Kiều Bách Liêm vừa bước vào đã chứng kiến cảnh tượng như vậy.Ánh nắng ban mai rạng rỡ từ khung cửa sổ rộng mở tràn vào, khẽ khàng leo lên góc bàn, vừa vặn rơi trên bộ y phục trắng tinh như tuyết của Tiêu Cẩn. Hoa văn thêu bằng tơ vàng trên áo lấp lánh dưới ánh sáng, ngọc bội đeo bên hông buông xuống tua rua đen dài, bức tượng ngọc bích trong tay y nghịch ngợm để lại bóng dài trên mặt bàn. Toàn thân y, dù chỉ là một chiếc khuy cài bên vạt áo, cũng toát lên vẻ xa hoa tráng lệ.
Còn Lục Thư Cẩn thì một thân bố y màu xám thẫm, mái tóc dài được buộc cao thành búi bằng dải lụa đen, vài sợi tóc mai buông lơi, vô ích che chắn đôi tai và gò má đỏ bừng.
Thắt lưng màu hạnh nhạt là điểm sáng duy nhất trên người nàng, đôi giày vải đen trên chân được giữ sạch sẽ tinh tươm, viền giày trắng tinh, ngoài ra không có chút trang sức nào khác. Hơn nữa, ánh nắng ban mai bị Tiêu Cẩn che khuất hoàn toàn, nàng vẫn ngồi trong bóng tối.
Ánh dương quang như chia cắt hai người: một kẻ cẩm y ngọc bội, một người áo vải giày thô, tạo nên sự tương phản rõ rệt, tựa như trời cao đất thấp, vậy mà lại cùng ở trong một học đường, ngồi trước cùng một chiếc bàn.
Lúc này, Tiêu Cẩn đang nghiêng mình, mỉm cười nhìn Lục Thư Cẩn trong bộ bố y xám thẫm, khoảng cách gần đến lạ.Lục Thư Cẩn thì mặt đỏ bừng cúi gằm, thân thể khẽ nghiêng, co rúm sang một bên, rõ ràng mang dáng vẻ bị bắt nạt.
“Tiêu Cẩn!” Kiều Bách Liêm lập tức lên tiếng ngăn cản, “Ngồi phải có dáng ngồi, nghiêng người liếc mắt thì ra thể thống gì?”
Tiêu Cẩn đành ngừng ý định trêu chọc, ngồi ngay ngắn lại, gấp sách rồi tùy tiện đặt sang bên, nhưng nụ cười nơi khóe môi vẫn không tan biến.
Lục Thư Cẩn chỉ cảm thấy Kiều Bách Liêm lúc này ra mặt giải vây chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng dùng mu bàn tay áp lên đôi má nóng rực, trong lòng thầm kêu: ‘Tên Tiêu Cẩn này thật khó đối phó! Chưa từng gặp kẻ nào như vậy!’
Chuông vào lớp vang lên, Kiều Bách Liêm bắt đầu giảng bài. Suốt cả buổi sáng, đầu Lục Thư Cẩn không hề nghiêng sang bên một lần, chỉ chăm chú nhìn phu tử hoặc dán mắt vào sách.Đến khi tan học, Lục Thư Cẩn vội vã đuổi theo, lấy cớ thỉnh giáo phu tử, chỉ sợ Tiêu Cẩn lại truy hỏi nàng có thích xem những cuốn sách tạp nham kia không.
Kiều Bách Liêm đối với Lục Thư Cẩn vẫn ôn hòa như thường, trước tiên kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của nàng, đợi xác nhận nàng đã hiểu rõ, mới chuyển sang trò chuyện chuyện khác.“Gần đây ngươi ngồi cùng Tiêu Cẩn, y có bắt nạt ngươi không?”
Lục Thư Cẩn lắc đầu, đáp: “Tiêu thiếu gia không như lời đồn là kẻ ngoan cố. Y thích làm việc thiện, học hành chăm chỉ, hào phóng rộng lượng, chẳng khó ở chung.”
Kiều Bách Liêm nghe xong, kinh ngạc thốt lên: “Ngươi nói thật là Tiêu Cẩn sao? Sao ta lại không biết y còn những ưu điểm này?”
Lục Thư Cẩn đáp: “Đương nhiên ạ.”
Y thích làm việc thiện, cầm ngàn lượng bạc đến Ngọc Hoa Quán tiêu xài, nghĩ ra cái ý tưởng ngu xuẩn là để các cô nương uống một chén rượu thì cho một lượng bạc, chẳng xem tiền là tiền.Học hành chăm chỉ, ngoài giờ học của Kiều Bách Liêm , khi các phu tử khác giảng bài, y chỉ ôm cuốn Chuyện Đôi Ba Việc Của Quả Phụ Xinh Đẹp mà đọc đến không ngẩng đầu, tan học còn than đau cổ.Hào phóng rộng lượng, khi biết sách s@c tình của mình bị lật xem và cho rằng Lục Thư Cẩn làm, y hào phóng tuyên bố có thể mang đến cho nàng mười bảy mười tám cuốn.Thôi, điều cuối không tính, y đúng là phát điên.
Kiều Bách Liêm tán thưởng vỗ vai nàng, cười nói: “Ta nghe các phu tử khác bảo, Tiêu Cẩn mấy ngày nay biểu hiện quả thực tốt, chắc chắn có công lao lớn của ngươi, thật vất vả cho ngươi rồi.”
“Không dám nhận là vất vả,” Lục Thư Cẩn đáp, “Học trò chỉ làm những gì nên làm.”
Kiều Bách Liêm nói: “Buổi chiều có bài kiểm tra, ngươi phải nghiêm túc đối mặt, để ta xem nửa tháng học ở học phủ ngươi có tiến bộ gì không.”
Lục Thư Cẩn đáp: “Học trò nhất định sẽ dốc hết sức.”
Kiều Bách Liêm hài lòng rời đi, thậm chí còn vui vẻ muốn ngâm nga một khúc nhạc nhỏ.
Lục Thư Cẩn theo lệ thường đến quán ăn mua một chiếc bánh, trở về phòng trọ, vừa đọc sách vừa ăn.Chiếc bánh này nhạt nhẽo vô vị, lại hơi cứng, phải nhai thật lâu mới nuốt được. Lục Thư Cẩn trong lòng không khỏi oán thán, nghĩ rằng sau khi cứu được Dương Bội Nhi, nàng sẽ xa xỉ một phen, đi thưởng thức món ngon.Còn chuyện kiếm tiền, để ngày sau lại nghĩ.
Lục Thư Cẩn thật sự sợ Tiêu Cẩn, trốn trong phòng trọ đến sát giờ học mới đến học đường.Buổi chiều dành cho bài kiểm tra, tổng cộng hai canh giờ, do Kiều Bách Liêm giám sát.
Vào học đường, nàng cất hết vật dụng sang hòm sách treo bên bàn, trên mặt bàn chỉ còn bút mực giấy nghiên, sạch sẽ gọn gàng, đối lập hẳn với bàn của Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn chẳng biết bị Kiều Bách Liêm bắt gặp ở đâu, dẫn y cùng đến học đường. Dù Kiều Bách Liêm khi nói chuyện với Tiêu Cẩn phần lớn thời gian đều nghiêm mặt quở trách, nhưng đó là sự đối xử đặc biệt mà bao học sinh khác không thể sánh bằng.
Trong mắt Kiều Bách Liêm, các học sinh khác chỉ là học sinh, duy Tiêu Cẩn là người nhà.Tiêu Cẩn cười nói vài câu với Kiều Bách Liêm , rồi bước về chỗ ngồi, tùy tiện gom đồ trên bàn ném vào hòm sách.
Khi ngồi xuống, y thoải mái bảo: “Viết thì viết nhanh lên, nếu thời gian không đủ mà bài kiểm tra của ta không qua, ta chẳng giúp nổi ngươi đâu.”
Lục Thư Cẩn biết y nói đến chuyện gian lận, lòng không khỏi căng thẳng, mím môi khẽ gật đầu.Dù vì cứu Dương Bội Nhi mà có thể hy sinh chút phẩm đức, nhưng khi thực sự làm, đó vẫn là thử thách lớn với tâm lý nàng, bởi trước giờ Lục Thư Cẩn chưa từng làm chuyện này.Thấy nàng căng thẳng, Tiêu Cẩn tốt bụng an ủi: “Cứ làm theo lời ta, nếu bị phát hiện, ngươi cứ nhận hết về mình.”
Danh tiếng Tiêu Cẩn đã sớm bê bết, thêm hay bớt một chuyện cũng chẳng sao, đương nhiên y không thật sự muốn đổ lỗi cho Lục Thư Cẩn, chỉ thấy trêu chọc nàng thú vị mà thôi.
Lục Thư Cẩn kinh ngạc trợn mắt, “Sẽ bị phát hiện sao?”
Tiêu Cẩn ngẫm nghĩ, “Nếu ngươi đủ khôn khéo, có lẽ không.”
Lục Thư Cẩn thầm nghĩ, nàng đương nhiên đủ khôn khéo. Nếu phải tìm một kẻ đầu óc kém cỏi ở chiếc bàn này, chắc chắn là Tiêu Cẩn.Nàng không nói ra, chỉ khẽ đáp, rồi chuông vang lên.
Kiều Bách Liêm ở phía trước công bố đề bài: viết một bài luận về trị thủy.Thủy hoạn lũ lụt là thiên tai, từ cổ chí kim luôn là nan đề, bao minh quân cũng bó tay. Lục Thư Cẩn trước đây đã đọc nhiều sách liên quan, suy nghĩ một lát, liền động bút trả lời.Học đường yên tĩnh, mọi học sinh đều cúi đầu làm bài, ngay cả Tiêu Cẩn cũng cầm bút giả vờ.Nghĩ đến việc phải viết hai bài trong thời gian gấp rút, Lục Thư Cẩn viết nhanh hơn. Qua nửa thời gian, nàng đã hoàn thành bài của mình, thở phào đặt bút, xoa cổ tay mỏi, quay sang nhìn Tiêu Cẩn.Tiêu Cẩn lập tức phát hiện nàng xong, khẽ nghiêng đầu, rút một tờ giấy mới từ dưới tờ giấy vẽ bậy của mình, thì thào: “Chúng ta trao đổi.”
Lục Thư Cẩn vô thức ngẩng lên nhìn Kiều Bách Liêm, lòng lại căng thẳng như trống dồn, hít sâu ba lần mới nhanh tay đổi giấy. Hai người phối hợp ăn ý, đổi xong nàng chẳng dám ngẩng đầu nhìn Kiều Bách Liêm, cũng không dám động, đợi một lúc không có tiếng động mới bắt đầu viết bài cho Tiêu Cẩn.So với nàng như kẻ trộm lo sợ, Tiêu Cẩn lại ung dung. Hắn cúi nhìn bài luận của nàng, còn buông lời trêu chọc: “Ngươi với quả phụ xinh đẹp trị thủy cũng ngang tài ngang sức.”
Lục Thư Cẩn đang lo lắng viết bài cho y, nghe vậy không kìm được giận, nghiêng đầu trừng mắt.Tiêu Cẩn đón trọn ánh mắt ấy, khẽ ngẩn ra.Y thấy lạ. Không phải chưa từng có nam tử trừng y, nhưng ánh mắt giận dữ của họ thường đầy căm ghét và phẫn nộ, sắc bén như dao. Còn ánh mắt của Lục Thư Cẩn lại mang chút kiều diễm, tựa như sự hờn dỗi của một thiếu nữ.
Tiêu Cẩn thu ánh mắt, ngẫm nghĩ, có lẽ vì Lục Thư Cẩn quá trắng trẻo nhỏ nhắn, giống tiểu nương tử, nên dù trừng người cũng chẳng có khí thế.Rồi hắn lại nghĩ, tên mọt sách này càng ngày càng to gan, dám trừng y rồi.
Lục Thư Cẩn đâu biết y nghĩ nhiều vậy, chỉ một lòng muốn nhanh chóng viết xong bài cho y. Dù sao trong bụng y chẳng có bao nhiêu mực, viết bừa vài câu là được.Nhưng khi nàng sắp hoàn thành, Kiều Bách Liêm phía trước đột nhiên đứng dậy, vặn tay chân hoạt động.
Nàng sợ hãi cứng người, bút bất động, dùng khóe mắt liếc nhìn.Tiêu Cẩn khẽ thì thào: “Hỏng rồi.”
Lòng nàng thót lại, rồi thấy Kiều Bách Liêm bước xuống, xem từng bài thi của học sinh.Tiêu Cẩn nói nhỏ: “Tiên sinh chắc chắn sẽ xem kỹ bài của ngươi, đợi lát nữa lão quay lưng thì chúng ta đổi lại.”
Bài trong tay Lục Thư Cẩn bắt chước chữ Tiêu Cẩn, Kiều Bách Liêm chỉ cần liếc qua là phát hiện, phải đợi hắn quay đi mới đổi được.Khi căng thẳng, nàng vô thức cắn chặt môi dưới, dù dùng sức cũng không cảm thấy, cúi đầu dùng khóe mắt nhìn Kiều Bách Liêm.
Đúng lúc Kiều Bách Liêm đi đến cuối, quay lưng xem hàng khác, Tiêu Cẩn nhanh như chớp rút giấy từ tay nàng, ném bài của nàng về, chỉ trong nháy mắt.Lục Thư Cẩn vội lấy bài mình đặt ngay ngắn, lòng vẫn chìm trong sợ hãi, chưa kịp hồi phục.Bỗng từ phía sau vang lên giọng nghiêm khắc: “Tiêu Cẩn, Lục Thư Cẩn, hai ngươi làm gì?!”
Nàng vốn đang làm chuyện trái lương tâm, căng thẳng tột độ, nghe tiếng này cả người run rẩy, sợ đến giật mình, bút rơi xuống bàn, mực loang một mảng trên bài.Mọi học sinh đồng loạt ngẩng đầu, Kiều Bách Liêm cũng chú ý, hỏi ra ngoài: “Đường phu tử, chuyện gì vậy?”
Hóa ra Lục Thư Cẩn và Tiêu Cẩn không may đụng phải Đường Học Lập tuần tra, vừa hay thấy họ đổi bài, nên quát lớn.Đường Học Lập cau mày giận dữ: “Hai ngươi đứng dậy, tự nói với Kiều lão các ngươi đã làm gì!”
Lục Thư Cẩn lập tức đứng lên, mặt đỏ bừng, Tiêu Cẩn bình thản nhưng nghiêm túc, cũng đứng dậy, song cả hai không mở miệng.Đường Học Lập rời cửa sổ, bước vào từ cửa trước, nói: “Chúng đổi bài thi, bị ta bắt gặp.”
Kiều Bách Liêm nghe xong, lập tức bước đến trước mặt Lục Thư Cẩn, không còn ôn hòa, nghiêm giọng: “Có thật vậy không?”
Từ khi vào học viện, mỗi lần gặp Kiều Bách Liêm, ông luôn nở nụ cười hiền từ, như trưởng bối yêu thương con trẻ, nói năng nhẹ nhàng, chưa từng quở nàng như với Tiêu Cẩn. Vì thế, nghe ông chất vấn, nàng không dám mở miệng, lòng vừa sợ vừa hổ thẹn, không mặt mũi nào đối diện kỳ vọng của Kiều viện trưởng.
Kiều Bách Liêm nói: “Lục Thư Cẩn, ngươi nói.”
Ông không nghi ngờ lời Đường Học Lập, chỉ muốn nàng tự thừa nhận.Lục Thư Cẩn ngẩng mặt, vô thức nhìn Tiêu Cẩn cầu cứu, đôi mắt đen lấp lánh ngấn nước.Tiêu Cẩn trầm mắt, định lên tiếng, nhưng nàng khẽ nói: “Học trò hổ thẹn với kỳ vọng của phu tử, tất cả do ta làm, không liên quan đến Tiêu thiếu gia.”
Đúng như y từng yêu cầu, nếu bị phát hiện, nàng sẽ nhận hết.Vừa dứt lời, Tiêu Cẩn lập tức nói: “Không phải lỗi của hắn, là ta…”
“Ngươi im miệng!” Kiều Bách Liêm ngắt lời, “Hai ngươi cùng sai, bài kiểm tra này hủy bỏ, ngày khác thi lại. Giờ ra cửa phạt đứng!”
Chẳng còn gì để nói, bài kiểm tra vẫn tiếp tục. Trước bao học sinh, Kiều Bách Liêm không thiên vị ai, chỉ bảo họ ra cửa phạt đứng.Lục Thư Cẩn cúi gằm, theo sau Tiêu Cẩn ra ngoài.
Đường Học Lập thay giám sát, Kiều Bách Liêm ra quở trách.“Giờ gan càng lớn, viết một bài luận có chết ngươi không?”
Kiều Bách Liêm vừa ra đã mắng Tiêu Cẩn, “Ở Hải Châu học phủ ngươi dùng trò này qua mặt được, sau này thi cử vào điện đường, ngươi còn làm vậy được sao? Gỗ mục chẳng thể khắc!”
Tiêu Cẩn như thường lệ: “Tiên sinh, ta biết lỗi rồi.”
“Lần nào cũng chỉ biết nói biết lỗi, lần nào cũng tái phạm. Giờ mặt dày đến đao sắt cũng không cạo nổi. Ta không trị được ngươi, chờ cha ngươi về trị!” Kiều Bách Liêm tức giận nói.
“Đừng mà, cha ta bận việc quan trường, đâu rảnh quản ta.”
“Nếu không quản, ngươi, đứa con trai đích tôn duy nhất của Tiêu gia, sẽ hỏng hẳn!” Kiều Bách Liêm nói, “Hôm nay ta sẽ viết thư cho ông ấy bảo ông ấy dạy dỗ ngươi.”
Tiêu Cẩn chép miệng, định nói gì thì nghe tiếng nức nở khẽ bên cạnh. Y kinh ngạc quay đầu, thấy Lục Thư Cẩn dùng tay áo lau nước mắt.
Má và khóe mắt nàng đỏ ửng, lệ vừa rơi đã bị lau đi, nàng khẽ hít mũi, cố nén tiếng khóc.Lục Thư Cẩn không sợ bị phạt.Chỉ là từ nhỏ đến lớn, chưa ai từng nhìn nàng với ánh mắt kỳ vọng. Di mẫu ruột khắc nghiệt, biểu tỷ muội lạnh lùng, họ chỉ mong nàng xinh đẹp để kiếm mối hôn sự tốt, dì chỉ lo ăn mặc cho nàng, chẳng bao giờ quan tâm thêm.
Kiều Bách Liêm từ lần đầu gặp nàng đã như trưởng bối dịu dàng, ánh mắt ông nhìn nàng luôn đầy khích lệ và tán thưởng.Nàng quen bị lạnh nhạt, ánh mắt ấm áp hiếm hoi ấy khiến nàng tràn đầy sức sống. Nàng chăm chú nghe giảng, đêm khuya thắp đèn đọc sách, dù viết thay cho Lưu Toàn cũng cẩn thận, mong đáp lại kỳ vọng của các phu tử.
Giờ làm chuyện này, nàng sợ ánh mắt hy vọng ấy hóa thành thất vọng, thành chán ghét, càng sợ Tiêu Cẩn hủy lời hứa, không giúp nàng cứu Dương Bội Nhi.Nàng sợ mình phá hỏng tất cả.Thấy nàng đáng thương, Kiều Bách Liêm xót xa, thở dài: “Thư Cẩn, ngươi đừng sợ.”
Lục Thư Cẩn ngẩng đôi mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào: “Phu tử, học trò có lỗi.”
“Ta biết lỗi không tại ngươi. Thằng nhãi này tính xấu thế nào ta chẳng rõ? Chuyện này chắc chắn do nó ép ngươi, không trách ngươi được,” Kiều Bách Liêm nói, “Nhưng ngươi giúp Tiêu Cẩn gian lận trong trường thi, lại bị bắt quả tang trước bao người. Nếu không phạt ngươi, khó phục chúng. Ngươi phải chịu phạt cùng nó.”
Lục Thư Cẩn lí nhí: “Học trò cam nguyện chịu phạt.”
“Hai ngươi đứng đây đến tan học, sau kỳ nghỉ sẽ nhận phạt tiếp.” Nói xong, Kiều Bách Liêm trừng Tiêu Cẩn, chỉ sang chỗ khác, đổi giọng: “Ngươi qua kia đứng, cách xa Thư Cẩn ra.”
Tiêu Cẩn ngoan ngoãn bước sang, cách chừng mười bước.Kiều Bách Liêm rời đi, hai người đứng ngoài cửa, thỉnh thoảng nghe tiếng đọc sách vang từ học đường khác.Chẳng bao lâu, chuông tan học vang lên, vọng khắp sân.Tiêu Cẩn im lặng nãy giờ, vừa nghe tiếng chuông liền quay người rời đi.
Lục Thư Cẩn thấy vậy vội chạy theo, chân nàng ngắn, bước nhỏ, phải chạy nhanh một đoạn. Đến khi đuổi kịp, nàng lo lắng kéo tay y.Ngón tay Tiêu Cẩn thon dài, lòng bàn tay khô ấm, không mềm mại. Khi nàng nắm tay, y lập tức dừng bước, nghiêng đầu nhìn.Lục Thư Cẩn ngẩng lên, lông mi dày còn đọng giọt lệ nhỏ, ánh hoàng hôn vàng rực chiếu lên, lấp lánh mơ hồ.
Ánh sáng rơi vào mắt nàng, đôi đồng tử đen như mực nhạt đi, long lanh hơn sau làn nước mắt.“Xin lỗi,” nàng nắm chặt tay y, sợ y bỏ đi, căng thẳng nhìn vào mắt y, “Điều ngươi hứa trước đây, còn tính không?”
Tiêu Cẩn nhìn nàng, lòng biết lời xin lỗi đáng ra là y nói.
“Tính,” y không nhận ra giọng mình mềm đi, chậm rãi bảo, “Ngươi giờ Tuất đến Ngọc Hoa Quán đợi ta.”
Y rút tay ra, tiếp tục bước đi, nhưng vài bước lại dừng, quay lại hung dữ nói: “Ngươi không được khóc nữa, kẻ khác thấy lại tưởng ta bắt nạt ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói:
[Nhật ký nhỏ của Tiêu Cẩn]
Năm Thừa Tường hai mươi lăm, ngày mười bốn tháng chín.Lục Thư Cẩn yếu đuối, may gặp được ta, nếu là kẻ khác, chẳng biết sẽ bắt nạt hắn thế nào. Từ nay, nếu hắn ngoan ngoãn nghe lời, ta miễn cưỡng bảo vệ hắn.
Chú thích: Ta không bắt nạt hắn, là hắn tự dọa mình khóc!
Chú thích nữa: Hắn khóc trông như tiểu nương tử yếu đuối, ta rất ghét!