Để tiện xưng hô, Thời Tiện Ngư đem nhà mới sắp dời đi, xưng là Man Hoang Giới.
Thế giới này tương tự như thời Xuân Thu cổ đại, thậm chí có thể sớm hơn, văn minh xã hội vừa phát triển không lâu, còn chưa xuất hiện thành thị có mật độ nhân khẩu đặc biệt lớn, đại bộ phận là thôn trang và bộ lạc rải rác, cùng với nhiều khu vực hoang dã như núi cao, hẻm núi, hồ nước rừng rậm, lăng cồn cát chưa từng có nhân loại đặt chân tới.
Cho nên, đem Tiên Cung đặt ở chỗ này, là phi thường an toàn.
Thị Thần chọn một dãy núi được bao quanh bởi rừng nguyên sinh, đặt Tiên Cung lên ngọn núi chính cao nhất.
Vô luận người hay dã thú muốn đến nơi này, đều cần đi qua rừng rậm trước tiên, nguy cơ tứ phía, lại leo lên từng ngọn núi dốc đứng, cho dù như vậy cũng không nhất định có thể tìm được Tiên Cung, bởi vì từ vị trí giữa sườn núi ngọn núi chính, lại đi lên không có đường để đi, trừ phi mọc cánh bay lên.
Khi Thị Thần sắp đặt Tiên cung, thì Thời Tiện Ngư liền ở trên núi Đạt Đạt đi dạo ngắm phong cảnh.
Ước chừng là quá cao, trong mắt tất cả đều là một mảnh biển mây, cùng với mấy ngọn núi màu nhạt phá tan mây xanh, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình dưới chân núi, trong mây mù lượn lờ xác thực có vài phần cảm giác phiêu nhiên của tiên cảnh, chính là nhiệt độ có chút thấp.
Chờ sau khi tiên cung an trí thỏa đáng, hẳn là có thể ấm áp một chút chứ? Dù sao trong Tiên cung cũng có công năng hòa giải nhiệt độ ổn định.
Cô lặng lẽ nghĩ.
Thưởng thức cảnh sắc trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn thấy xa xa có thứ gì đó chậm rãi bay tới, cách đến gần, phát hiện là hai bạch hạc.
“Có tiên hạc bay tới!” Thời Tiện Ngư kinh ngạc nói, giọng điệu giống như bạn nhỏ nhìn động vật tươi mới trong vườn bách thú.
Thị Thần nghe vậy nhìn lên trời, lạnh nhạt trả lời: “Là bạch hạc bình thường, hẳn là bị linh khí hấp dẫn bay đến phụ cận này. Nếu chúng nó xây tổ ở đây, lâu dài bị linh khí thấm nhiễm, về sau có lẽ có thể mở ra linh trí, biến thành tiên hạc danh xứng với thực.”
“Còn có thể như vậy?” Thời Tiện Ngư cảm thấy hứng thú: “Phải bao lâu mới có thể biến thành tiên hạc?”
"Mỗi sinh linh cơ duyên bất đồng, cho nên không dễ phán đoán, bất quá nhanh nhất cũng cần trăm năm đi." Thị Thần nói.
Trăm năm? Thời Tiện Ngư vừa nghe, nhất thời không còn hứng thú.
Cô có thể sống trăm năm hay không cũng không nhất định.
Thị Thần lại nói: "Tiên cung đã bố trí thỏa đáng, Nguyên Quân có thể hồi cung nghỉ ngơi.”
“A.” Cô nhìn bạch hạc lần cuối, thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi về phía Tiên cung.
Vẫn là đoạn cầu vòm kia, vừa bước lên, lập tức như mộc xuân phong, cô không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình tiến vào Tiên cung, cũng từng chìm đắm trong loại cảm giác này không thể tự kiềm chế, thật sự là tương đối thích…thoải mái a…
Có lẽ là bởi vì linh khí của Tiên Cung so với trước kia càng tràn đầy, hiện tại cảm giác thoải mái càng nhiều hơn lúc trước, giống như mùa hè hóng mát dưới tàng cây, giống như mùa đông tắm nắng, giống như ngủ một giấc ngon, đẩy cửa sổ ra ngửi được mùi hoa cỏ thơm ngát, Thời Tiện Ngư cảm thấy toàn tâm toàn ý mình đều được thả lỏng, từ thân thể đến tâm linh đều bình thản trở lại.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không biết Thị Thần làm sao làm được, ngọn núi gập ghềnh lại bị đục ra một mảnh ao cầu nguyện hình trăng lưỡi liềm, cá vàng béo đô đô bơi tới bơi lui trong ao, đem nước ao nhuộm thành các loại màu sắc ấm áp.
Cô đi qua cầu, đi lên bậc thang xây bằng gạch bạch ngọc, trên bậc thang có một bình đài rộng rãi, Tụ Linh Lô cao hơn một người đặt ở giữa bình đài, sương khói màu trắng ngà quấn quanh bốn phía, tiên khí phiêu nhiên, bên cạnh còn có một gốc tùng ngàn năm, cành lá xanh biếc cùng Tụ Linh Lô xây dựng ra một bức tranh thủy mặc rất có hàm ý, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.