không phải kỳ thi quan trọng gì, nhưng đây là lần khảo thí đầu tiên sau khi khai giảng, Kiều Bách Liêm khá xem trọng, sẽ đích thân đến giám khảo.Tiêu Cẩn vốn định trước kỳ khảo thí sẽ quay về Đinh tự đường, nhưng Kiều Bách Liêm đã nhìn thấu ý định của hắn, thẳng thừng yêu cầu hắn tham gia kỳ khảo thí này, nếu không qua thì không được trở về.

Tiêu Cẩn đau đầu khôn xiết.Hắn nói: “Giúp ta viết bài.”

“Nhưng một kỳ khảo thí không đủ thời gian để viết hai bài.”

“Vậy thì ngươi viết nhanh lên.” Tiêu Cẩn rõ ràng không buồn suy nghĩ thay nàng, chỉ bảo: “Có làm được hay không, ngươi tự cân nhắc, ta không quản mấy chuyện này.”

“Được.” Lục Thư Cẩn nào còn do dự, đừng nói là viết hai bài, dù là bốn bài nàng cũng phải cố gắng tranh thủ, không nghĩ ngợi gì đã đáp: “Ta làm được, mong Tiêu thiếu gia ra tay giúp đỡ.”

Tiêu Cẩn khẽ nhếch môi cười, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, nói: “Đương nhiên.”

Lục Thư Cẩn dù ngoài mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng mừng rỡ khôn xiết, biết rằng nếu Tiêu Cẩn đã ra tay, việc cứu Dương Bội Nhi chắc chắn nắm chắc mười phần, dù giúp Tiêu Cẩn gian lận trong kỳ khảo thí là trái với đạo đức, nhưng lúc này nàng cũng chẳng để tâm nhiều đến thế.Hộp vải Tiêu Cẩn mang đến, ăn được nửa hộp đã thấy ngán, nửa còn lại để trên bàn, cả buổi chiều chẳng buồn liếc mắt nhìn tới.

Hắn không để tâm, nhưng Lục Thư Cẩn ngồi cùng bàn lại rối bời trong lòng. Nàng nhớ lần trước hộp nho cũng vậy, vị thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lên này chẳng hề để ý mấy thứ ấy, thích thì ăn, không thích thì vứt, chẳng màng giá trị bao nhiêu hay quý hiếm thế nào.Lần thứ mười Lục Thư Cẩn liếc nhìn hộp vải, đã gần đến giờ tan học, phu tử đã rời đi trước, để học sinh tự học.

Nàng biết khi tiếng chuông tan học vang lên, Tiêu Cẩn lại như lần trước, chẳng thèm đoái hoài đến hộp trái cây, để đến ngày mai rồi thẳng tay vứt bỏ, lần trước là nho, lần này là vải.

“Tiêu thiếu gia.” Lục Thư Cẩn cuối cùng không nhịn được, hạ thấp giọng gọi hắn.Tiêu Cẩn đang mải mê nhìn sách, nghe tiếng chỉ khẽ nghiêng đầu, từ cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp, “Ừ?”

“Những thứ này ngươi không ăn nữa sao?” Lục Thư Cẩn chỉ vào hộp vải, cẩn thận lựa lời: “Mùa hạ nóng nực, vải vốn quý giá, để qua đêm đến mai sẽ hỏng, chi bằng đừng để phí phạm, không bằng…”

Nàng định nói chi bằng mang ra chia cho đám tiểu đệ ngày ngày bám theo hắn, nhưng lời chưa nói hết, tiếng chuông ngoài kia đã vang lên, giờ tan học đã đến.Tiêu Cẩn ngẩng đầu khỏi sách, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa khép sách lại vừa đứng dậy, vươn vai một cái rồi mới quay sang nhìn nàng, thản nhiên bảo: “Vậy ngươi lấy mà ăn đi, nếu ngươi ăn hết, thì không tính là lãng phí.”

Nói xong liền vội vã bước đi, phu tử không ở học đường, chuông tan học vừa dứt, hắn là người đầu tiên ra khỏi cửa, như thể đang vội vàng thoát ngục.Ánh mắt Lục Thư Cẩn dõi theo bóng lưng hắn, đến khi khuất hẳn mới thu lại, ngẩn ngơ nhìn hộp vải.Học sinh trong học đường dần rời đi, đến khi chỉ còn lác đác vài người, Lục Thư Cẩn mới sực tỉnh, bắt đầu thu dọn đồ trên bàn.Không nhận bố thí từ người khác là thói quen nàng rèn luyện từ khi ở nhà dì, dù cuộc sống có khổ cực, cắn răng chịu đựng một chút là qua, cột sống của nàng vẫn cứng cỏi.Nhưng tình huống này thì khác.

Nàng giúp Tiêu Cẩn sắp xếp bút mực giấy nghiên ngay ngắn, dọn dẹp sạch sẽ, mấy quả vải ấy coi như thù lao nàng đáng được nhận, không phải bố thí.Lục Thư Cẩn vừa dọn bàn của Tiêu Cẩn vừa nghĩ vậy.

Cuối cùng, mấy quả vải ấy nàng mang đi, trên đường không nhịn được ăn một quả. Cùi trắng mọng nước, cắn vào miệng ngập vị ngọt thanh, không hề chua chát chút nào.Lục Thư Cẩn quyết định phong vải là loại trái cây ngon nhất thế gian, nho đứng thứ hai.

Nhờ Tiêu Cẩn đồng ý giúp cứu Dương Bội Nhi, đêm ấy Lục Thư Cẩn ngủ rất ngon, sáng hôm sau dậy sớm, khi ra khỏi cửa trời vẫn chưa sáng rõ.

Đến Giáp tự đường, trong phòng vẫn còn chút tối tăm, Lục Thư Cẩn lấy một cây nến từ tủ sau cửa, vừa thắp sáng, quay người lại đã thấy một người đứng ngay chỗ ngồi của mình, giật mình hoảng hốt.Nàng nhìn kỹ, kinh ngạc thốt lên: “Ngô Thành Vận?”

“Sao đến sớm vậy?” Ngô Thành Vận nặn ra một nụ cười gượng gạo.Lục Thư Cẩn rất khó hiểu khi thấy hắn đứng ở chỗ ngồi của mình, định hỏi thì nhìn thấy trên bàn Tiêu Cẩn có một cuốn sách đang mở, rõ ràng là Ngô Thành Vận vừa lấy ra, “Ngươi làm gì vậy?”

Ngô Thành Vận gãi đầu, như thể khó mở lời, ấp úng nói: “Ta… hai ngày nay thấy Tiêu Cẩn giờ học đều đọc sách, chỉ tò mò muốn biết hắn đọc gì thôi.”

Lục Thư Cẩn im lặng, đặt cây nến lên bàn, ánh sáng chiếu lên trang sách, mắt nàng tinh tường, chỉ liếc xuống đã thấy một câu: “Tay luồn quần đỏ, chân quấn chăn xanh. Hai môi kề miệng, một tay đỡ đầu.”

Mắt như bị bỏng, nàng lập tức quay đi ,vành tai nóng ran, Lục Thư Cẩn vòng về chỗ ngồi, giọng không mấy vui vẻ: “Ngươi đừng động vào sách của hắn, nếu hắn biết, sẽ nổi giận đấy.”

Ngô Thành Vận vội đáp hai tiếng, đóng sách lại đặt về chỗ cũ, rồi vội vã rời đi.Lục Thư Cẩn mở sách ra ngẩn ngơ hồi lâu, trong đầu toàn là câu vừa thấy trong sách của Tiêu Cẩn, chẳng tài nào tập trung được, mãi đến khi trời sáng rõ, người trong học đường đông dần, nàng mới trấn tĩnh lại.Trước khi chuông vào học vang lên, Tiêu Cẩn mang theo làn gió hạ bước vào học đường, tiếng bàn tán của học sinh lập tức nhỏ đi nhiều. Lục Thư Cẩn nghe động tĩnh ngẩng lên, thấy Tiêu Cẩn tay cầm một miếng ngọc bích khắc hình buộc dây đỏ, chậm rãi bước về chỗ ngồi.

Hắn bước đi thong thả, như rất không muốn đến học đường đọc sách.

Lục Thư Cẩn vừa thấy hắn, lại nhớ đến hai câu vừa cố quên đi, nhiệt độ cứ từng đợt dâng lên mặt, nàng cúi đầu tập trungp xua tan tạp niệm.Tiêu Cẩn ngồi xuống, cầm miếng ngọc bích nghịch ngợm, đồng thời lấy sách ra, chỉ nhìn thoáng qua đã khựng lại, quay sang liếc Lục Thư Cẩn.

Chỉ thấy nàng cúi đầu lộ ra gò má, màu đỏ nhạt từ vành tai lan lên, mắt nhìn chằm chằm một chỗ trong sách, dáng vẻ như cố tỏ ra bình tĩnh.

“Ngươi…” Tiêu Cẩn vừa lên tiếng, cơ thể Lục Thư Cẩn khẽ cứng lại khó nhận ra, rồi nghe hắn hỏi: “Động vào sách của ta?”

Lục Thư Cẩn lúc này vẫn còn trấn định: “Hôm qua tan học ta dọn dẹp bàn một chút.”

“Ngươi biết ta không phải ý này,” Tiêu Cẩn khẽ nhướng mày, nghiêng người sang, giọng gần như thì thầm bên tai nàng, trầm thấp vô cùng, “Ngươi lật ra xem rồi, đúng không?”

Lục Thư Cẩn không đáp, không dám ngẩng lên nhìn vào mắt Tiêu Cẩn, càng không nói là Ngô Thành Vận lật ra. Với tính khí của Tiêu Cẩn, nếu biết Ngô Thành Vận động vào sách của hắn, chắc chắn sẽ ra tay đánh người.“Ngươi xem phần nào?”

Tiêu Cẩn không nhận được câu trả lời, cũng không dừng lại, tiếp tục hỏi: “Là đoạn Yên Nhi bị Vương Tam Lang đè ở ruộng lúa, hay nàng bị Lý Tú Tài vác lên giường…”

“Đều không phải.” Lục Thư Cẩn chỉ cảm thấy mặt mình như bị thiêu đốt, không nghe nổi Tiêu Cẩn nói thêm chữ nào, vội ngắt lời, phủ nhận: “Ta không xem.”

Tiêu Cẩn nhìn gò má nàng, khuôn mặt trắng trẻo như nhuộm màu mây cháy, đỏ từ cổ lan lên, vành tai cũng đỏ rực, phản ứng ngây ngô xấu hổ này chỉ khiến hắn thấy thú vị vô cùng.Trai tráng nào mà chưa từng xem vài cuốn sách s@c tình?

Quý Thạc Đình từ năm bảy tuổi đã cầm loại sách này chạy đến nhà hắn, bị Tiêu Vân Nghiệp phát hiện, cả hai cùng bị phạt quỳ trong sân. Nhưng Lục Thư Cẩn lại như chưa từng tiếp xúc với thứ này, vừa nhắc đến đã đỏ mặt triệt để, cụp đôi mắt đẹp xuống không dám ngẩng lên nhìn người, chỉ muốn thu mình vào mai rùa.Thế này mà còn đòi đến thanh lâu chuộc người?

Tiêu Cẩn ác ý trêu nàng, “Thích xem thì nói sớm, việc gì phải lén lút, ta mang cho ngươi vài cuốn, hòa thượng thiếu phụ, tú tài thiên kim, kiểu gì cũng có, ta mang cho ngươi mười bảy mười tám cuốn.”

Lục Thư Cẩn chỉ muốn bịt tai lại, xấu hổ nắm chặt tay, dứt khoát từ chối, “Ta không xem!”

“Thật không xem?” Tiêu Cẩn ghé sát nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười, nghiêng đầu nhìn nàng, hừ một tiếng, giả vờ trách móc, “Tốt lắm, ngươi đúng là ngoài miệng đạo mạo, vừa đi lầu xanh, vừa lén xem sách của ta, tâm tư chẳng đặt vào việc học hành chút nào.”

Lục Thư Cẩn cảm thấy mình oan ức đến chết đi được.

Tác giả có lời:【Tiểu kịch trường vô trách nhiệm】

Tiêu Cẩn hiện tại: “Tốt lắm, ngươi đúng là tên mọt sách đạo đức giả, ngoài mặt thì ra vẻ nghiêm túc.”

Tiêu Cẩn sau này: “Đầu óc nàng ngoài đọc sách thì không còn gì nữa sao? Mau lại đây hôn ta một cái!”

Bình Luận (0)
Comment