Ai Dám Nói Xấu Tiểu Gia?

Chương 86

Lục Thư Cẩn chưa từng thấy Vân Thành tiêu điều đến thế. Trên đường phố hầu như không còn bóng người, chỉ lác đác vài tên lính đeo đao bên hông đứng đó. Cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa với tiếng rao bán, những gánh hàng qua lại, tiếng cười đùa vui vẻ giờ đây đã tan biến không còn dấu vết. 

Mọi người đều cảm nhận được cơn bão sắp ập đến, ai nấy đóng cửa ở trong nhà không dám tùy tiện ra ngoài. 

Nàng đứng đó đưa mắt nhìn, mới phát hiện đường phố Vân Thành hóa ra rộng lớn đến vậy. 

Nàng đứng ở góc ngõ cạnh con đường lớn, quay đầu liền thấy Giả Thôi vẫn chưa rời đi. 

Hắn đứng cách đó chừng mười bước, đang thò đầu nhìn về phía nàng. Lục Thư Cẩn vừa nhìn sang, ánh mắt đã chạm phải hắn. 

Sắc mặt Lục Thư Cẩn bình thản như nước, không chút gợn sóng. Bộ y phục màu hạnh đào khiến nàng trông dịu dàng hơn, gương mặt trắng ngần điểm đôi mắt đen láy, tựa như một công tử thế gia còn vương nét trẻ thơ, vai không gánh nổi, tay không cầm được thứ gì nặng. 

Việc Giả Thôi tò mò về nàng là điều tất nhiên. 

Trước đây trong thành từng rộ lên lời đồn Tiêu Cẩn thích nam tử, chỉ cần Giả Thôi chịu khó dò hỏi một chút, hẳn đã nghe được những lời này. Nhìn hành động hắn không ngừng liếc nhìn Lục Thư Cẩn, có lẽ hắn đã biết chuyện. 

Vẻ mặt hắn lộ rõ sự khinh miệt, mang theo ác cảm nồng đậm, chỉ thiếu điều khắc ba chữ “coi thường ngươi” lên mặt. 

Lục Thư Cẩn cách một khoảng xa, lặng lẽ đối diện với hắn một lúc. Khác với hắn, nàng giấu kín mọi oán hận, giận dữ, thù địch, chỉ để lại đôi mắt trong trẻo mà không ai có thể dò ra cảm xúc ẩn sâu bên trong. 

Ánh mắt nàng chỉ dừng lại giây lát rồi thu hồi bước lên xe ngựa. 

Quý Thạc Đình dẫn nàng đến bên xe ngựa, sau đó quay người  không rõ đi đâu nhưng Lục Thư Cẩn chẳng bận tâm. 

Xe ngựa lăn bánh được hai khắc mới dừng lại. Nàng vén rèm bước xuống, ngẩng đầu nhìn, hóa ra đã đến trước cửa Tiêu phủ. 

Vài lần trước, nàng chỉ đứng ngoài nhìn, chưa từng vào trong Tiêu phủ để xem bên trong ra sao. 

Nàng theo người hầu bước qua cánh cổng lớn đang mở rộng. 

Thực ra, phủ tướng quân đích thực nằm ở kinh thành. Tiêu phủ nơi đây là nơi Tiêu Vân Nghiệp dời đến sau khi nạp thiếp. Dinh thự này không quá rộng lớn, nhiều năm qua chỉ có vợ con của Tiêu Vân Nghiệp sinh sống. Bản thân ông ta, khi không ở biên cương thì cũng ở kinh thành, hiếm khi về Vân Thành. Hai người con trai lớn trưởng thành cũng đã đến kinh thành làm quan. Nhiều năm nay, chỉ có Tiêu Cẩn và hai vị di nương ở lại đây. 

Nếu có cơ hội, Lục Thư Cẩn rất muốn tỉ mỉ tham quan Tiêu phủ. Nơi này là nơi Tiêu Cẩn lớn lên, mỗi góc nhỏ hẳn đều lưu giữ dấu vết của chàng từ khi còn bé đến lúc trưởng thành. 

Nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc để tham quan. Nàng kiềm chế, chỉ lặng lẽ quan sát, ghi nhớ từng con đường, từng sân viện và lầu các đã đi qua, đồng thời trong đầu chậm rãi phác họa bản đồ những nơi nàng bước chân. 

Nàng được dẫn đến một sân viện được lính gác tầng tầng lớp lớp bao quanh, rồi được mời vào chính sảnh. Cánh cửa khép lại, xung quanh trở nên tĩnh lặng. 

Lục Thư Cẩn tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống, chìm vào suy tư. 

Trước khi rời đi, Tiêu Cẩn hẳn đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong Tiêu phủ. Mấy ngày nay, nàng cũng nghe được vài tin tức. Thời gian trước chàng đóng cửa không ra ngoài nhưng không biết vào một đêm khuya nào, chàng đã lặng lẽ đưa người trong phủ rời đi. 

Giờ đây, cả Tiêu phủ đã trống rỗng. Những binh lính canh gác và tuần tra khắp nơi chắc chắn đều là người của Giả Thôi. 

Tiêu phủ giờ đã trở thành một nhà giam. Với tính cách hung tàn của Giả Thôi, nếu hôm nay Quý Thạc Đình không đến kịp, e rằng khi cánh cửa bị phá tung, nàng khó thoát khỏi một trận đòn độc ác. 

Nàng thậm chí không cần nghĩ cũng biết mình không chịu nổi ba quyền của hắn. 

Giả Thôi không phải hạng công tử ỷ thế hiếp người như Lưu Toàn, cũng chẳng phải bọn lưu manh đầu đường xó chợ chỉ biết chửi bới và làm chút chuyện xấu. Ít nhất, Diệp Tuân, Hà Triêm, Ngô Thành Vận còn khoác lên mình lớp vỏ bọc quân tử, nhưng Giả Thôi lại là một kẻ đại ác thật sự. Hắn toát ra khí thế hung bạo, giết người như giết gà, tay đã nhuốm máu của biết bao oan hồn vô tội. 

Áp lực mà hắn mang lại là không thể xem nhẹ. Chỉ cần một câu không vừa ý, hắn có thể giương cao lưỡi đao không chớp mắt mà chém xuống. 

Lục Thư Cẩn trầm tư, nghĩ cách đối phó với một kẻ như vậy. 

Nàng ngồi trong chính sảnh rất lâu, mãi đến khi quá trưa cửa mới được đẩy ra. 

Lục Thư Cẩn theo bản năng quay đầu, khẽ động cổ có chút cứng ngắc, liền thấy Quý Thạc Đình đứng ngoài cửa. 

Hắn vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng như thường lệ, dáng vẻ hòa nhã dễ gần. Bên cạnh hắn là một nam tử từng đứng cùng Giả Thôi ở cổng thành phía nam, được gọi là thế tử. 

Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào chính sảnh. Đi sau là Diệp Tuân và Giả Thôi. Bốn người lần lượt tiến vào. 

Lục Thư Cẩn đứng dậy, phủi nhẹ tay áo, như thường lệ giữ lễ tiết hướng Quý Thạc Đình thi lễ. 

“Đây là Lục Thư Cẩn sao?” Lã Trạch lên tiếng trước, rõ ràng là một kẻ giỏi che giấu bản chất khi nói chuyện khóe môi cong lên nụ cười, mở miệng đã xưng huynh gọi đệ với Quý Thạc Đình. “Quý huynh, huynh chưa từng nhắc rằng Lục Thư Cẩn lại có dáng vẻ như tiểu cô nương, trông thật là thanh tú.” 

Quý Thạc Đình vừa định đáp lời, nhưng đã bị Giả Thôi phía sau cắt ngang. Hắn hừ mũi khinh bỉ: “Nghĩ cũng biết, nếu hắn mà cao lớn thô kệch, xấu xí khó coi, tiểu tử nhà họ Tiêu làm sao để ý đến hắn được?” 

Lục Thư Cẩn khẽ cụp mắt không lên tiếng phản bác. 

Hiện tại, mỗi lời đồn vô lý lại là một lớp bảo vệ thêm cho Tiêu Cẩn. 

Giả Thôi lại nói: “Nam nhân mà trở thành công cụ phát tiết thì chẳng khác gì kẻ vô dụng, có khác gì nữ nhân đâu?” 

“Hahaha!” Quý Thạc Đình nghe xong, bất ngờ bật cười như thể vừa nghe được chuyện gì cực kỳ buồn cười. Hắn nhìn Giả Thôi, mắt ánh lên ý cười nói: “Lời của Giả tướng quân thật thú vị. Chẳng lẽ ngài là từ trong bụng chó chui ra sao?” 

Giả Thôi nghe vậy lập tức nổi giận, nhưng vì thân phận của Quý Thạc Đình mà cố kìm nén cơn thịnh nộ. Hắn biết rõ những lời như vậy sẽ khiến nhiều người bất mãn, nhất là ở kinh thành, nơi quyền quý đầy rẫy. Đa số người xuất thân hiển hách đều nhờ vào vinh quang của mẫu thân mà đứng trên đỉnh cao. 

Vì thế, Giả Thôi ở kinh thành không dám nói những lời này. Hôm nay, hắn chỉ nghĩ Vân Thành ở nơi xa xôi, nên mới buông lời không kiêng dè. 

Nhưng hắn dù sao cũng lớn tuổi lại mang chức tướng quân, bị một kẻ trẻ tuổi như Quý Thạc Đình làm mất mặt, lập tức sa sầm nét mặt không cách nào xuống đài. Không khí nhất thời trở nên căng thẳng. 

Diệp Tuân khẽ nhướng mắt nhìn vài cái, thấy Quý Thạc Đình không có ý nhường nhịn, Lã Trạch cũng không đứng ra hòa giải, hắn che giấu sự phiền muộn giữa lông mày, cười lớn bước ra giảng hòa: “Mấy ngày không gặp, Quý thiếu gia càng ngày càng biết nói đùa.” 

Hắn lại nhìn Giả Thôi, nói: “Hắn từ nhỏ đã thích đùa vui, tính tình giống muội muội nhà ta. Tướng quân chắc không để bụng những lời này chứ?” 

Giả Thôi sao không biết Diệp Tuân có một muội muội ngốc nghếch. Nghe vậy, hắn bật cười, thuận thế xuống thang: “Đương nhiên, ta há lại là kẻ nhỏ nhen như vậy?” 

Mọi người lần lượt ngồi xuống, chỉ còn Lục Thư Cẩn đứng giữa sảnh. Nàng thần sắc điềm tĩnh, lưng thẳng tắp, mang theo vài phần không kiêu ngạo cũng không tự ti. 

“Lục Thư Cẩn.” Quý Thạc Đình mở lời: “Ngươi có biết vì sao chúng ta mời ngươi đến đây không?” 

Lục Thư Cẩn đáp: “Lục mỗ không rõ, mong Quý thiếu gia nói rõ.” 

Quý Thạc Đình vẫy tay, sai người dâng trà nóng, cử chỉ có phần lười biếng: “Trước đây ngươi và Tiêu Cẩn thân thiết, gần như hình với bóng. Nay Tiêu Cẩn không rõ tung tích, ngươi có tin tức gì về hắn không?” 

Lục Thư Cẩn không vội trả lời, mà chắp tay hỏi ngược lại: “Không biết Quý thiếu gia nghe từ đâu rằng ta và Tiêu thiếu gia hình với bóng?” 

“Trong thành ai cũng nói vậy.” Quý Thạc Đình đáp. 

“Dân chúng trong thành thường hay đồn đại sai sự thật, không thể tin hết.” Lục Thư Cẩn cố ý nói chậm, để trông nàng thêm phần điềm tĩnh và khí thế. “Ta và Tiêu thiếu gia chỉ là tình bạn đồng môn. Hắn quý ta vì ta chăm chỉ khắc khổ nên mới ưu ái hơn người, chứ không phải như những lời đồn đại kia.” 

“Hỏi ngươi hắn đi đâu, ngươi nói lắm lời vô ích làm gì?!” Giả Thôi lập tức đập bàn quát: “Theo ta thì cứ đánh cho một trận, đánh gãy sống mũi, đánh rụng răng, biết đau rồi tự nhiên hắn sẽ khai hết. Không sợ chết thì cứ tiếp tục cứng miệng!” 

Lục Thư Cẩn quay đầu nhìn Giả Thôi, ánh mắt nàng bình lặng như giếng sâu thẳm. 

Lúc này tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi. Chỉ cần nàng lộ một chút khiếp đảm, Giả Thôi chắc chắn sẽ cho rằng đánh đập nàng là cách hỏi ra đáp án. 

Nàng phải khiến Giả Thôi thay đổi thái độ với nàng. Hắn có thể khinh miệt, coi thường, thậm chí sỉ nhục bằng lời, nhưng tuyệt đối không được dùng bạo lực. 

Đối diện một lúc, nàng khẽ cúi đầu, nói: “Lục mỗ chỉ là kẻ hèn mọn, sống chết chỉ nằm trong một ý niệm của các vị đại nhân. Nếu muốn sống sao lại dám giấu diếm các vị? Nếu Tiêu thiếu gia thật sự thân thiết với ta, tại sao khi rời đi lại không mang ta theo?” 

“Chắc chắn là không muốn mang theo ngươi. Nhìn ngươi yếu đuối như tiểu cô nương, không chút sức lực, mang theo trên đường chỉ tổ phiền phức.” Giả Thôi nhếch mép, vẻ mặt đầy khinh bỉ. 

Lục Thư Cẩn không đổi sắc mặt, thuận theo lời hắn: “Đúng như vậy. Tiêu thiếu gia đã xem ta là phiền phức, để ta ở lại Vân Thành cũng là lẽ thường. Vậy thì hắn làm sao ngu ngốc đến mức tiết lộ hành tung cho ta? Mấy ngày trước, vào một đêm khuya, Tiêu thiếu gia từng đến tìm ta một lần, nhưng chỉ nói rằng hắn sẽ rời Vân Thành. Khi ta hỏi thêm, hắn chỉ nói qua loa rồi nhanh chóng rời đi. Vì thế ta không biết Tiêu thiếu gia hiện ở đâu.” 

Nàng chủ động kể chuyện Tiêu Cẩn nửa đêm đến tìm nàng, chính là để khiến họ lầm tưởng nàng đang nói thật, không hề che giấu. 

Giả Thôi là kẻ thô lỗ, chẳng buồn suy xét kỹ lời nàng. Nghe nàng nói không biết tung tích Tiêu Cẩn, hắn tức giận đập bàn đứng dậy, gầm lên: “Ta chỉ hỏi ngươi Tiêu Cẩn hiện ở đâu, đừng nói nhảm với ta!” 

Quý Thạc Đình khuyên một câu: “Giả tướng quân, xin bớt giận.” 

Nhưng Giả Thôi đâu chịu nghe. Hắn đang gấp rút tìm Tiêu Cẩn để lấy nửa chiếc hổ phù còn lại, trở về kinh thành phục mệnh. Vân Thành rộng lớn, tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển. Đi từng nhà lục soát cũng chẳng biết đến năm nào mới tìm được Tiêu Cẩn. 

Hắn khao khát Lục Thư Cẩn biết điều gì đó. Nhận được câu trả lời phủ định, hắn lập tức nổi trận lôi đình. 

Giả Thôi mắng chửi bừa bãi: “Ta thấy ngươi không thấy quan tài không đổ lệ! Người đâu! Lôi con ả đó vào đây!” 

Cửa nhanh chóng bị đẩy ra. Lục Thư Cẩn giật mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy hai tên lính kẹp hai bên, lôi một nữ tử tóc tai rối bù vào. Bộ váy áo trên người nữ tử bị máu tươi nhuộm đỏ loang lổ, chỉ ở góc áo mới lộ ra màu xanh non ban đầu của y phục. 

Đầu nữ tử cúi thấp, như đã ngất lịm, hai chân không hề bước đi, bị hai tên lính kéo lê vào. 

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy màu áo bị máu tươi vấy bẩn, tim Lục Thư Cẩn như bị ai đấm mạnh một quyền, trúng ngay chỗ mềm yếu nhất. Cơn đau dữ dội bùng lên, khiến đôi tay nàng giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, run rẩy không thể kiềm chế. 

Trí nhớ của Lục Thư Cẩn luôn tốt. Làm sao nàng quên được món quà mừng xuân nàng từng tự tay chọn cho Dương Bội Nhi? 

Bình Luận (0)
Comment