Lục Thư Cẩn, một người keo kiệt đến mức một đồng tiền cũng muốn bẻ làm đôi để xài, thật khó mà tưởng tượng được nàng phải đau lòng đến nhường nào khi bỏ ra một khoản bạc lớn để mua một khối ngọc thượng hạng như vậy. Khối ngọc mỡ dê này gần như không chút tạp chất, phẩm chất hiếm có khó tìm, muốn sở hữu chỉ có thể dùng bạc trắng chất đầy mà đổi lấy.
Tiêu Cẩn tuy sở hữu không ít ngọc quý, nhưng mỗi khối đều được hắn trân trọng. Hắn cầm khối ngọc ấy ngắm nghía hồi lâu, trong lòng mềm mại như nước. Hắn biết, Lục Thư Cẩn ngày thường trầm lặng ít nói, bao tâm tư và ý nghĩ đều giấu kín trong lòng, nhưng từng việc từng chuyện nàng đều ghi nhớ rõ ràng.
Nàng muốn từ từ trả lại tất cả những gì hắn đã cho, những đồng bạc kiếm được từ việc sao chép văn thư, từ đầu đến cuối nàng chưa từng coi là của mình. Lục Thư Cẩn tựa như khóm trúc hoang nơi núi rừng, cô độc lặng lẽ, nhưng kiên cường bất khuất.
Hắn cất khối ngọc đi, mỉm cười nói: “Quẻ thượng thượng của ngươi, ta xin nhận.”
Lục Thư Cẩn vô thức sờ lên cổ, cảm nhận sợi dây ngắn đeo quẻ kia, trong lòng thầm nhủ: ‘Đây mới chính là quẻ thượng thượng của ta.’
Tiêu Cẩn xoa đầu nàng một cái, vừa bước vào trong chùa vừa tháo sợi dây trên cánh tay xuống, hỏi: “Vậy giờ ngươi đã đánh tiếng danh ‘Ngọc Hi Chi’ ra ngoài, kế tiếp định làm gì?”
Lục Thư Cẩn khựng lại, hỏi ngược: “Làm gì ư?”
“Quạt của ngươi không bán nữa sao?” Tiêu Cẩn cũng thấy lạ.
Lục Thư Cẩn lắc đầu: “Ta vốn không phải vì muốn kiếm tiền.”
“Khoan đã,” Tiêu Cẩn kéo nàng lại, “Ngươi lừa ta đi một vòng lớn như vậy, chỉ để bán bốn chiếc quạt, rồi dùng tiền mua một khối ngọc tặng ta?”
Lục Thư Cẩn không đáp, chỉ lặng lẽ im lặng.
Tiêu Cẩn bối rối: “Ngươi đã mượn danh tiếng của ta để tạo thế cho mình, sao không tận dụng triệt để? Chẳng phải ngươi vẫn luôn không muốn nhận bạc của ta sao? Đây chẳng phải cơ hội tuyệt hảo để tự mình kiếm tiền?”
“Ta sẽ tìm cách khác để kiếm tiền sinh sống,” Lục Thư Cẩn đáp.
Tiêu Cẩn bật cười vì tức: “Sao lại ngốc nghếch như vậy? Thế chẳng phải ta bị ngươi lợi dụng vô ích sao? Không được, ta không chịu.”
Lục Thư Cẩn nhìn hắn, lặng lẽ chờ câu tiếp theo.
“Những bản thư họa chân tích của tiền nhân đa phần được cất giữ trong cung đình, dù có xuất hiện ở dân gian cũng đáng giá nghìn vàng, khó mà cầu được. Người ta thường mua bản sao để treo trang trí trong nhà, loại này giá bán chưa bao giờ thấp. Hiện nay ở Vân Thành đã râm ran danh tiếng ‘Ngọc Hi Chi’, khắp nơi khen ngợi tài năng sao chép của ngươi đến tận mây xanh. Ta sẽ tìm thêm người tiếp tục lan truyền, thư họa ngươi sao chép chắc chắn sẽ có người mua.” Tiêu Cẩn xoa cằm, nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Nếu thêm danh hào Tiêu gia, giá cả còn có thể đẩy lên cao hơn nữa.”
“Thật sự được sao?” Lục Thư Cẩn ngạc nhiên.
“Đương nhiên, về ta sẽ sắp xếp ngay. Nhưng ngươi vẫn phải đặt việc đọc sách lên hàng đầu, chớ để tiền tài làm mờ mắt,” Tiêu Cẩn đột nhiên nghiêm giọng, ra dáng trưởng bối dạy bảo, “Hiểu chưa?”
Lục Thư Cẩn đáp: “Học trò xin ghi nhớ lời dạy của Tiêu tiên sinh.”
Tiêu Cẩn không nhịn được mà bật cười, đoạn dẫn nàng bước vào Ninh Hoan Tự.
Hôm nay chùa đóng cửa, cả khuôn viên tĩnh lặng vắng vẻ, khác xa lần Lục Thư Cẩn đến đây năm nào. Không khí thoảng mùi hương trầm đậm đà, vài vị tăng nhân quét sân, ngoài tiếng chuông va chạm leng keng, chỉ còn âm thanh sàn sạt của chổi quét vang vọng.
Lục Thư Cẩn đứng giữa sân, ngẩng lên đã thấy tòa kiến trúc cao lớn với tường vàng ngói xanh trước mặt, lòng chợt nhớ về thuở ấu thơ. Năm đó, trong biển người đông đúc, nàng ngẩng đầu nhìn những chiếc chuông treo dưới mái hiên khẽ rung theo gió.
Nàng nhớ trong những gian thờ Phật có một pho tượng Quan Âm được tạc hoàn toàn bằng ngọc, đôi mắt khảm vàng, cao lớn uy nghiêm. Nhưng hồi ấy, người đến bái Quan Âm ngọc quá đông, thân hình nhỏ bé của Lục Thư Cẩn chẳng thể chen vào, chỉ đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Giờ đây trở lại, nàng cuối cùng cũng có cơ hội bái lạy pho tượng Quan Âm ngọc ấy.
Chùa Ninh Hoan tuy nằm ngoài thành, nhưng vẫn thuộc Vân Thành, là ngôi chùa danh tiếng lẫy lừng trong nước Yến, chiếm diện tích rộng lớn. Hàng năm, chùa đều được tu sửa những chỗ xuống cấp, nên năm nào đến cũng thấy mới mẻ.
Tiêu Cẩn thường ghé nơi này. Từ năm tám tuổi, hắn đã cùng Quý Thạc Đình chạy nhảy khắp chùa Ninh Hoan, năm nào cũng đến, nên đường sá và kiến trúc nơi đây hắn quen thuộc như lòng bàn tay.
Hắn dẫn Lục Thư Cẩn qua từng cổng vòm, đến hậu viện của chùa. Hậu viện có một hồ nước, trên hồ dựng cầu gỗ. Khi bước qua, có thể thấy cá bơi lội bên dưới. Trời chưa lạnh đến mức đóng băng, lũ cá trong hồ vẫn tung tăng. Nếu là mùa hạ, hồ này sẽ ngập tràn hoa sen nở rộ.
Lục Thư Cẩn cúi xuống nhìn, bị Tiêu Cẩn kéo lại: “Cẩn thận, giữa đông lạnh giá, ngã xuống hồ là toi mạng đấy.”
Nàng nắm lấy tay áo hắn, cười: “Vậy ta phải cẩn thận thật.”
Nàng hiếm khi chủ động chạm vào người khác. Tuy chỉ kéo nhẹ tay áo Tiêu Cẩn, nhưng cũng đủ khiến hắn ngạc nhiên.
Tiêu Cẩn sững người một lát, rồi nhanh chóng trấn tĩnh, khẽ ho một tiếng, buông tay ra, liếc nhìn bàn tay nàng đang nắm tay áo mình, nói: “Vậy ngươi nắm chặt vào.”
Lục Thư Cẩn gật đầu, siết tay lại, theo hắn đi qua cầu gỗ đến bờ bên kia hồ.
Qua con đường nhỏ, trước mặt hiện ra một gian nhà cửa mở toang. Quý Thạc Đình và Tưởng Túc đang đứng bên trong.
Thấy hai người, Tiêu Cẩn khẽ hừ: “Cuối cùng vẫn để hai ngươi lên trước một bước.”
Tưởng Túc nhe răng cười: “Ta đã bảo bọn ta chắc chắn là nhóm lên núi nhanh nhất.”
Tiêu Cẩn bước vào, lấy hai sợi dây đỏ dài từ hộp trên bàn, quay lại đưa cho Lục Thư Cẩn một sợi.
Lục Thư Cẩn nhận lấy, hỏi: “Phần thưởng chỉ có một chiếc nhẫn ngọc bích thôi sao? Vậy đưa cho ai?”
Tưởng Túc nhìn Quý Thạc Đình đầy mong đợi, nói: “Quý huynh chắc không thích nhẫn lắm nhỉ?”
Quý Thạc Đình rõ ràng không hứng thú, phẩy tay ngồi xuống, nói: “Cho ngươi là được.”
Rồi quay sang Lục Thư Cẩn: “Thân thể ngươi yếu đuối, leo núi trong thời gian ngắn như vậy, hẳn không tránh khỏi bị Tiêu Cẩn hành hạ trên đường. Trong phòng có lò sưởi, ngươi vào sưởi ấm đi, đừng để mồ hôi gặp gió lạnh mà nhiễm bệnh.”
Sự quan tâm của Quý Thạc Đình tự nhiên như lẽ thường, ánh mắt hắn nhìn Lục Thư Cẩn bình thản mà ôn hòa.
Lục Thư Cẩn mỉm cười với hắn, cầm sợi dây đỏ theo Tiêu Cẩn ra sân sau. Vừa ra khỏi cửa, nàng đã thấy một cây đại thụ to lớn, tán lá sum suê như chiếc ô vươn rộng. Giữa mùa đông vạn vật khô héo, cây vẫn xanh mướt đầy sức sống.
Nàng nhận ra đó là cây bồ đề, tuổi đời hẳn không nhỏ.
Lần trước đến đây, Lục Thư Cẩn chưa từng thấy cây này. Nhìn kỹ, nàng phát hiện trên cành cây treo đầy dây đỏ và dải lụa đỏ buông xuống, ẩn trong tán lá. Gió thổi qua, dây lụa tung bay, hòa quyện cùng lá xanh, đẹp như tranh vẽ.
Tiêu Cẩn đứng dưới gốc cây, vỗ nhẹ thân cây, quay lại nói với nàng: “Cây này từ khi ta còn nhỏ đến đây đã có rồi. Mỗi năm ta đều đến thăm nó. Bao năm trôi qua, ta lớn lên, nó cũng lớn lên.”
Lục Thư Cẩn bước tới, ngẩng đầu nhìn tán lá che kín trời, nói: “Nó lớn hơn ngươi nhiều.”
“Ngươi nói gì vậy? Nếu ta cao lớn hơn cả cây, còn ra dáng người sao?” Tiêu Cẩn rút sợi dây từ tay nàng, thoăn thoắt trèo lên.
Động tác của hắn nhanh nhẹn, như đã trèo nhiều lần, chỉ vài cái chớp mắt đã lên đến cành cây, nửa ngồi nửa quỳ buộc sợi dây vào một nhánh, rồi nhảy xuống, đáp đất nhẹ nhàng.
“Những sợi dây này mỗi năm đều được dọn sạch. Hôm nay treo lên, trước Tết sẽ bị gỡ xuống. Đến hội chùa đêm ba mươi, mọi người lại treo dây mới,” Tiêu Cẩn nói. “Đợi đến ngày ba mươi Tết, chúng ta sẽ lại đến treo dây mới.”
Lục Thư Cẩn ngẩng đầu, giữa vô số sợi dây đỏ tung bay, nàng chăm chú nhìn hai sợi Tiêu Cẩn vừa buộc. Tiếng chuông dưới mái hiên va vào nhau leng keng, âm thanh văng vẳng trong không trung. Nàng thoáng thất thần, gật đầu đáp: “Được.”
Hai người trở lại gian phòng. Lục Thư Cẩn theo lời Quý Thạc Đình, vào trong sưởi ấm bên lò nhỏ.
Tiêu Cẩn thì ra ngoài tìm Quý Thạc Đình, ngồi xuống cạnh hắn, rút khối ngọc ra lắc lư trước mặt: “Nhìn khối ngọc này xem, thế nào?”
Quý Thạc Đình ban đầu chỉ liếc mắt qua loa, tưởng Tiêu Cẩn lại khoe khoang, nhưng vừa nhìn, hắn lập tức kinh ngạc, vươn tay nắm cổ tay Tiêu Cẩn, cầm khối ngọc xem xét kỹ lưỡng: “Ngọc này phẩm chất không tệ, là vật quý hiếm. Ngươi lại phá của nữa à?”
Tiêu Cẩn cười rạng rỡ, ngả người ra sau: “Lục Thư Cẩn tặng ta.”
Quý Thạc Đình “ồ” lên một tiếng đầy ngạc nhiên.
Tưởng Túc cũng chen vào, nửa quỳ bên cạnh nhìn. Hắn không rành về ngọc, nhưng thấy khối ngọc sáng lấp lánh, lại nhìn phản ứng của Tiêu Cẩn và Quý Thạc Đình, cũng đoán được giá trị của nó không nhỏ, bèn thắc mắc: “Khối ngọc này đáng giá bao nhiêu bạc? Lục Thư Cẩn làm sao mua nổi?”
“Mấy hôm trước chẳng phải hắn vừa kiếm được một khoản từ đám công tử thế gia sao? Chắc dồn hết để mua khối ngọc này,” Tiêu Cẩn nói.
“Hắn ta thật sự bỏ ra mua ngọc tốt như vậy tặng ngươi?” Quý Thạc Đình cũng kinh ngạc. “Là người ngày nào cũng chỉ gặm bánh khô ấy sao?”
Tưởng Túc đưa tay sờ thử: “Liệu có phải ngọc giả không?”
Quý Thạc Đình lập tức đáp: “Ngọc thật, lại là ngọc mỡ dê thượng hạng, sờ vào ấm áp mịn màng, chế tác tinh xảo, viền khảm vàng cũng là thật. Nhưng dòng chữ này…”
Hắn nhanh chóng phát hiện điều kỳ lạ, bất đắc dĩ mỉm cười: “Khắc chữ ‘Đại cát’ là ý gì? Lần đầu thấy ngọc bội khắc hai chữ này.”
“Là quẻ thượng thượng đấy,” Tiêu Cẩn đáp. “Hắn tin vào chuyện này, nghĩ đeo quẻ thượng thượng bên mình sẽ gặp may mắn. Tiểu mê tín.”
Tưởng Túc dội ngay gáo nước lạnh: “Tiêu huynh, đừng vội mừng. Biết đâu vài ngày nữa, Lục Thư Cẩn lại bắt đầu bán ngọc giống hệt cái này.”
Tiêu Cẩn giơ tay định gõ đầu hắn, Tưởng Túc vội ôm đầu né sang bên, lẩm bẩm: “Sự thật mất lòng.”
“Hắn ta lấy đâu ra bạc mua thêm khối ngọc thứ hai như vậy,” Quý Thạc Đình chỉ ra điểm mấu chốt. “Huống chi nhìn qua cũng biết, khối ngọc này được làm riêng cho Tiêu Cẩn.”
Hắn trả ngọc lại cho Tiêu Cẩn. Ngọc trắng tua đen hòa quyện, dưới ánh sáng lấp lánh đẹp mắt. Tiêu Cẩn nắm chặt trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3, lộ rõ sự yêu thích.
Tưởng Túc lập tức không vui, đứng bật dậy: “Ta cũng muốn!”
“Ngươi muốn gì?” Tiêu Cẩn hỏi.
Tưởng Túc oán trách: “Ngọc! Ta cũng muốn ngọc. Tình nghĩa giữa Lục Thư Cẩn và ngươi là tình nghĩa, còn với ta thì không sao? Dù gì lúc hắn mới đến Đinh Tự Đường, bị ngươi bỏ rơi, chính ta đã chọn hắn.”
Tiêu Cẩn nghe vậy lập tức nổi giận, định mở miệng mắng, nhưng tự làm mình sặc nước, ho sặc sụa.
Tưởng Túc toan bước vào trong tìm Lục Thư Cẩn, nhưng bị Tiêu Cẩn thò chân ngáng, ngã nhào ra đất. Hắn lồm cồm bò dậy, miệng méo xệch: “Tiêu huynh, ngươi ngáng chân ta làm gì?”
Tiêu Cẩn ho vài cái, đứng dậy định gõ đầu hắn. Đúng lúc ấy, Lục Thư Cẩn từ trong phòng thò đầu ra, đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Cẩn khựng lại, quay sang định nói, nhưng Tưởng Túc đã nhanh miệng hơn: “Lục Thư Cẩn, ngươi nghĩ ngươi đối với bọn ta…”
Tiêu Cẩn liếc xéo Tưởng Túc, thấp giọng: “Im mồm, ta mua cho ngươi.”
Tưởng Túc lập tức thỏa mãn, cười hì hì.
Màn này khiến Lục Thư Cẩn ngơ ngác, nghi hoặc hỏi: “Ta đối với các ngươi thế nào?”
Tiêu Cẩn đã hứa mua cho, Tưởng Túc đương nhiên không đòi hỏi gì từ Lục Thư Cẩn – một thư sinh nghèo kiết xác – nữa, bèn đổi giọng: “Ngươi đối với bọn ta quá lạnh nhạt. Bọn ta ở ngoài này trò chuyện, ngươi lại ở trong sưởi lò.”
Lục Thư Cẩn tin là thật, áy náy xin lỗi, bước ra ngồi xuống bên bàn.
Trên bàn có trà nóng. Tiêu Cẩn rót cho mình một chén, tiện tay rót thêm một chén cho nàng, đẩy đến trước mặt: “Trưa nay sẽ dùng cớm chay ở chùa, nghỉ ngơi xong rồi xuống núi. Nhị ca ta vẫn chưa đến, ta có thể dẫn ngươi đi dạo quanh chùa trước.”
Lục Thư Cẩn nói: “Ta muốn đến chỗ thần tượng năm xưa ta rút quẻ xem lại. Ta nhớ là một lão ông mặc hồng y, râu dài, tay ôm phất trần, một tay cầm sách, một tay xâu dây đỏ.”
Tiêu Cẩn bật cười: “Năm đó ngươi rút quẻ trước pho tượng ấy sao?”
Lục Thư Cẩn đáp: “Đúng vậy, nhưng đã nhiều năm trôi qua, ta không nhớ rõ chỗ đó ở đâu nữa.”
Quý Thạc Đình cũng cười: “Đó là thần nhân duyên, quẻ rút đều là quẻ nhân duyên. Nói ra cũng thú vị, năm đó Tiêu Cẩn từng vì muốn cầu cho Tiêu tướng quân thêm một người con, cũng đến bái thần nhân duyên.”
Tưởng Túc cười lớn. Chuyện này hắn đã nghe từ lâu, nhưng mỗi lần nhắc lại vẫn không nhịn được cười.
Tiêu Cẩn chẳng bận tâm bị trêu, thậm chí vẫn tin rằng cầu thần nhân duyên là hữu hiệu, nói: “Ta cầu cho phụ thân một mối nhân duyên tốt. Đợi người thành hôn, chắc chắn sẽ sinh cho ta một đệ đệ hoặc muội muội, có gì sai đâu?”
Đương nhiên chẳng có gì sai. Nhưng Lục Thư Cẩn thật không ngờ năm đó mình lại rút quẻ trước thần nhân duyên. Dù sao cũng là quẻ thượng thượng, chắc chắn mang lại may mắn.
Nàng nheo mắt cười, nhấp từng ngụm trà nóng. Khi uống xong chén trà, nhóm thứ ba cũng đến nơi.
Đó là Phương Cẩn và Diệp Tuân. Diệp Cần đã mệt đến mức nằm bò trên lưng Diệp Tuân, được hắn cõng lên suốt chặng đường. Vào cửa, Diệp Tuân thở hổn hển, mệt đến sắp ngất, nhưng vẫn đặt Diệp Cần xuống ghế, khát khô cổ, vội rót một chén trà.
Nhưng trà nóng quá, Diệp Tuân vừa uống đã phun ra, lè lưỡi thở hổn hển, chẳng còn chút phong thái công tử thế gia.
Diệp Cần nằm bò trên bàn, nói: “Ca, huynh uống chậm một chút.”
“Muội còn phải nói!” Diệp Tuân bực mình: “Ta đã đoán trước rồi, không nên dẫn muội đi leo núi, cố ý muốn làm ta mệt chết sao?”
Diệp Cần bĩu môi, tỏ ý lỗi không hoàn toàn ở mình: “Lúc huynh chưa cõng ta, đã mệt đến không chịu nổi rồi.”
Diệp Tuân ngồi phịch xuống, thở ra từng hơi nóng, lười tranh cãi với nàng.
Tiêu Cẩn lắc đầu chép miệng, cười: “Diệp thiếu, đến nhanh đấy.”
“Không bì được ngươi,” Diệp Tuân phẩy tay.
Diệp Cần bò trên bàn, cằm gác lên mu bàn tay, mắt đảo quanh, hỏi: “Ai là nhóm đến đầu tiên vậy?”
Lục Thư Cẩn đáp: “Là Tưởng Túc và Quý Thạc Đình.”
“Ồ,” Diệp Cần kéo dài giọng, ánh mắt khẽ chuyển, chậm rãi hướng về phía Quý Thạc Đình.
Nhưng ánh nhìn chưa kịp chạm đến hắn, Quý Thạc Đình đã đứng dậy, nói: “Ta ra ngoài dạo một chút.”
Hắn quay người bước ra khỏi phòng. Lúc này, ánh mắt Diệp Cần trở nên táo bạo hơn, ngồi thẳng người nhìn theo bóng lưng hắn. Đợi hắn khuất dạng, nàng mới quay lại, kề sát tai Lục Thư Cẩn thì thầm: “Lục Thư Cẩn, ngươi ra ngoài với ta một lát được không? Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Lục Thư Cẩn định gật đầu, nhưng Tiêu Cẩn đã vươn cổ xen vào: “Tiểu nha đầu, cô lại định làm gì?”
“Ta muốn dẫn Lục Thư Cẩn ra ngoài chơi,” Diệp Cần dường như không để t@m đến lễ nghi nam nữ, kéo tay Lục Thư Cẩn.
Tiêu Cẩn thấy vậy, lập tức gõ nhẹ lên mu bàn tay nàng: “Buông tay.”
Cú gõ tuy nhẹ, nhưng với Diệp Cần cũng đủ đau. Nàng vội rụt tay lại xoa xoa, oán trách nhìn Tiêu Cẩn: “Tứ ca, huynh thật đáng ghét! Dưới chân núi không cho ta đi cùng Lục Thư Cẩn, giờ lại không cho ta ra ngoài với hắn. Phụ thân ta còn chẳng quản ta như vậy, sao huynh lại…”
Thấy nàng bắt đầu nói năng lung tung, Tiêu Cẩn vội bịt miệng nàng: “Được rồi, được rồi, ta dẫn cả hai đi dạo chùa.”
“Ta chỉ muốn đi với Lục Thư Cẩn,” Diệp Cần nói.
“Không được,” Tiêu Cẩn từ chối. “Nam nữ đơn độc thì ra thể thống gì? Nếu ngươi còn không nghe, ta nhét ngươi vào xe ngựa Tiêu gia, đưa thẳng về Diệp phủ. Ngươi nhìn xem ngươi làm ca ca ngươi mệt thành thế nào, ngươi nghĩ hắn sẽ phản đối việc đưa ngươi về sao?”
Hắn chỉ tay về phía Diệp Tuân đang thoi thóp. Diệp Tuân mệt đến mức chẳng muốn nói lời nào, chỉ lười nhác liếc Tiêu Cẩn một cái.
Diệp Cần đành chịu thua, bám sát bên Lục Thư Cẩn.
Nàng rõ ràng có lời muốn nói với Lục Thư Cẩn, nhưng vì có Tiêu Cẩn ở đó, mấy lần đều không nói ra được. Ba người đi dạo trong chùa, Tiêu Cẩn dẫn họ đến gian thờ thần nhân duyên.
Tượng thần nhân duyên là một pho tượng đặc biệt. Thông thường, người đến cầu nhân duyên đa phần là nữ tử, nhưng ở Vân Thành, các tiểu thư khuê các thường không ra khỏi cửa, hôn sự đều do cha mẹ định đoạt, hiếm ai lên núi cầu duyên.
Chỉ vào những dịp như Thất Tịch hay hội chùa cuối năm, trước tượng thần nhân duyên mới có phần náo nhiệt.
Hồi Lục Thư Cẩn đến đây nhiều năm trước, không đúng dịp, nên trước tượng thần nhân duyên hầu như vắng vẻ.
Giờ bước vào gian này, ánh sáng nhập nhoạng khiến Lục Thư Cẩn hoa mắt, vấp ngã vào ngưỡng cửa. Tiêu Cẩn nhanh tay đỡ nàng, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, như thắc mắc sao nàng lại vấp ngưỡng cửa được.
Lục Thư Cẩn như trở về nhiều năm trước.
Năm bảy tuổi, nàng gầy yếu nhỏ bé, bước vào đây cũng bị ngưỡng cửa làm suýt ngã.
Khi ấy, đôi mắt nàng chưa đẹp như bây giờ, gương mặt còn chưa nẩy nở. Vì thường bị tổ mẫu cõng đi làm ruộng, da nàng bị nắng cháy đen. Mãi sau này, nhiều năm sống trong phòng kín không thấy ánh mặt trời, da nàng mới trắng trẻo như bây giờ.
Thời gian trôi nhanh, Lục Thư Cẩn lại đứng trước pho tượng này.
Tiêu Cẩn nhìn ống đựng quẻ trên bàn, cười nói: “Rút thêm một quẻ nữa?”
Lục Thư Cẩn lắc đầu: “Ta đã rút một quẻ, đủ rồi.”
Nếu lại rút phải quẻ đại hung, nàng sẽ không chịu nổi.
Đang nghĩ, Diệp Cần đã quỳ xuống đệm trước tượng, nhắm mắt chắp tay, thành kính cầu nguyện, rồi trịnh trọng dập đầu ba cái.
Xong xuôi, nàng đứng dậy, ôm ống quẻ lắc. Chẳng mấy chốc, một quẻ rơi ra, lăn xuống đất.
Diệp Cần nhặt lên, đưa trước mặt Lục Thư Cẩn: “Ngươi xem giúp ta, là quẻ gì?”
Lục Thư Cẩn cúi nhìn, thấy quẻ này đã đổi kiểu mới, hoàn toàn khác với quẻ nàng đeo trên cổ.
Trên quẻ rõ ràng viết hai chữ “Đại hung”. Nàng sững sờ, ngẩng lên đối diện ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Diệp Cần.
Nghĩ đến cảnh nàng vừa thành tâm cầu nguyện và dập đầu, Lục Thư Cẩn mềm lòng. Dù không muốn lừa dối, nàng vẫn thốt ra: “Là đại cát, chúc mừng Diệp cô nương.”
Diệp Cần mừng rỡ, cầm quẻ cười mãi, rồi mới nhét quẻ lại vào ống.
Lúc này, Lục Thư Cẩn không hề biết, lời nói dối vô tình ấy sẽ mang đến cho nàng không ít rắc rối.