Ai Dám Nói Xấu Tiểu Gia?

Chương 58

Tiêu Vân Nghiệp đã gần một năm chưa về Vân Thành. Việc đầu tiên khi trở lại là trừng phạt đứa con út còn ở lại Tiêu phủ. 

Cửa từ đường mở toang, giọng Tiêu Vân Nghiệp từ bên trong vọng ra, nghiêm khắc như sấm rền: 

“Ngươi tưởng ta ở kinh thành làm quan thì không quản nổi ngươi sao? Ban đầu ta nghĩ để ngươi ở đây, ngươi sẽ biết hối cải, dần dần bỏ đi những thói hư tật xấu. Ai ngờ ngươi lại càng thêm tệ hại, ngang ngược tung hoành trong thành! Ngoài việc uống rượu hoa, lêu lổng nơi thanh lâu, ngươi còn biết làm gì nữa?! Mặt mũi Tiêu gia đều bị một mình ngươi làm nhục nhã! Tối nay ngươi hãy quỳ ngay trong từ đường, đối diện với liệt tổ liệt tông Tiêu gia mà sám hối lỗi lầm của mình!” 

Tiêu Vân Nghiệp đã ngoài năm mươi, nhưng thân thể vẫn tráng kiện, tóc đen không một sợi bạc, mày kiếm mắt sáng. Nhiều năm chinh chiến sa trường, trên người ông mang theo sát khí nồng đậm, khí thế không phải người thường có thể sánh bằng. Khi nổi giận, ông tựa như sấm sét giáng xuống, khiến người ta không dám thở mạnh. 

Tiêu Cẩn quỳ trước những bài vị được xếp ngay ngắn, lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi, ánh mắt rơi xuống mặt đất. 

Tiêu Vân Nghiệp vừa trở về đã nổi cơn thịnh nộ, hạ nhân trong Tiêu phủ đều quỳ dưới đất, không ai dám hé nửa lời. Những kẻ nhát gan còn run rẩy cả người. 

Tiêu Cẩn không nói một lời, lặng lẽ chịu trận mắng mỏ. 

Hồi lâu sau, Tiêu Vân Nghiệp mắng đến mệt, quay người rời khỏi từ đường, ra lệnh khóa cửa từ bên ngoài, không cho phép Tiêu Cẩn ra trước khi trời sáng. 

Trước cửa còn có hai phụ nhân đứng đợi, tuổi tác đã không còn trẻ, mặc cẩm y màu nhạt, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng. 

Tiêu Vân Nghiệp hầm hầm bước ra khỏi từ đường, hai phụ nhân lập tức tiến tới, khom người hành lễ rồi cất giọng cầu khẩn: 

“Tướng quân, Cẩn nhi đã một ngày chưa ăn uống gì. Lại quỳ thêm một đêm trong từ đường, dù thân thể khỏe mạnh đến đâu cũng không chịu nổi!” 

Một vị phu nhân khác cũng nói: 

“Đúng vậy, khi tướng quân không ở đây, Cẩn nhi vẫn quản lý Tiêu phủ đâu ra đấy. Tuy ngày thường hành sự có phần hồ đồ, nhưng tuổi còn trẻ, quở trách vài câu là nó đã hiểu. Hà tất phải khóa nó trong từ đường cả đêm?” 

Hai phụ nhân này là thiếp thất Tiêu Vân Nghiệp nạp vào khi ngoài hai mươi tuổi. Năm ấy, ông vâng thánh chỉ lên biên cương bình loạn, chiến sự liên miên, Tiêu gia không thể kháng chỉ. Trong tình thế bất đắc dĩ, họ buộc Tiêu Vân Nghiệp nạp thiếp để lưu lại hậu duệ, phòng trường hợp ông chẳng may bỏ mạng nơi sa trường khiến dòng chính Tiêu gia đứt đoạn. 

Sau này, ông sống sót qua bao phen thập tử nhất sinh, mang theo đầy thương tích trở về, từ đó Tiêu gia vững vàng ở vị thế cao, đứng trên đỉnh Vân Thành. 

Gần ba mươi tuổi, Tiêu Vân Nghiệp cưới chính thê, sinh hạ Tiêu Cẩn – đứa con trai út, cũng là con trai dòng chính duy nhất. Vài năm sau, thê tử bệnh nặng qua đời. Từ đó, Tiêu Vân Nghiệp không tái giá, hậu viện Tiêu phủ chỉ còn hai thiếp thất chưa được nâng làm thê. 

Hai phụ nhân này sống an phận, không tranh đấu hậu viện, quanh năm ít ra khỏi phủ. Sau khi chính thê Tiêu Vân Nghiệp qua đời, họ đối với Tiêu Cẩn lại yêu thương hết mực. Mỗi lần Tiêu Vân Nghiệp dạy bảo Tiêu Cẩn trong phủ, hai người đều vội vã đến cầu xin. 

Nhiều năm trôi qua, Tiêu Cẩn đã thành thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hai người vẫn như trước. 

Tiêu Vân Nghiệp thấy hai người, đầu óc lập tức rối bời, nói: 

“Mau về phòng đi, chuyện này không liên quan đến hai người.” 

“Tướng quân, ngài quanh năm không về nhà, để Cẩn nhi một mình trong phủ. Dù có bị người bắt nạt cũng chẳng ai che chở. Nay vừa trở về đã nặng lời trách phạt, ngài bảo trong lòng nó sẽ nghĩ thế nào đây!” Xuân Nương nói rồi rút khăn tay khóc nức nở. Dù tuổi đã cao, nhưng nét phong vận còn sót lại vẫn thoáng thấy dáng vẻ liễu yếu đào tơ năm nào. 

Thiếp thất còn lại, tên Huyên Nương, cũng khóc theo. 

Hai người theo Tiêu Vân Nghiệp nhiều năm, tuy chưa được nâng vị, nhưng cũng sinh cho ông ba người con trai con gái lớn hơn Tiêu Cẩn, đã thành người một nhà. 

Nửa năm chưa về, Tiêu Vân Nghiệp không nỡ quở mắng hai người, bèn nói: 

“Nó thì bị ai bắt nạt nổi? Cũng chỉ có hai người suốt ngày coi nó như trẻ con. Giờ sắp đến tuổi nhược quán mà vẫn gây chuyện khắp nơi. Ta không dạy dỗ, chẳng lẽ để hai người dạy?” 

“Tướng quân thật lạnh lùng!” Huyên Nương oán trách. 

“Ta làm sao chứ? Chỉ phạt quỳ, có dùng đến gia pháp đâu.” Tiêu Vân Nghiệp cảm thấy mình bị oan. 

“Cớ gì Cẩn nhi gây chuyện là ngang ngược, còn công tử nhà khác thì gọi là tính tình phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết?” Xuân Nương nói. 

“Ta từng nói thế bao giờ?” Tiêu Vân Nghiệp cau mày phản bác. 

Hai người lại sụt sùi khóc, hết lời khuyên Tiêu Vân Nghiệp thả Tiêu Cẩn ra. Ông bị làm phiền đến phiền lòng, nghiêm mặt quát: 

“Về phòng hết đi, đừng ở đây gây rối!” 

Xuân Nương và Huyên Nương nhìn ông bằng ánh mắt u oán, khóc lóc rời đi.

Tiêu Cẩn bị khóa trong từ đường. Cửa đóng lại, ánh sáng bên trong lập tức mờ tối, chỉ có vài tia sáng từ cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào. 

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng rực rỡ như vàng, phủ lên người Tiêu Cẩn, tựa như khoác cho lưng và tóc dài của hắn một lớp áo vàng kim. 

Ánh tà dương lướt từ cổ lướt đến dưới lông mày, Tiêu Cẩn quỳ thẳng tắp, đôi mắt khép hờ, trên mặt không chút biểu cảm. 

Bóng hắn in trên mặt đất, bất động hồi lâu, cho đến khi tà dương khuất bóng, từ đường thắp lên ánh nến; cho đến khi chuông báo giờ ở Vân Thành điểm qua canh ba, sương mỏng che mờ ánh trăng, hắn vẫn giữ nguyên tư thế. 

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, khóa ngoài cửa đã được mở. Hạ nhân đứng ngoài cửa, cất giọng: 

“Tiểu thiếu gia, đến giờ rồi.” 

Từ đường tĩnh lặng như tờ, một âm thanh nhỏ cũng có thể vang vọng. Trời xám xịt, hạ nhân chỉ liếc mắt vào trong, đã thấy dưới ánh nến lập lòe, Tiêu Cẩn quỳ trước bài vị Tiêu gia, như chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. 

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Cẩn luôn gây chuyện. Tiêu Vân Nghiệp tuy ngoài mặt trách mắng nghiêm khắc, nhưng thực tế chưa từng trừng phạt đứa con út này quá nặng. Hầu hết chỉ nhốt trong từ đường một đêm để tự kiểm điểm. Đây là điều hạ nhân Tiêu phủ đều biết. 

Hơn nữa, hai thiếp thất thường đến cầu xin, hoặc nhân lúc canh gác lỏng lẻo, lén thả Tiêu Cẩn ra. Tiêu Vân Nghiệp đối với việc này cũng nhắm một mắt mở một mắt. 

Có khi lỗi lầm nặng hơn, cửa từ đường sẽ khóa lại, phải đến sáng hôm sau mới mở. 

Nhiều hạ nhân đều ngầm hiểu, chẳng ai dám thật sự khóa tiểu thiếu gia cả đêm. Họ thường đến mở cửa trước khi trời sáng, mỗi lần đều thấy tiểu thiếu gia ghép mấy chiếc bồ đoàn lại nằm ngủ. Chỉ cần gọi một tiếng, hắn sẽ mơ màng tỉnh dậy, mang theo cơn buồn ngủ trở về phòng mình. 

Chỉ lần này, hắn quỳ ngay ngắn trước bài vị. 

“Tiểu thiếu gia?” Hạ nhân lại cất tiếng hỏi, tưởng hắn quỳ đến ngủ quên. 

“Ra ngoài.” Giọng Tiêu Cẩn lạnh lùng vang lên, không chút ấm áp. 

Nhưng lại cho thấy hắn hoàn toàn tỉnh táo. 

Hạ nhân sợ hãi im bặt, không dám nói thêm, vội vàng rời đi.

Trời dần sáng, hạ nhân trong Tiêu phủ bắt đầu bận rộn. Tiêu Vân Nghiệp sau khi thức dậy, thuận miệng hỏi về Tiêu Cẩn, mới biết hắn vẫn chưa rời từ đường. 

Tiêu Vân Nghiệp trầm ngâm một lát, nói: 

“Để mặc nó.” 

Hạ nhân dọn bữa sáng, do lão quản gia lâu năm của Tiêu phủ mang vào từ đường, nhưng lại nguyên vẹn bưng ra. 

Tiểu thiếu gia vốn được Tiêu gia cưng chiều ngàn vạn lần đầu tiên như vậy, hạ nhân đều kinh ngạc. Hai thiếp thất đau lòng không thôi, đến ngoài từ đường lo lắng gọi hắn, khuyên Tiêu Cẩn đừng giận dỗi với phụ thân. 

Giọng Tiêu Cẩn từ bên trong vọng ra: 

“Hai vị tiểu nương xin về đi.” 

Khuyên mãi, hai người vẫn lau nước mắt rời đi, lại đến cầu xin Tiêu Vân Nghiệp. 

Tiêu Vân Nghiệp nói: 

“Nó muốn quỳ thì cứ để nó quỳ. Bao năm qua gây không ít họa, nếu thành tâm hối cải cũng là chuyện tốt.” 

Đại lão gia mặt trầm như nước, tiểu thiếu gia quỳ dài trong từ đường, không ăn không uống, cả Tiêu phủ như phủ một tầng mây đen. Hạ nhân đều cẩn thận từng bước sợ mắc sai lầm. 

Tối đến, bữa ăn đưa vào vẫn không động tới, Tiêu Cẩn chỉ uống một chút nước. 

Đến ngày thứ ba, Tiêu Cẩn vẫn không ra. Hai thiếp thất không ngồi yên được nữa, khóc lóc đòi Tiêu Vân Nghiệp đến khuyên Tiêu Cẩn. Tiếng khóc vang trời khiến Tiêu Vân Nghiệp ù cả tai. Ông phiền lòng không chịu nổi, đành đích thân đến từ đường. 

Tiêu Vân Nghiệp vào trong, ra lệnh cho hạ nhân đóng cửa. 

Ông đứng cạnh cửa một lúc, rồi bất chợt nhẹ bước đến bên cửa sổ, khom lưng nhìn ra ngoài, mắt đảo qua đảo lại. Sau đó, ông mới quay đầu nhìn đứa con út đang quỳ giữa từ đường. 

Tiêu Vân Nghiệp khẽ thở phào, bước đến bên Tiêu Cẩn, nói: 

“Trong phủ chúng ta rốt cuộc còn bao nhiêu ám tuyến? Đến mức con phải quỳ ba ngày không đứng dậy thế này?” 

Tiêu Cẩn đã ba ngày không ăn, chỉ uống nước, chỉ đứng dậy khi cần đến nhà xí sau từ đường. Còn lại, hắn đều quỳ ở đây. 

Sắc mặt hắn trắng bệch, môi khô nứt không còn chút huyết sắc, đôi mắt không còn vẻ ngông nghênh thường ngày, như phủ một tầng sương mù dày đặc, che giấu cảm xúc, che giấu tâm sự. 

Tiêu Vân Nghiệp vừa nhìn đã biết Tiêu Cẩn đang ở giới hạn. Ông đau lòng lắm, cũng quỳ một gối xuống, vuốt v3 lưng Tiêu Cẩn, thấp giọng nói: 

“Con à, đủ rồi, làm bộ cũng không cần nghiêm túc đến vậy. Mười mấy năm nay, chẳng phải chúng ta vẫn luôn qua mắt như thế sao?” 

Tiêu Cẩn khép hờ mắt, như thất thần, không đáp. 

“Con trai, có chuyện gì vậy?” Tiêu Vân Nghiệp sờ trán hắn, cảm thấy nóng ran, tặc lưỡi nói: 

“Nghe lời cha, đứng dậy đi, có gì thì nói với cha.” 

Tiêu Cẩn vẫn im lặng. 

“Con cũng phải nghĩ cho cha chứ. Con mà còn quỳ nữa, Xuân Nương với Huyên Nương sẽ làm cha điếc tai mất. Suốt ngày khóc lóc trước mặt cha, người không biết còn tưởng cha chết rồi!” 

Tiêu Vân Nghiệp đối với đứa con trai dòng chính duy nhất này, từ nhỏ đã dốc lòng bồi dưỡng, tận tâm dạy dỗ. Nhưng cũng vì Tiêu Cẩn từ bé đã gánh vác nhiều trọng trách, ông càng thương yêu hắn. Dù hai cha con thường xuyên diễn kịch cho đám ám tuyến và thám tử trong phủ xem. 

“Đứng dậy đi.” Tiêu Vân Nghiệp dịu giọng dỗ dành. 

“Phụ thân” Tiêu Cẩn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc như bông thấm nước, nặng nề, chậm rãi nói: 

“Con đã để t@m đến một khối ngọc đẹp.” 

Tiêu Vân Nghiệp nghe mà chẳng hiểu, nói: 

“Thích thì mua chứ, bao năm nay con mua ngọc còn ít sao?” 

Tiêu Cẩn nghe vậy, cúi đầu thấp hơn, càng thêm ảm đạm: 

“Không mua được, cũng không thể mua.” 

Tiêu Vân Nghiệp xoa cằm, nói: 

“Ngọc gì mà gớm thế? Nói cha nghe, cha sẽ mặt dày xin hoàng thượng ban thưởng.” 

Tiêu Cẩn nói: 

“Thế gian chỉ có một khối, không còn khối thứ hai.” 

Tiêu Vân Nghiệp đáp: 

“Không thể nào, làm gì có ngọc nào độc nhất vô nhị. Cùng loại mà đẹp hơn còn nhiều lắm.” 

Tiêu Cẩn mím chặt môi. 

Một lúc sau, Tiêu Vân Nghiệp thở dài, chẳng còn dáng vẻ đại tướng quân, ngồi xếp bằng xuống, nói: 

“Cha sống hơn nửa đời người, chuyện tiếc nuối nhiều đến mười ngón tay cũng đếm không xuể. Đời người vốn tám chín phần không như ý, người cầu mà không được trên đời này nhiều lắm. Con phải học cách buông bỏ, chấp nhận buông bỏ.” 

Tiêu Cẩn há chẳng biết điều đó sao? 

Hắn quỳ trước bài vị tổ tông Tiêu gia không đứng dậy, từ đầu gối đau đớn đến hai chân tê dại không còn cảm giác. Từ đường mùa đông lạnh như băng, quỳ một đêm, cả người hắn cứng đờ. 

Hắn đói đến ruột gan co rút, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn cắn răng quỳ thẳng. 

Hành vi tự ngược đãi này chỉ để mài mòn những ý nghĩ không nên có trong lòng, san phẳng sự xao động, xé nát nỗi nhớ nhung, để đầu óc hắn tỉnh táo trở lại. 

Nhưng dù thân thể đã kiệt quệ, trái tim bị xé toạc đến rướm máu, chỉ cần Tiêu Cẩn thoáng thất thần, hắn lại thấy trong bóng tối, một con bướm bạc nhẹ nhàng múa lượn, thấy Lục Thư Cẩn mặc váy trắng như tuyết,mày đen môi son,khẽ mỉm cười với hắn. 

Đó là tội nghiệt không thể xóa nhòa, giấu sâu trong lòng hắn, mãi mãi không thể để lộ, ngay cả người thân thiết nhất cũng không thể thổ lộ. 

Hắn không phải không cầu được, mà là không được cầu. 

Hắn quỳ trước bài vị tổ tông, mong dùng cách này trừng phạt bản thân, rửa sạch tội lỗi, nghiền nát ý niệm điên cuồng gần như nhấn chìm hắn. 

Vô ích, tất cả đều vô ích. 

Hắn chỉ muốn có được khối ngọc ấy, dù trong mơ cũng khao khát. 

“Con phải làm sao đây…” Tiêu Cẩn thì thào, xen lẫn sự cuồng nhiệt và tuyệt vọng như thiêu thân lao vào lửa. 

“Con à, nghĩ thoáng chút đi, con còn trẻ, sau này sẽ gặp được thứ con muốn hơn. Nếu lần nào không được cũng tự trừng phạt thế này, chẳng phải quá khổ sao?” Tiêu Vân Nghiệp an ủi: 

“Trong mệnh có thì cuối cùng sẽ có, không có thì đừng cưỡng cầu, đừng tự làm khó mình.” 

Chỉ có một khối ngọc ấy, sau này sẽ không còn nữa. Tiêu Cẩn trong lòng hiểu rõ. 

Cảm xúc hắn càng lúc càng kích động, cuối cùng vì thân thể không chịu nổi, mắt hoa lên, ngã xuống đất bất tỉnh. 

Tiêu Cẩn vốn khỏe mạnh, một trận bệnh không ảnh hưởng nhiều. Sau khi ăn uống, dùng thuốc, chẳng mấy ngày đã hồi phục đến Hải Châu học phủ. 

Đinh Tự đường vẫn náo nhiệt như thường lệ. Hắn vừa vào, lập tức có người như mọi khi vây quanh, gọi “Tiêu ca” này “Tiêu ca” nọ. 

Ngày trước, Tiêu Cẩn còn cười nói ứng phó đôi ba câu, giờ lại chẳng còn tâm trạng, lạnh lùng trở về chỗ ngồi, chẳng để ý ai. 

Mọi người nghĩ hẳn vì Tiêu tướng quân trở về trách phạt, khiến hắn tâm trạng không tốt, nên cũng không quấy rầy, tự tản đi. 

Khi ngồi xuống, Quý Thạc Đình và Tưởng Túc đã ở chỗ mình. Tiêu Cẩn gần như theo bản năng nhìn về phía chỗ ngồi của Lục Thư Cẩn. 

Nơi ấy ngày thường bày biện bút mực giấy nghiên ngay ngắn, giờ chỉ còn một chiếc bàn trống. 

“Đừng nhìn nữa, người ta đi hai ngày rồi.” Giọng Quý Thạc Đình kéo dài từ bên cạnh vang lên. 

“Đi đâu?” Tiêu Cẩn vô thức hỏi. 

Tưởng Túc quay đầu, bĩu môi nói: 

“Hắn về Giáp Tự đường rồi. Ta với Quý ca khuyên mãi, hắn vẫn không ở lại.” 

Tiêu Cẩn thu ánh mắt, chỉ cảm thấy lòng như bị khoét mất một mảnh. 

Thấy hắn chẳng phản ứng, Tưởng Túc lại nói: 

“Tiêu ca, huynh đi gọi hắn về đi. Lục Thư Cẩn tuy ngày thường trông ngoan ngoãn, nhưng tính tình bướng lắm, chỉ nghe lời huynh thôi.” 

Lời này như lưỡi dao đâm vào tim Tiêu Cẩn, đau đến không chịu nổi. 

Hắn khẽ nhíu mày, nói: 

“Hắn có nơi để đi, sao phải can thiệp?” 

Tưởng Túc xịt hơi, quay đầu lại, không nói thêm. 

Đinh Tự đường không còn tiểu thư sinh ngày ngày ngồi lặng lẽ đọc sách giữa lũ học trò ồn ào. Ánh mắt Tiêu Cẩn lướt qua, cũng chẳng còn thấy nàng cúi đầu để lộ chiếc cổ trắng ngần và đôi tai nhỏ nhắn. 

Ban đầu, Tiêu Cẩn cực kỳ không quen, lại phải cố che giấu, tâm trạng mãi chìm trong u ám. 

Vài ngày sau, hắn dần quen với vết thương bị dao cùn cứa phải, lại khoác lên lớp ngụy trang, trở về dáng vẻ cũ. 

Tiêu Vân Nghiệp về thành, tiểu thiếu gia Tiêu phủ đương nhiên thu liễm, không còn đến Xuân Phong lâu ném bạc, cũng không thường xuyên trốn học. Chỉ là bên cạnh hắn vẫn luôn có đám công tử ăn chơi vây quanh, đi đâu cũng được tung hô như sao trời vây quanh mặt trăng. 

Hải Châu học phủ không nhỏ, nhưng cũng chẳng lớn. Đinh Tự đường ở phía bắc Giáp Tự đường. Tiêu Cẩn và đám người kia ngày thường không đến nhà ăn hay phòng nghỉ, nên chẳng đi qua Giáp Tự đường. 

Nhưng hôm ấy, cơm trưa đưa đến đã nguội, mấy người quyết định đến nhà ăn dùng bữa. 

Vậy là họ đi về phía nam, và trước tượng đá, gặp Lục Thư Cẩn. 

Tiêu Cẩn, Quý Thạc Đình, Tưởng Túc từ nhà ăn trở về, đi về phía bắc. Lục Thư Cẩn đến nhà ăn, đi về phía nam. Hai bên gặp nhau trước sau tượng đá. 

Tưởng Túc nhìn thấy nàng trước, “ồ” một tiếng như tự nói: 

“Đó là Lục Thư Cẩn à?” 

Giọng nhỏ, nhưng giữa tiếng người xôn xao, Tiêu Cẩn vẫn nghe được. Hắn lập tức nhìn sang, thấy Lục Thư Cẩn từ phía bên kia tượng đá bước tới. 

Nàng vẫn mặc áo trắng của học phủ, tóc buộc cao, dải tóc dài buông xuống, chóp mũi bị lạnh đến đỏ ửng. 

Như dòng suối trong trẻo giữa trời đông. 

“Lục Thư Cẩn!” Tưởng Túc gọi to. Nàng nghe tiếng, nhìn sang. 

Nàng dừng bước đột ngột, ánh mắt đầu tiên chạm vào Tiêu Cẩn. 

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Cẩn dời mắt đi, nghiêng đầu, không chút dao động hay dừng lại, như nhìn một người lạ bình thường. 

Tính ra đã mười ngày không gặp. Lục Thư Cẩn trở lại cuộc sống trước kia, độc lai độc vãng, không kết giao với ai. Những cảm xúc từng cuộn trào trong lòng đã dần lắng xuống, như ngọn lửa cháy hết mình rồi tắt ngấm. 

Nhưng giờ phút này, bất ngờ thấy Tiêu Cẩn, chỉ nhìn vào đôi mắt đẹp của hắn một lần, ngọn lửa trong lòng nàng lại bùng lên, thiêu đốt trái tim đau đớn. 

Lục Thư Cẩn muốn cười chào Tưởng Túc như trước, nhưng nàng không cười nổi, chỉ gật đầu với hắn, không nói thêm, bước đi. 

Tiêu Cẩn cũng không dừng bước. Hai người trước sau tượng đá lướt qua nhau.

Tưởng Túc ngoảnh đầu nhìn hồi lâu, có lẽ hơi thất vọng, nhưng chẳng nói gì thêm. 

Lục Thư Cẩn ăn xong, về Giáp Tự đường đọc sách. Trước giờ học, Lương Xuân Uyên hỏi nàng: 

“Lục huynh quê ở đâu? Định ngày nào về nhà? Nếu tiện đường, chúng ta có thể kết bạn đồng hành.” 

Nàng lúc này mới nhớ, Hải Châu học phủ đầu tháng Chạp sẽ nghỉ học. 

Nàng nói: 

“Ta không về nhà, ở lại Vân Thành.” 

“Không cùng với gia đình đón năm mới sao?” Lương Xuân Uyên ngạc nhiên. 

Trong đầu Lục Thư Cẩn như hiện lên hình ảnh Tiêu Cẩn cười bảo nàng ở lại Vân Thành ăn Tết. 

Nàng thất thần, không muốn nói nhiều, chỉ khẽ đáp một tiếng. 

Lương Xuân Uyên cũng tinh ý, không hỏi thêm. 

Cuối đông, Vân Thành bước vào tháng Chạp. 

Trong ký túc xá, nhiều người bắt đầu thu dọn đồ đạc, chờ học phủ nghỉ sẽ về quê. 

Lục Thư Cẩn chẳng có nhà để về, quyết định ở lại Vân Thành. Trước đó, nàng đã ký khế ước thuê nhà chính thức với Tiêu Cẩn, nên vẫn ở trong căn nhà nhỏ của hắn. 

Nửa tháng nay, Diệp Cần cũng tìm nàng vài lần. Lục Thư Cẩn hỏi về chuyện lần trước Diệp Cần s ay rượu, nàng chỉ nói tỉnh dậy đã ở nhà, còn lại không biết gì. 

Diệp Cần mang theo nhiều tùy tùng. Có lúc họ đến căn nhà nhỏ của Lục Thư Cẩn, có lúc đến trà lâu hoặc tiệm của Trương Nguyệt Xuyên. Lục Thư Cẩn dần dạy nàng viết vài chữ đơn giản. 

Lục Thư Cẩn cũng bận rộn với việc thư họa, kiếm được càng ngày càng nhiều bạc. Không yên tâm gửi ở ngân hàng, nàng cất hết trong rương, giấu trong phòng nhà nhỏ. 

Trương Nguyệt Xuyên nhờ nàng mà kiếm được tiền, tiệm vốn ế ẩm giờ doanh thu khả quan, trong lòng rất vui. 

Một người đàn ông họ Vương tìm đến, nói thay chủ nhân muốn mua năm mươi chiếc quạt, bảy mươi bức thư họa, đặt trước một phần tiền. 

Đó là một món lớn. Trương Nguyệt Xuyên hôm sau nói với Lục Thư Cẩn. Nghe người đến họ Vương, nàng hỏi thêm: 

“Người đó từ đâu đến? Nếu ở nơi hẻo lánh, dân cư thưa thớt, mua nhiều vậy e khó bán hết.” 

Trương Nguyệt Xuyên nói không biết. Thấy vẻ mặt trầm ngâm của Lục Thư Cẩn, hắn hỏi: 

“Vậy chúng ta có nhận vụ này không?” 

Lục Thư Cẩn cau mày do dự, nghĩ hẳn không trùng hợp đến thế, bèn nói: 

“Đương nhiên phải nhận. Làm gì có chuyện bỏ qua việc làm ăn. Nhưng ngươi nói với hắn, thời hạn giao hàng có lẽ phải sau năm mới.” 

Trương Nguyệt Xuyên vui vẻ đồng ý. 

Mùng hai tháng Chạp, Hải Châu học phủ chính thức nghỉ. Lục Thư Cẩn thuê người chuyển đồ dùng đến căn nhà nhỏ, rời khỏi học phủ. 

Căn nhà nhỏ được trang bị đầy đủ, toàn vật dụng xa hoa, như khắp nơi đều có bóng dáng Tiêu Cẩn. 

Lục Thư Cẩn nhìn mà lúc thì phiền muộn khó chịu, lúc lại lưu luyến thỏa mãn, chẳng nỡ dời đi thứ gì. 

Nàng ít ra ngoài, mấy ngày liền ở trong nhà, cho đến khi Lương Xuân Uyên đến thăm. 

Lục Thư Cẩn ngạc nhiên: 

“Ta tưởng Lương huynh đã về quê rồi.” 

Lương Xuân Uyển dịu dàng cười: 

“Cha mẹ ta đều đến Vân Thành, năm nay ở lại nhà đại bá đón Tết. Rảnh rỗi, ta đến tìm ngươi trò chuyện cho đỡ buồn.” 

Lục Thư Cẩn cũng đang rảnh, liền mời hắn vào chính sảnh ngồi nói chuyện. Chẳng bao lâu, Diệp Cần cũng đến. 

Mấy ngày nay nàng đến không nhiều, lại phải về trước khi trời tối, nên mỗi lần rời đi đều lưu luyến. Hôm nay nàng không ở lại lâu, lấy ra vài tấm thiệp mạ vàng rắc bạc vụn, nói: 

“Hai ngày nữa muội muội ta làm lễ cập kê. Phụ thân ta định mở tiệc lớn. Ta xin ca ca mấy tấm thiệp, muốn hỏi ngươi có đi không.” 

“Ở Diệp phủ?” Lục Thư Cẩn cầm một tấm thiệp, mở ra xem. 

Diệp Cần gật đầu: 

“Ngươi đến chứ?” 

Lục Thư Cẩn đương nhiên không muốn đi. Diệp gia mở tiệc chiêu đãi khách quý, nàng đến thì tính là gì? 

“Ca ca nói ngươi có thể đến chơi, ta sẽ dẫn ngươi qua cửa hông, vậy ngươi không cần tặng lễ, cũng không bị ai hỏi về gia thế.” Diệp Cần nói: 

“Còn có thể dẫn bạn đi cùng.” 

Lục Thư Cẩn càng ngạc nhiên, không ngờ Diệp Tuân lại đồng ý cho nàng đến. 

Diệp Cần nắm tay nàng khẽ lắc, môi trề ra, nhỏ giọng: 

“Ngươi đến đi, nếu ngươi không đến, ta một mình cũng chán lắm.” 

Lục Thư Cẩn từng trò chuyện với nàng, vô tình biết Diệp Cần không thân thiết với các huynh muội khác, chỉ gần gũi với Diệp Tuân. 

Nàng do dự, không biết có nên đi không, nhưng dáng vẻ đáng thương của Diệp Cần khiến nàng khó lòng từ chối. 

Lúc này, Lương Xuân Uyên cười nói: 

“Diệp tiểu thư, ta đi được không?” 

Diệp Cần nhìn hắn, gật đầu: 

“Được chứ.” 

Lương Xuân Uyên nói với Lục Thư Cẩn: 

“Khi ấy, các gia tộc danh giá ở Vân Thành chắc chắn sẽ đến. Chúng ta đến Diệp phủ xem náo nhiệt cũng chẳng sao.” 

Lục Thư Cẩn thoáng thất thần. Gia tộc danh giá ở Vân Thành, đứng đầu chẳng phải là Tiêu gia sao? 

Chưa kịp nghĩ thêm, Diệp Cần đã phụ họa: 

“Đúng thế, đúng thế! Tiểu Tứ ca với Thạc Đình ca ca cũng sẽ đến.” 

Ngày ấy trước tượng phu tử, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Cẩn khiến Lục Thư Cẩn không ngừng nhớ lại. 

Suy nghĩ hồi lâu, nàng cuối cùng nhận tấm thiệp. 

Diệp Cần mừng rỡ, ôm lấy Lục Thư Cẩn nhảy hai cái, hẹn hai ngày sau gặp lại rồi vội vã rời đi. 

Lục Thư Cẩn dùng ngón tay vuốt v3 tấm thiệp, khép mắt im lặng hồi lâu. 

Nàng biết mình đã chọn cách bốc đồng, biết rằng Tiêu Cẩn giờ đây lạnh nhạt, thờ ơ với nàng, giữa họ như cách vách núi ngàn trượng, không thể quay lại như xưa. 

Nhưng nàng chỉ muốn gặp Tiêu Cẩn. 

Bình Luận (0)
Comment