Ai Dám Nói Xấu Tiểu Gia?

Chương 85

Sau khi Giả Thôi dẫn quân xâm nhập Vân Thành, mấy ngày đầu, cả thành chìm trong hỗn loạn không thể kiểm soát. Tin tức về việc Tiêu phủ bị đám lính ngoại lai lục soát đến tan hoang nhanh chóng lan truyền, chẳng bao lâu ai nấy đều biết Tiêu Cẩn đã bỏ nhà trốn chạy không còn bóng dáng. Phụ thân hắn hắn là đại anh hùng hộ quốc, thế mà nhi tử lại chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, đến lúc đại họa ập đến thì tự mình chuồn mất chẳng khác nào kẻ hèn nhát. Tiêu gia với trăm năm danh vọng lẫy lừng, giờ đây đều bị hủy hoại trong tay đứa con trai thừa tự vô dụng này. Trong phút chốc, Tiêu Cẩn trở thành đối tượng bị dân chúng phỉ nhổ, mắng nhiếc không ngớt. 

Vân Thành mất đi sự che chở của Tiêu gia, bị bỏ rơi hoàn toàn. Những binh sĩ khoác giáp trụ, đeo đao sắc bên hông liên tục tuần tra trên những con phố phồn hoa, mặt mày hung tợn, chẳng ngại ngần ra tay đánh đập dân chúng ngay giữa đường, đập phá các sạp hàng ven phố. Chỉ trong thời gian ngắn các cửa hiệu trong thành đều đóng cửa ngừng buôn bán, dân chúng cũng ngừng làm việc, trốn trong nhà không dám ra ngoài lung tung. 

Vân Thành ngày xưa náo nhiệt phồn vinh, giờ đây bỗng chốc trở nên tiêu điều. Trên đường phố, dù có người qua lại cũng chỉ vội vã bước đi, chỉ còn lại đám lính đeo đao đứng canh gác. May thay, đám binh sĩ này dường như đã nhận được mệnh lệnh gì đó, tuy tùy tiện đánh đập dân chúng, ức hiếp người lương thiện nhưng chưa gây ra án mạng. 

Lục Thư Cẩn vô cùng trầm tĩnh, chỉ cần không ai tìm đến tận cửa, nàng tuyệt đối không chủ động ra ngoài, chỉ ở trong nhà luyện chữ, đọc sách. Những lời sỉ nhục Tiêu Cẩn, nàng đều nghe mà như không, chẳng màng để tâm. 

Ba ngày sau, Tưởng Túc tìm đến, dáng vẻ lén lút, vừa gặp Lục Thư Cẩn đã kéo tay nàng, thần thần bí bí bảo nàng trốn đi. Nhưng Lục Thư Cẩn có thể trốn đi đâu? Ngoài căn nhà nhỏ này, nàng chẳng còn nơi nào để nương thân. 

Tưởng Túc nói đến cuối, giọng điệu đã chuyển thành cầu xin. Hắn nắm chặt tay Lục Thư Cẩn, nói muốn đưa nàng trốn khỏi Vân Thành. Nhưng Lục Thư Cẩn từ chối, nhẹ nhàng bảo hắn ngồi xuống rồi lấy ra một ít thuốc trị thương đưa cho hắn. Những lọ thuốc ấy là do nàng thấy Tiêu Cẩn thường xuyên đối mặt hiểm nguy, không biết khi nào sẽ bị thương nên đã mua sẵn để phòng thân. 

Tưởng Túc lần này bị đánh không nhẹ, dù đã qua ba ngày mắt phải của hắn vẫn sưng húp chỉ còn một khe hở nhỏ. Lục Thư Cẩn trấn an cảm xúc của hắn, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 

Tưởng Túc bèn kể lại những gì hắn trải qua ở Tiêu phủ hôm ấy. Dù nhắc đến việc Quý Thạc Đình phản bội, quy thuận Giả Thôi, hắn cũng nhanh chóng biện minh rằng do Tiêu Cẩn không ở trong thành, Quý Thạc Đình đơn độc không ai giúp đỡ nên mới tạm thời đổi phe, chắc chắn là vì bất đắc dĩ. 

Nhưng Lục Thư Cẩn vừa nghe những lời này, trong lòng lập tức hiểu rõ ý đồ của Quý Thạc Đình. Kế hoạch của Tiêu Cẩn chắc chắn đang được tiến hành, dù nàng không biết cụ thể là gì. Chàng rời Vân Thành ẩn mình trong bóng tối, còn Quý Thạc Đình ở lại để ổn định Giả tướng quân. Một người ở trong tối, một người ở ngoài sáng, cùng nhau thực hiện mưu đồ. 

Hiện tại, theo tin tức, phụ thân và huynh trưởng của Tiêu Cẩn đã tử trận ở Bắc Cương. Chàng vừa phải lo liệu ổn thỏa cho người trong Tiêu phủ, vừa phải đối mặt với hiểm nguy lớn lao, đấu trí với Giả tướng quân tựa như đang bước đi trên lưỡi dao sắc. Chỉ cần một chút bất cẩn, chàng sẽ bị liên minh Diệp gia và Giả Thôi xâu xé đến máu chảy đầm đìa. 

Áp lực trên vai Quý Thạc Đình cũng không hề nhỏ. Quý gia vốn luôn giữ thế trung lập, nhưng nay tam hoàng tử đã tử trận, đám thuộc hạ còn lại cùng với thánh chỉ “không thấy thi thể, không truyền di chiếu” của hoàng thượng đang đấu đá kịch liệt với thế lực của lục hoàng tử. Quý gia rõ ràng có ý thiên về lục hoàng tử, nhưng Quý Thạc Đình lại chọn phản bội cả gia tộc để cùng Tiêu Cẩn mưu sự. Hắn không chỉ đối mặt với tội danh “bất hiếu”, mà còn phải chịu cảnh đơn thương độc mã không có thế lực gia tộc hậu thuẫn, như bước đi trên băng mỏng. 

Việc hắn nhắc đến Lục Thư Cẩn trước mặt Giả Thôi thực chất là gửi đến nàng một thông điệp: Hắn cần sự giúp đỡ của nàng. Nếu không, hắn sẽ không cố ý kéo nàng vào vòng xoáy này. 

Sau khi tiễn Tưởng Túc rời đi, Lục Thư Cẩn ngồi trong phòng trầm tư rất lâu. Sau đó, nàng sai hộ vệ đến nhà người nuôi mèo mua về một chú mèo con mới lớn. Đó là một chú mèo lông trắng như tuyết, đuôi đen bóng khoảng ba tháng tuổi, thân hình gầy yếu, tiếng kêu mềm mại nhưng tính tình rất ngoan ngoãn. Khi Lục Thư Cẩn ôm nó vào lòng, nó nằm yên không động đậy, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn khắp nơi. 

Lục Thư Cẩn trước nay chưa từng nuôi mèo, thấy nó gầy yếu, nàng chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho nó. Những lúc rảnh rỗi, nàng thường ôm nó trong lòng đùa vui coi như một cách giết thời gian. 

Mấy ngày sau, Tưởng Túc không quay lại, cửa lớn của căn nhà nhỏ luôn đóng chặt. Chỉ có hộ vệ thỉnh thoảng ban ngày ra ngoài khi cần thiết, còn lại mọi người đều ở trong nhà. 

Cho đến một ngày trời còn chưa sáng, Lục Thư Cẩn bị tiếng gõ cửa đánh thức. Hộ vệ đứng ngoài cửa, hạ giọng nói: “Công tử, ngoài cổng có động tĩnh.” 

Dù những ngày qua Lục Thư Cẩn luôn chờ đợi, bề ngoài nàng vẫn ung dung luyện chữ, đọc sách, đùa mèo, chăm hoa nhưng thực tế, tâm trạng nàng luôn căng như dây đàn. Chờ đợi bao ngày, chính là để đón ngày này. 

Nghe thấy tiếng động, nàng lập tức đứng dậy mặc áo bào, buộc tóc đơn giản, rửa mặt qua loa rồi vội vã ra ngoài. Khi đến cổng lớn, vài hộ vệ đã đứng thành hai hàng tay đặt trên chuôi đao, thần sắc căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh cửa. 

Một tiếng quát giận dữ từ bên ngoài vang lên, rõ mồn một: “Cút ra!” 

Đó là giọng của Giả Thôi, Lục Thư Cẩn nhớ rất rõ. 

“Đừng hòng.” Giọng nói này trầm thấp, khí thế không quá mạnh nhưng lại mang theo sự kiên định. Lục Thư Cẩn nghe xong, lập tức sững người. 

Đó là giọng của Tưởng Túc. 



Từ sau ngày khuyên nhủ Lục Thư Cẩn bất thành, Tưởng Túc luôn trong trạng thái lo lắng đến cháy lòng. Hiện tại các cổng thành của Vân Thành đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, không ai được phép ra vào. Nếu lúc này Lục Thư Cẩn muốn trốn khỏi thành, chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. 

Hắn biết Lục Thư Cẩn nói đúng, giờ có muốn đi cũng không thể. Tưởng Túc từng nghĩ đến việc giấu nàng đi, nhưng giấu ở Tưởng gia thì cha hắn chắc chắn không cho phép. Mỗi ngày hắn ra ngoài đều phải lén lút, nếu dẫn thêm người về e rằng sẽ bị cha đuổi ra khỏi nhà. Hơn nữa, Tưởng Túc không có đủ tiền bạc để tìm chỗ ở khác cho Lục Thư Cẩn, cũng không có nơi bí mật nào để giấu nàng, càng không có hộ vệ hay ám vệ lợi hại để sai khiến. 

Hắn nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng nhận ra mình đã cùng đường. 

Trong mắt Tưởng Túc, Lục Thư Cẩn là một thư sinh yếu đuối, gương mặt trắng trẻo, nói năng luôn nhẹ nhàng chậm rãi chưa từng có hành động thô lỗ. Hắn bị Giả Thôi đánh một trận đã nửa sống nửa chết, nếu đổi lại là Lục Thư Cẩn e rằng chỉ một cú đấm cũng khó mà đứng dậy nổi. 

Tưởng Túc không thể để Lục Thư Cẩn rơi vào tay kẻ gian. Hắn dùng chút bạc ít ỏi còn lại mua một thanh trường kiếm đã mài sắc, cứ đến khi mặt trời lặn, hắn lại đứng canh trước cổng nhà Lục Thư Cẩn mãi đến khi trời sáng mới rời đi. Hắn chẳng giúp được gì nhiều, chỉ có thể ôm kiếm lặng lẽ canh giữ cho nàng qua những đêm dài. 

Quả nhiên, Giả Thôi tìm đến. 

Mấy ngày thức đêm khiến Tưởng Túc trông vô cùng mệt mỏi. Sau một đêm dài không ngủ, đôi mắt hắn đỏ ngầu, đứng dậy cố gắng tỏ ra khí thế nhưng lời nói ra vẫn yếu ớt vô lực. Nhìn Giả Thôi, hắn nhớ lại nỗi đau xương cốt như gãy nát khi bị đánh ở phủ tướng quân cùng nỗi sợ hãi khi bị hành hung, lòng đã bắt đầu run rẩy. 

Nhưng hắn không chịu lùi bước, dùng chút kỹ năng diễn xuất vụng về che giấu nỗi sợ, trầm giọng chậm rãi nói: “Ta sẽ không để bất kỳ ai làm hại Lục Thư Cẩn.” 

Giả Thôi nhìn thiếu niên trước mặt, vẻ mặt đầy phẫn nộ, cố đè nén cơn giận. Đây đúng là một chuyện hơi rắc rối. 

Giả Thôi tuy tàn bạo và lỗ mãng nhưng hắn hiểu rằng mấy ngày trước khi Quý Thạc Đình đến Tiêu phủ, chính là để bảo vệ mạng sống của thiếu niên này. Hắn không thể vừa thả người ở Tiêu phủ rồi quay đầu giết người ở đây. Chỉ riêng việc giải thích với Quý Thạc Đình đã khó, huống chi Quý gia hiện tại vẫn là thế lực khiến người ta kiêng dè. Ngay cả lục hoàng tử còn không dám chọc giận, huống chi là một tiểu tướng như hắn. 

Hơn nữa, nếu gi3t chết thiếu niên này rồi cưỡng ép bắt Lục Thư Cẩn đi chuyện này truyền đến tai Quý Thạc Đình sẽ phơi bày lòng tham công lao của hắn. Những việc tiếp theo cần sự hợp tác của Quý gia và Diệp gia, nếu giờ gây rạn nứt với họ sau này sẽ khó mà hành sự. 

Giả Thôi nhìn Tưởng Túc, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Hắn thu đao lại, nghĩ rằng nếu không thể giết người thì đánh một trận cũng chẳng sao, miễn không đánh chết là được. 

“Ngươi còn không tránh ra, đừng trách ta không khách khí!” Giả Thôi hung dữ quát. 

Tưởng Túc rút kiếm giơ ngang trước người, một tay duỗi thẳng chặn cửa, ánh mắt đầy thù địch: “Ngươi bước thêm một bước, ta sẽ chém ngươi!” 

Nếu không phải tay cầm kiếm của hắn run lẩy bẩy, e rằng khí thế ấy cũng đủ khiến người ta kiêng dè. 

Giả Thôi thấy thời gian gấp rút, lại thêm căm hận Tưởng Túc liền bước tới vung tay túm lấy cổ áo hắn. Sức mạnh thô bạo như kéo một con gà con, lôi hắn đến trước mặt. Mấy cú đấm như sấm sét giáng xuống, không chút nương tay đập thẳng vào mặt Tưởng Túc. 

Tưởng Túc tuy từng đánh nhau với đám thiếu niên cùng tuổi, nhưng đối mặt với một tướng quân từng ra trận, hắn hoàn toàn không có sức phản kháng thậm chí không biết cách dùng kiếm. Những cú đấm đập vào mặt khiến hắn đau đến mức nước mắt trào ra ngay lập tức. Hắn không dám phản kháng, chỉ biết buông kiếm ôm đầu, cố gắng chịu đựng những cú đấm như đá tảng giáng xuống. 

Giả Thôi vừa đánh vừa chửi: “Thằng nhãi không mẹ này, có tránh ra không?” 

Lục Thư Cẩn đứng trong cửa nghe thấy động tĩnh, lòng như thắt lại. Nàng vội vàng đẩy cửa nhưng vừa dùng sức, nàng mới phát hiện cửa đã bị Tưởng Túc dùng vật gì đó chặn từ bên ngoài không thể đẩy ra. 

“Tưởng Túc!” Lục Thư Cẩn hét lớn: “Mở cửa ra!” 

Tưởng Túc cắn chặt răng, không để lộ một tiếng kêu đau lưng tựa vào cửa. Không biết sức mạnh từ đâu đến, đôi chân hắn như hóa thành đại thụ trăm năm, rễ cắm sâu vào đất. Dù Giả Thôi đánh đập thế nào, hắn cũng không nhúc nhích nửa phân. 

Cách một cánh cửa, Tưởng Túc ở ngoài, kiên quyết chặn cửa. Lục Thư Cẩn ở trong, dùng sức đẩy cửa. 

“Ngươi để ta ra ngoài! Mau mở cửa!” Lục Thư Cẩn sốt ruột, mắt đỏ hoe, gào lên. 

“Lục Thư Cẩn,” Tưởng Túc từ cổ họng bật ra một câu, “Quay về…” 

Giọng nói yếu ớt xuyên qua khe cửa, lọt vào tai Lục Thư Cẩn, như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim, nỗi đau mãnh liệt ập đến. Nàng đập cửa, bất lực hét lên: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” 

Mấy hộ vệ của Tiêu gia thấy cửa không mở được, liền chạy đi trèo tường. Nếu không ai ngăn cản, Tưởng Túc sẽ bị đánh chết. 

Ngay khi vài người vừa trèo lên tường, một giọng nói giận dữ bất ngờ vang lên: “Dừng tay!” 

Tiếp đó, hơn chục người nhanh chóng xông vào, đứng hai bên, khiến con hẻm vốn đã chật hẹp càng thêm chật chội. “Xoẹt” một tiếng, họ rút kiếm, lưỡi kiếm chĩa thẳng vào Giả Thôi. 

Đám người của Giả Thôi thấy vậy cũng vội rút đao đối phó. Giả Thôi dừng tay, nắm tay phải đầy máu tươi. Hắn vội quay lại, thấy Quý Thạc Đình mặc hắc y thêu chỉ vàng, bước nhanh đến. 

Gương mặt tuấn tú không chút ý cười, lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn nhìn Giả Thôi, trong mắt dường như ẩn chứa sát ý, giọng nói băng giá: “Giả tướng quân, trời chưa sáng đã bận rộn thế sao?” 

Giả Thôi thầm chửi một tiếng xui xẻo. Hắn biết mọi hành động của mình không qua nổi mắt Quý gia. Hắn vốn định thừa lúc Quý Thạc Đình chưa kịp đến, bắt người trong nhà đi, chỉ cần mang đi tra hỏi, tất sẽ moi được tung tích của Tiêu Cẩn. Nhưng không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy. 

Nguyên nhân chủ yếu là do thằng nhãi chết tiệt này làm mất quá nhiều thời gian của hắn! 

Giả Thôi dùng tay áo lau máu trên nắm đấm, cười gượng: “Ta thấy ngươi mấy ngày nay bận rộn, lại vừa hay nghe được tin về Lục Thư Cẩn, nên đến xem sao.” 

“Giả tướng quân quả là tận tụy, việc gì cũng muốn đích thân làm?” Quý Thạc Đình cười lạnh, không đáp lại nụ cười của hắn,vờ có ý muốn xé bỏ liên minh: “Xem ra tướng quân không cần Quý gia giúp đỡ, ngược lại khiến ta ra sức vô ích.” 

Giả Thôi nghe vậy biết không ổn, vội nói: “Sao có thể! Ta chỉ sợ Thạc Đình ngươi bận quá, quên mất việc này.” 

Quý Thạc Đình khẽ liếc mắt, như cười mà không cười: “Giỏi lắm, xem ra đầu óc của ta chưa đến tuổi nhược quan còn thua kém trí nhớ của Giả tướng quân.” 

Giả Thôi biết mình không đấu lại miệng lưỡi Quý Thạc Đình, bèn không tranh cãi nữa, chỉ nói: “Người trẻ tuổi trí lực tất nhiên tốt, nhưng bận rộn nhiều việc dễ quên. Ta nhàn rỗi đi ngang qua đây, tiện thể xử lý chuyện này. Ai ngờ thằng nhãi này canh cửa cứng đầu. Nhưng nếu ngươi đã đến, cứ giao cho ngươi giải quyết.” 

Hắn lùi lại vài bước, đứng sang một bên, bộ dạng như không sợ sệt gì. 

Quý Thạc Đình thu lại ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía Tưởng Túc. 

Mặt Tưởng Túc đầy máu, chắc chắn mũi lại bị đánh gãy, miệng cũng rỉ máu, ngồi bệt trước cửa như bùn nhão cúi đầu. Hắn vẫn còn tỉnh táo, ngẩng đầu lộ ra gương mặt bê bết máu nhìn Quý Thạc Đình, khó nhọc mở miệng: “Quý ca…” 

“Tưởng Túc, nhìn ngươi bây giờ, thật thảm hại.” Quý Thạc Đình đứng trên cao nhìn xuống, thần sắc đầy vẻ chế giễu lạnh lùng: “Ngươi đang làm gì vậy?” 

Tưởng Túc mơ màng một lúc, mới chậm rãi đáp: “Ta đang bảo vệ Lục Thư Cẩn.” 

Quý Thạc Đình cười nhạt: “Ngươi, một kẻ yếu đuối vô năng, còn học người ta làm anh hùng?” 

Tưởng Túc nghe xong liền im lặng rất lâu như ngất đi. Sau đó, hắn ngẩng mặt, nhìn thẳng Quý Thạc Đình. Nước mắt từ đôi mắt thê thảm trào ra, làm nhòe máu trên má. 

Hắn khóc, khó khăn thốt ra giọng nói không rõ: “Ta không muốn làm anh hùng, ta chỉ muốn dốc hết sức bảo vệ bằng hữu, chỉ… muốn Vân Thành trở lại như xưa.” 

Lục Thư Cẩn quỳ dưới đất, đầu tựa vào cửa nghe rõ từng âm tiết của câu nói ấy. Nàng nhắm mắt, nước mắt nóng hổi lăn dài. 

Chú mèo con mới mua vài ngày trước không biết từ đâu chạy đến, cọ vào cổ chân nàng, như muốn an ủi. Lục Thư Cẩn lau nước mắt, ôm mèo vào lòng đứng dậy. 

Quý Thạc Đình sai người kéo Tưởng Túc sang một bên, đập vỡ khóa sắt trên cửa. Hai cánh cửa bật mở, một thiếu niên mặc trường sam màu hạnh, tóc buộc cao đuôi ngựa đứng giữa khung cửa, trong lòng ôm một chú mèo trắng ngoan ngoãn. 

Gương mặt thiếu niên tinh xảo, thần sắc bình thản, khóe mắt đỏ hoe nhưng bị vẻ lạnh lùng che giấu. Cằm khẽ ngẩng toát lên khí chất thanh cao như tuyết liên trên núi. 

“Ngươi là Lục Thư Cẩn?” Giả Thôi kinh ngạc, không ngờ lại là một người trông yếu đuối như vậy. 

Lục Thư Cẩn đáp: “Chính là ta.” 

Giả Thôi vội vàng ra lệnh: “Đưa đi!” 

Quý Thạc Đình liếc hắn, ánh mắt ẩn chứa cảnh cáo lạnh lùng. 

Lục Thư Cẩn phớt lờ Giả Thôi, nói với Quý Thạc Đình: “Quý thiếu gia, ta có thể đi cùng các ngươi, nhưng trước khi đi ta có hai câu muốn nói với Tưởng Túc.” 

“Ngươi nói đi.” Quý Thạc Đình đồng ý, quay sang Giả Thôi: “Ta thấy sắc mặt Giả tướng quân không tốt, chắc hẳn mệt mỏi quá độ nên mau về nghỉ ngơi.” 

Lời này rõ ràng là đuổi người. Giả Thôi hiểu ý, coi như được cho một cái thang để xuống, bèn nói: “Được thôi, ta đi trước, tối nay sẽ dẫn thế tử đến gặp ngươi.” 

Quý Thạc Đình khẽ gật đầu. Giả Thôi dẫn người rời khỏi con hẻm, không gian lập tức rộng rãi hơn. 

Tưởng Túc đang dựa vào tường ngồi. Lục Thư Cẩn bước đến ngồi xổm bên cạnh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt chú mèo vào lòng hắn. 

Chú mèo ngoan ngoãn, lông mềm mại thân ấm áp, sờ vào rất dễ chịu. Nó trèo lên người Tưởng Túc, có lẽ tò mò mùi máu, móng vuốt bám vào vai hắn,mũi hít hít. 

Tưởng Túc lúc đầu không động đậy, Lục Thư Cẩn tưởng hắn ngất đi. Nhưng bất ngờ, hắn chậm rãi giơ tay, dùng bàn tay không dính máu xoa đầu mèo không nói gì. 

Lục Thư Cẩn nhìn vết thương đầy mình hắn, gương mặt xanh tím sưng vù dính máu, mắt lại nóng lên cố nén nước mắt nói: “Tưởng Túc, ta có thể sẽ rời đi một thời gian. Chú mèo này còn nhỏ, không thể thiếu người chăm sóc. Có thể phiền ngươi giúp ta chăm nó vài ngày không?” 

Tưởng Túc ngẩng đầu nhìn nàng, môi mấp máy, khó nhọc nói: “Đừng đi…” 

Lục Thư Cẩn lắc đầu, chỉ nói: “Hãy dưỡng thương cho tốt, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” 

Tưởng Túc như sốt ruột, muốn vươn tay giữ nàng, nhưng đầu óc choáng váng, thân thể đau nhức, không thể chạm vào Lục Thư Cẩn, bị nàng dễ dàng tránh đi. 

“À, chú mèo này chưa có tên. Nếu được, ngươi đặt cho nó một cái tên nhé.” Lục Thư Cẩn kìm nước mắt, mỉm cười với hắn: “Phải chăm sóc nó cẩn thận, biết chưa?” 

“Lục Thư Cẩn…” Tưởng Túc sốt ruột đến rơi lệ, không muốn nàng đi. Hắn cử động liền ngã xuống đất, chú mèo nhảy ra khỏi lòng, vây quanh đầu hắn. 

Nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Thư Cẩn đứng dậy, theo Quý Thạc Đình rời đi biến mất trong con hẻm. 

Tưởng Túc lòng đầy tuyệt vọng, nỗi đau lớn lao cùng vết thương nặng khiến hắn mấy lần muốn bò dậy nhưng đều thất bại. Hắn chỉ có thể nằm trên đất, chậm rãi chờ sức lực hồi phục để thử lại. 

Nhưng chẳng bao lâu, có người quay lại. Một đôi giày thêu chỉ bạc màu đen xuất hiện trong tầm mắt Tưởng Túc. 

Ngay sau đó, một lực mạnh nắm lấy tay hắn kéo hắn dậy khỏi mặt đất. 

Hắn ngẩng đầu, thấy Quý Thạc Đình quay trở lại. Hắn đỡ Tưởng Túc lên vai, đẩy cửa vào nhà, thấy chân Tưởng Túc mềm nhũn như mì sợi bèn cõng hắn lên lưng đi về hậu viện. 

“Quý ca…” Tưởng Túc yếu ớt gọi. 

“Ừ.” Quý Thạc Đình đáp, “Người đau không?” 

“Xin lỗi, là ta quá vô dụng, chẳng làm được gì, cũng không bảo vệ được Lục Thư Cẩn.” Nước mắt Tưởng Túc lại rơi, chảy dọc sống mũi, nhỏ xuống cổ Quý Thạc Đình, giọng run rẩy: “Hắn vẫn bị đưa đi, hu hu…” 

“Ngươi đã rất giỏi, làm được nhiều lắm rồi. Những lời ta vừa nói ngươi đừng để tâm.” Quý Thạc Đình dịu giọng, khen ngợi: “Nếu không phải ngươi cầm chân Giả Thôi, đợi đến khi ta đến hôm nay e rằng đã xảy ra chuyện lớn. Lục Thư Cẩn được an toàn đều nhờ công của ngươi. Chuyện còn lại cứ giao cho ta, ngươi dưỡng thương cho tốt.” 

“Những cú đấm hắn đánh lên người ngươi hôm nay, ngày sau ta nhất định sẽ khiến ngươi từng đấm một đòi lại hắn.” 

Tưởng Túc bị đánh đến ù tai, ý thức mơ hồ, những lời sau không nghe rõ, chỉ nhớ Quý Thạc Đình nói sẽ thay hắn báo thù. 

Bình Luận (0)
Comment