“Vừa rồi chúng ta còn gặp nhau ngoài kia, ngươi quên rồi sao?” Lý Đương Quan lộ vẻ kinh ngạc, quay sang Lục Thư Cẩn đứng bên cạnh, nói: “Lục huynh còn nhớ ta chứ?”
Tiêu Cẩn muốn đưa mắt ra hiệu cho Lục Thư Cẩn, bảo nàng giả vờ không quen biết cái kẻ mắt mù này, nhưng chưa kịp thì đã thấy Lục Thư Cẩn thành thật gật đầu.
Chàng nghiến răng, nở nụ cười với Lý Đương Quan: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là vị Vương công tử đứng ngoài cổng kéo nghĩa đệ ta trò chuyện.”
Lý Đương Quan chắp tay: “Tại hạ họ Lý.”
“Thế sao?” Tiêu Cẩn thờ ơ hỏi: “Chẳng phải Vương trong ‘vương bát’ đó chứ?” *vương bát: từ lóng chỉ kẻ ngu ngốc
Lý Đương Quan đương nhiên nghe ra Tiêu Cẩn đang mắng mình trong lời nói.Hồi nãy ngoài cổng, hắn thấy Lục Thư Cẩn bảo rằng mình và Tiêu Cẩn là nghĩa huynh đệ nhưng bị Tiêu Cẩn thẳng thừng phủ nhận, nên tưởng Lục Thư Cẩn là kẻ bị bắt nạt.
Đến đây, lại nghe Tiêu Cẩn đổi giọng, muốn cùng Lục Thư Cẩn ở chung một phòng, hắn mới nhiều chuyện nhảy vào vạch trần Tiêu Cẩn.Nhưng hắn vốn không phải kẻ thích ra mặt, lại càng không cứng rắn như huynh trưởng mình.
Thấy Tiêu Cẩn chẳng phải người dễ dây vào, bị chửi khéo một câu, hắn chỉ vờ như không hiểu, vẫn giữ nụ cười niềm nở, âm thầm xin lỗi: “Huynh đài nói đùa rồi. Hồi nãy ngoài kia, tại hạ chưa kịp thỉnh giáo quý danh huynh đài, mong lượng thứ.”
Tiêu Cẩn đáp: “Ta họ Tiêu.”
Lý Đương Quan tưởng chàng đã thuận theo mà xuống nước, bèn tiếp tục bắt chuyện: “Có phải Tiêu trong ‘sinh tiêu’ không? Họ này ở Vân Thành quả là hiếm thấy.”
Tiêu Cẩn nói: “Là Tiêu trong Trấn Ninh Đại Tướng Quân.”
Lý Đương Quan sắc mặt đột nhiên biến đổi, lời nói nghẹn lại trong cổ.Dù hắn chưa từng đến Vân Thành, cũng chẳng biết diện mạo đích tử nhà họ Tiêu lừng danh kia ra sao, nhưng tin tức Tiêu Tướng Quân gần đây dẫn trưởng tử xuất chinh Bắc Cương đã lan truyền khắp nơi. Nhị công tử thì trở về kinh thành phục mệnh, xử lý vụ án tham ô ngân khố ở Vân Thành vài năm trước. Vậy nên, thiếu gia nhà họ Tiêu còn ở lại Vân Thành, rảnh rỗi đến Đại Thưởng Hội này, chỉ có thể là con út của Tiêu Tướng Quân.
Ấy thế mà vị huynh trưởng đầu óc đơn thuần của hắn lại chẳng nhận ra, vẫn ngây ngô cười lớn: “Ngươi thật thú vị. Báo danh tính mình thì thôi, sao lại lôi Trấn Ninh Đại Tướng Quân vào? Chỉ biết tự dát vàng lên mặt mình.”
Tiêu Cẩn bị hai anh em một mù một ngốc này chọc tức đến nửa sống nửa chết.Lý Đương Quan vội vàng huých khuỷu tay vào huynh trưởng, ra hiệu bảo y im miệng, rồi chắp tay vái Tiêu Cẩn: “Đa có đắc tội, mong Tiêu thiếu gia đại nhân đại lượng, chớ chấp nhặt.”
Tiêu Cẩn cười mà như không cười, vỗ vai Lý Đương Quan: “Ta đâu để bụng chuyện này. Sau này rảnh rỗi, cứ đến Tiêu phủ ở Vân Thành làm khách, ta sẽ cho các ngươi xem chó nhà ta nuôi.”
Lý Đương Quan vội đáp: “Chó do Tiêu phủ nuôi, ắt hẳn hung mãnh, thông minh, uy phong lẫm liệt, xứng danh Tiêu Thiên thời nay.”
Tiêu Cẩn nhếch môi: “Cũng chẳng lợi hại đến thế. Chỉ là con chó đó rất hiểu lòng người, ghét nhất là kẻ ngu ngốc. Gặp ai đầu óc chậm chạp, nó sẽ nổi điên, cắn phập một phát, ngoạm mất nửa cái đầu của kẻ dại.”
Lý Đương Quan sợ đến mặt mày trắng bệch.Lục Thư Cẩn nhận ra điều bất ổn, khẽ kéo cổ tay Tiêu Cẩn, lôi chàng lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào mắt chàng.
Tiêu Cẩn thấy trong mắt nàng ánh nhìn dò hỏi, bèn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, không tiếp tục hù dọa Lý Đương Quan nữa.
Lục Thư Cẩn bước lên hai bước, nói với Lý Đương Quan: “Tiêu thiếu gia lần này đến đây không muốn gây chú ý, mong Lý công tử giữ kín, chớ loan tin.”
Lý Đương Quan gật đầu lia lịa, vội cam đoan tuyệt đối không nói lung tung.Lục Thư Cẩn khẽ gật đầu, rồi bước đến bàn, nói với hạ nhân ghi chép: “Có thể đổi cho chúng ta hai phòng liền kề được không?”
“Được, được, được.” Hạ nhân vội cúi đầu lật tìm trong hộp gỗ, chọn hai tấm bài số phòng sát nhau, đưa cho Lục Thư Cẩn.Lục Thư Cẩn nhận bài gỗ, quay lại nhìn Tiêu Cẩn: “Số mười chín và hai mươi, ngươi muốn ở phòng nào?”
Tiêu Cẩn chẳng màng đến chuyện ở phòng nào. Nếu không vì Lý Đương Quan đột nhiên nhảy ra phá đám, giờ này chàng đã cùng Lục Thư Cẩn ở chung một phòng rồi.
Chàng bực bội nói: “Ta ngủ trên nóc phòng ngươi.”
Lục Thư Cẩn đáp: “Vậy ngươi nhớ mang thêm hai tấm chăn, tháng ba còn lạnh, ban đêm dễ cảm gió.”Tiêu Cẩn mặt mày sa sầm, cùng nàng đi đến chỗ ở, tìm phòng tương ứng với số trên bài gỗ.
Lý Đương Quan thấy hai người đi xa, mới thở phào một hơi, sờ trán thì thấy mồ hôi đã túa ra từng lớp mỏng.
Huynh trưởng liếc hắn, chỉ hỏi: “Ngươi nóng lắm sao?”
Lý Đương Quan nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định không nói sự thật với huynh trưởng. Nếu không, chẳng cần đợi đến ngày mai, ngay tối nay, chưa tối trời, cả thiên hạ đã biết đích tử của Tiêu Tướng Quân cũng đến Đại Thưởng Hội này. Đến lúc đó, cơn thịnh nộ của Tiêu thiếu gia giáng xuống, hắn làm sao chịu nổi.
Hắn vừa rồi đã để ý số bài gỗ Lục Thư Cẩn nhận, cố ý chọn chỗ ở cách xa họ, càng xa càng tốt.
Lý Đương Quan lải nhải dặn dò huynh trưởng tuyệt đối không được chọc giận họ, vừa nói vừa đi về phòng mình.
—
Phòng ốc ở đây không được tốt, thậm chí còn thua kém những khách đi3m thượng hạng trong thành mà họ từng nghỉ chân khi trên đường. Nội thất đơn sơ, diện tích còn nhỏ hơn cả phòng học ở học phủ.
Quan trọng nhất là cách âm rất tệ. Đứng trong phòng có thể nghe rõ tiếng ho khẽ từ phòng bên cạnh. Đến đêm khi mọi thứ tĩnh lặng, ngay cả tiếng rót trà từ phòng kế bên cũng nghe được.Điều này khiến Tiêu Cẩn vô cùng khó chịu.
Chàng ngủ không chịu nổi những tạp âm. Hồi ở học phủ, chỉ ngủ một đêm trong phòng học đã khiến chàng bực bội, ngày hôm sau lập tức sai người sửa lại phòng.
Nay ở sơn trang này, phòng ốc không thể sửa được, mà phải ở đây đến bảy tám ngày, đúng là tra tấn chàng.Lục Thư Cẩn dùng mu bàn tay sờ thử ấm trà, thấy còn nóng, nàng rửa sạch chén, rót trà, rồi nói với Tiêu Cẩn đang im lặng hồi lâu: “Hay là chúng ta xuống núi, tìm khách đi3m trong huyện mà nghỉ.”
Ánh mắt Tiêu Cẩn dừng trên chén trà bốc hơi nóng, đáp: “Không cần, lên núi mất thời gian.”
Lục Thư Cẩn nói: “Chàng không quen ngủ ở đây.”
Tiêu Cẩn ngồi xuống cạnh nàng, vai kề vai, khẽ chạm vào vai nàng. Chàng thấp giọng: “Ra ngoài thì cầu gì tiện nghi. Vả lại, lần này vốn là ta theo nàng đến Đại Thưởng Hội Vạn Quyển Thư. Nàng chỉ cần vui vẻ là được, đừng bận tâm chuyện khác.”
Lục Thư Cẩn nhìn chàng mỉm cười: “Sao chàng không muốn người khác biết thân phận của mình?”
Một phần là vì Tiêu Cẩn không muốn Lục Thư Cẩn bị người đời đàm tiếu vì đi cùng chàng. Phần khác, chàng nói: “Nếu ai cũng biết, họ sẽ chỉ biết nịnh bợ nàng. Vậy thì nàng đến Đại Thưởng Hội này chẳng còn ý nghĩa gì.”
Lục Thư Cẩn trong lòng khẽ động.Nàng biết Tiêu Cẩn chẳng hứng thú gì với Đại Thưởng Hội. Chàng rõ ràng hiểu rằng, sau vụ ám sát của Hà Triêm, quay về Vân Thành ngay lập tức mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng chàng vẫn kiên trì đến Huyện Tùng , chỉ vì muốn nàng được tham gia Đại Thưởng Hội Vạn Quyển Thư này.Lục Thư Cẩn vốn nội liễm, hiếm khi bộc lộ cảm xúc, nhưng niềm yêu thích đọc sách lại chẳng hề che giấu, là sở thích rõ ràng nhất của nàng.
Tiêu Cẩn ôm nàng vào lòng, nói: “Xưa kia nàng sống khốn khó, làm nhiều việc chẳng muốn. Nhưng từ nay về sau, nàng ở bên ta, chỉ cần làm những việc mình yêu thích là đủ.”
Lục Thư Cẩn cảm nhận lồ ng ngực chàng ấm áp mà vững chãi, mang đến cho nàng cảm giác an tâm và dễ chịu vô bờ. Nàng không kìm được mà muốn dựa sát vào, muốn gần gũi hơn.Tiêu Cẩn cúi đầu, ánh mắt đầu tiên nhìn vào đôi mắt nàng, rồi trầm xuống, dừng trên đôi môi.
Chàng đưa tay, đầu ngón tay khẽ vuốt v3 môi nàng.Hành động này tràn đầy ý vị mập mờ. Lục Thư Cẩn khẽ ngẩng đầu, đôi môi mềm mại hé ra một khe nhỏ, tạo cơ hội cho ngón tay Tiêu Cẩn.
Đầu ngón tay chàng đè lên môi, dễ dàng chạm vào hàm răng trắng ngọc của nàng.Nếu không phải tay Tiêu Cẩn đã rửa sạch nhiều lần, Lục Thư Cẩn chắc chắn sẽ cắn một phát rồi nhổ ngón tay chàng ra.
Nhưng ánh mắt chàng u tối, chăm chú nhìn nàng không rời, cảm xúc ẩn giấu lan tỏa đến nàng. Răng nàng chạm vào đầu ngón tay mềm mại của chàng, khẽ đẩy vào răng nanh, không dùng sức, chỉ ngoan ngoãn hé miệng.Tiêu Cẩn yêu thích đôi môi và lưỡi nàng, đặc biệt thích dáng vẻ nàng đỏ bừng vành tai, ngoan ngoãn để mặc ngón tay chàng tùy ý trêu đùa.
Nơi đầu ngón tay chạm đến đều nóng bỏng, hơi thở chàng ngày càng nặng nề. Cuối cùng, chàng rút tay về, cúi đầu hôn xuống.Mỗi lần hôn Tiêu Cẩn, Lục Thư Cẩn đều cảm thấy dễ chịu, không kìm được mà đắm mình trong đó.Nhưng lần này, chưa kịp chìm đắm, một tiếng gõ cửa mạnh mẽ đột nhiên vang lên, âm thanh quá bất ngờ khiến cả hai giật mình.
Ngay sau đó, giọng nói đáng ghét ban ngày lại vang lên: “Tiêu huynh, Tiêu huynh, ngươi có trong phòng không?”
Lục Thư Cẩn đẩy vai chàng, hít vào một hơi ngắn. Tiêu Cẩn nhíu mày dữ dội, cúi đầu xoa trán, nghiến răng than: “Kẻ ngốc còn khó đối phó hơn gian nhân.”
Lục Thư Cẩn muốn đứng dậy, nhưng bị Tiêu Cẩn nắm chặt, cảnh giác hỏi: “Đi đâu?”
“Ra mở cửa.” Nàng đáp.
“Đừng để ý hắn.” Tiêu Cẩn nói: “Hắn gọi vài tiếng không ai đáp, tự khắc sẽ đi.”
Lục Thư Cẩn cảm thấy mọi chuyện rõ ràng không đơn giản như chàng nói: “Không được, phải hỏi xem có chuyện gì.”
Tiêu Cẩn không đồng ý, thậm chí còn có chút không vui. Chàng đưa tay véo má nàng, rồi lại hôn xuống.Lục Thư Cẩn khẽ nghiêng đầu, thoáng có ý tránh né.
Tiêu Cẩn liền nghiêng người đuổi theo, đẩy nàng dựa vào mép bàn, nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng, khống chế mọi cử động và sức lực.
Gã ngốc Lý Thành Sự kia gõ cửa phòng Tiêu Cẩn không ai đáp, nhưng chẳng rời đi, mà quay sang gõ cửa phòng Lục Thư Cẩn, gọi to ngoài cửa: “Lục huynh, ngươi mở cửa đi.”
Giọng nói gần đến mức như chỉ cách vài bước, nhưng có cánh cửa ngăn cách.Cửa không khóa, chỉ cài then nhẹ. Nếu dùng sức đẩy, cửa sẽ bật mở.Nếu cửa bị đẩy ra, cảnh Tiêu Cẩn đè nàng trên mép bàn hôn môi sẽ phơi bày trước mắt người ngoài mà chẳng chút che giấu.
Lục Thư Cẩn thoáng hoảng loạn, lực giãy giụa mạnh hơn.Tiêu Cẩn cũng tăng sức đè ép, thậm chí vòng một tay qua eo nàng, giữ chặt trong lòng, không cho nàng thoát ra dù chỉ nửa phần.Lý Thành Sự ngoài cửa tuy đầu óc đơn giản, nhưng ở vài điểm vẫn bình thường. Hắn nói: “Lục huynh, ta biết ngươi ở trong phòng. Đèn trong phòng vẫn sáng, sao không lên tiếng?”
Lục Thư Cẩn tim đập thình thịch, nỗi sợ bị phát hiện và cảm giác cấm kỵ ẩn trong bóng tối khiến tim nàng đập điên cuồng, hơi thở nặng nề đến lạ. Một bên là chìm đắm, một bên là tỉnh táo, hai cảm xúc giằng xé nhau.
Nàng sợ Lý Thành Sự không được đáp lời, lát nữa sẽ mạnh tay đẩy cửa xông vào, phát hiện cảnh trong phòng.May thay, Lý Đương Quan xuất hiện kịp lúc.
Hắn vội vã chạy đến, cố ý hạ giọng đầy kinh hoảng: “Đại ca, ngươi làm gì ở đây?!”
“Ta tìm Tiêu huynh có việc.” Lý Thành Sự đáp.
“Trời đã muộn thế này, người ta chắc đã ngủ rồi. Mai hẵng đến!” Lý Đương Quan kéo huynh trưởng, dùng hết sức lôi y đi.
Bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.Lục Thư Cẩn cắn lên môi Tiêu Cẩn một cái, hơi dùng sức. Tiêu Cẩn đau mà khẽ nhíu mày.
Nhưng chàng không lập tức rời ra, mà như thường lệ li3m nhẹ khóe môi nàng, rồi mới chậm rãi buông.Môi chàng đỏ mọng, có hai ba vết răng rõ ràng.
Chàng trừng mắt nhìn Lục Thư Cẩn, không nói gì.Nàng vội đứng dậy chỉnh lại y phục, định đi khóa cửa. Đi được vài bước, nàng đột nhiên phát hiện ổ khóa trên then cửa đã được cài từ lúc nào.
Lục Thư Cẩn quay đầu, thấy Tiêu Cẩn khoanh tay, khóe miệng trễ xuống, mặt mày cau có, môi còn mang dấu răng, đang âm thầm bực bội.Nàng quay lại, ngồi cạnh chàng, ôm lấy cổ chàng, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi: “Chàng cài khóa từ bao giờ?”
Tiêu Cẩn lập tức hết giận, ôm lại nàng, đáp: “Cứ phòng kẻ nào đến quấy rầy.”
“Chỉ cần nói vài câu đuổi hắn đi là được, sao không để ý?” Lục Thư Cẩn lại hỏi.
Tiêu Cẩn nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn nổi, oán trách: “Hắn bảo ta tự dát vàng lên mặt, để ý hắn làm gì?!”
Rồi chàng tức tối bổ sung: “Chưa từng ai dám nói ta tự dát vàng lên mặt!”
Lục Thư Cẩn muốn cười, nhưng nàng cố kìm lại, chuyển chủ đề: “Chó ở Tiêu phủ thật sự cắn kẻ ngu ngốc sao?”
“Đương nhiên.” Tiêu Cẩn lạnh lùng đáp: “Mỗi lần Tưởng Túc đến Tiêu phủ, đều bị Liệt Phong đuổi cắn.”