Thời Tiện Ngư cảm thấy không nên như vậy......
Sinh sản là quyền cơ bản của con người, một người không xinh đẹp, không thông minh, không giàu có, chẳng lẽ không xứng có con của mình sao? Sinh mệnh vì sao phải phân ra cao thấp quý tiện?
Nhân loại sở dĩ chế định ra các loại quy tắc xã hội, không phải là vì bảo đảm những người không ưu tú như vậy cũng có thể sống hạnh phúc sao?
Nhưng mà......
Dù sao cô sinh trưởng ở một thế giới tương đối công chính hòa bình, quan điểm của cô bởi vì ảnh hưởng nhận thức mà có tính hạn chế, khi tài nguyên thế giới thiếu thốn, năng lực sinh sản cũng biến thành vật khan hiếm, quan điểm của cô có lẽ sẽ tan rã sụp đổ.
Cho nên, Thời Tiện Ngư cho dù không đồng ý với Củ Cải, cũng không thể xác định mình nhất định đúng.
Mẹ đỡ đầu và mẹ đẻ, rốt cuộc cái nào tốt hơn cho Lục Lê?
Sau khi lớn lên có khả năng sinh sản, có muốn đi làm mẹ mang thai hay không?
Thậm chí, yêu một cậu bé có gien không ưu tú, nên lựa chọn như thế nào?
Những vấn đề này, Thời Tiện Ngư tất cả đều nghĩ mãi mà không rõ, nhưng trong lòng đã bắt đầu mơ hồ cảnh giác, đó chính là không thể đương nhiên lấy quan điểm thế giới kia của mình, đi dạy Lục Lê ở thế giới này.
Thời Tiện Ngư thở dài trong lòng: Làm cha mẹ, thật sự rất khó a......
…………
Buổi chiều, Lục Lê từ viện nuôi con trở về, dọc theo đường đi sôi nổi, cao hứng bừng bừng.
Xem ra, cô bé đã hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh nuôi con, cho dù tìm không thấy mẹ đẻ, về sau ở lại viện nuôi con sinh hoạt, hẳn là cũng sẽ không có vấn đề gì.
Thời Tiện Ngư yên lặng tính toán thời gian, hai ngày nay thông báo tìm người cũng không có hồi âm nhiều lắm, nhưng phương thức liên lạc lưu lại là của Diệp Lưu Vân, cho nên còn phải chờ Diệp Lưu Vân trở về, mới có thể nghe được tin tức...
Lục Lê nhẹ nhàng kéo kéo tay Thời Tiện Ngư.
Thời Tiện Ngư rũ mắt nhìn cô bé, thấy cô bé cười híp mắt giơ quyển tranh vẽ mang theo bên người lên, mặt trên viết: Ngày mai viện nuôi con có hoạt động.
Thời Tiện Ngư sững sờ, hỏi: “Hoạt động gì?”
Lục Lê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, viết lên sổ: “Ca hát, đánh đàn, nhảy......”
Có vài chữ không biết viết, Lục Lê dừng bút, khó xử nhíu mày.
Thời Tiện Ngư cười cười: “Chắc là biểu diễn văn nghệ, Tiểu Lê có tiết mục không?”
Lục Lê nhếch miệng, lắc đầu, viết: Con sẽ không.
“Sau này học một chút là biết rồi, lần này không, chúng ta trước hết xem người khác biểu diễn đi.” Thời Tiện Ngư nắm tay cô bé, vui tươi hớn hở nói: “Tiểu Lê chúng ta phải ăn mặc thật xinh đẹp, trở thành cô gái đáng yêu nhất hội trường.”
Lục Lê nghe xong liền cười.
Sau khi trở lại xe, Lục Lê theo thường lệ kiểm tra bồn hoa nhỏ cô bé trồng trong hộp sữa.
Hai hộp sữa đều phát triển rất khả quan, mầm xanh non nớt có xu thế bùng nổ, có mấy cây lớn lên đặc biệt tốt, đã rút ra ba bốn phiến lá, cà chua, quýt, dưa hấu, lúc ấy đều trồng một ít, cũng không biết mấy cây này là thực vật gì.
“Hôm nay không đi chợ, chờ ngày mai đi...... Ngày mai ta đi mua hai chậu hoa về.” Thời Tiện Ngư nhìn hai hộp cây xanh, cân nhắc nói: “Còn phải đào chút cát, cũng không biết cấy vào trong chậu, có thể nuôi sống được hay không.”
Lục Lê ở bên cạnh cô dùng sức gật đầu.
Thời Tiện Ngư bật cười, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Được rồi, Tiểu Lê dụng tâm chăm sóc như vậy, khẳng định nuôi sống được.”
Lục Lê nhếch miệng cười.
Thời Tiện Ngư trả hộp sữa lại cho cô bé, lại sờ sờ đầu cô bé, liền xoay người đi chuẩn bị cơm tối. Lục Lê rất ngoan, không cần phí tâm chăm sóc, lúc Thời Tiện Ngư nấu cơm, cô ngồi trước bàn ăn đọc truyện cổ tích, hoặc là vẽ tranh.
Hôm nay vẫn là thực phẩm đông lạnh, hai túi sủi cảo thịt bò chiên, phối hợp với cháo đậu xanh và dưa muối sợi, thức ăn quá rườm rà thì Thời Tiện Ngư không làm được, thực phẩm đông lạnh giúp cô tiết kiệm không ít phiền toái.