Khi mặt trời sắp lặn, bên ngoài truyền đến tiếng xe cộ.
Thời Tiện Ngư nhìn ra ngoài cửa sổ, là chiến xa của Diệp Lưu Vân lái về.
Lần này bọn họ đi ra ngoài thời gian có chút dài, mỗi người đều biến thành mặt xám mày tro, Diệp Lưu Vân xuống xe lúc, lưng hơi hơi cong lên, sắc mặt rất kém cỏi, không biết bị thương nơi nào.
Râu Quai Nón ngồi trong xe hô: "Lão đại, cô đừng cứng rắn, không thoải mái thì đi bệnh viện kiểm tra.”
Diệp Lưu Vân rất không kiên nhẫn: “Anh mau lái xe đi sửa, không cần để ý đến tôi.”
Râu Quai Nón vẫn lo lắng: "Vậy lát nữa tôi đến căn tin mua cơm cho cô?”
Diệp Lưu Vân hiển nhiên không có khẩu vị, ngay cả nói cũng không nói, chỉ khoát tay áo, liền trực tiếp đi vào trong phòng.
Râu Quai Nón đành phải lái xe đi.
Thời Tiện Ngư có chút lo lắng, buông công việc trong tay xuống, xuống xe hỏi Diệp Lưu Vân: "Bị thương ở đâu?”
Diệp Lưu Vân mở cửa phòng, quay đầu lại nở nụ cười với cô, ngữ khí bất đắc dĩ: “Hẳn là đau bụng kinh, gần đây kinh nguyệt không đúng chu kỳ, tôi nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Thời Tiện Ngư giật mình, khó trách không muốn đi bệnh viện, thì ra là đau bụng kinh.
“Trên xe tôi có thuốc giảm đau, chờ tôi lấy cho cô một hộp.” Thời Tiện Ngư nói: “Tôi có nấu cháo, cô có muốn ăn không? Ăn chút cháo nóng có lẽ sẽ thoải mái hơn.”
Diệp Lưu Vân có thể là đau dữ dội, không khách sáo với Thời Tiện Ngư, gật đầu: “Được, cám ơn.”
Tác phong làm việc bình thường của Diệp Lưu Vân không khác gì đàn ông, để tiện làm nhiệm vụ, ngay cả tóc cũng cắt ngắn, hiện tại đột nhiên tới một lần như vậy, Thời Tiện Ngư mới đột nhiên ý thức được, Diệp Lưu Vân cũng giống như cô, mỗi tháng đều có vài ngày không tiện như vậy.
Cô từ trong hòm thuốc lấy hộp thuốc ra, lại múc một chén cháo, dặn dò Lục Lê sau khi cơm nước xong không được chạy loạn, liền bưng cháo xuống xe.
Cửa phòng Diệp Lưu Vân không khóa.
Mở cửa đi vào, cô liếc mắt một cái đã thấy Diệp Lưu Vân nằm trên sô pha, trong lòng nhất thời cả kinh.
Thời Tiện Ngư thấy đầu cô đầy mồ hôi lạnh, môi trắng bệch, không khỏi có chút hoảng hốt, "Trước kia cô đến kỳ kinh nguyệt cũng đau dữ dội như vậy sao?"
"Trước kia không đau như vậy..." Diệp Lưu Vân chậm rãi hít vào, tay đặt ở bụng: "Lần này cũng không biết chuyện gì xảy ra..."
Thời Tiện Ngư vội vàng đặt chén cháo xuống, rót một ly nước, đưa ly nước và thuốc giảm đau qua: “Cô đau đến như vậy, tác dụng của thuốc giảm đau có hạn, tôi đưa cô đi bệnh viện?"
Diệp Lưu Vân thoáng đứng dậy, từ trong tay cô nhận dược, một ngụm nuốt vào, sau đó trở về nằm lần nữa, thở hổn hển nói: "Nếu vì loại tật xấu này đi bệnh viện, sẽ bị bọn họ cười chết."
Thời Tiện Ngư chần chờ nhìn cô: "Vậy, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ cứng rắn như vậy?”
Diệp Lưu Vân thở dài: “Không cần lo lắng, bệnh vặt mà thôi, tôi nằm một lát là được rồi.”
Tuy nói như vậy, nhưng trạng thái của cô nhìn qua quá tệ.
Thời Tiện Ngư không yên tâm để Diệp Lưu Vân lại một mình, chờ sau khi Diệp Lưu Vân ngủ trên sô pha, cô quay về trong xe cầm thảm và gối đầu, nằm dưới đất nghỉ ngơi bên cạnh Diệp Lưu Vân, càng tiện chăm sóc.
Diệp Lưu Vân một mực đau, trong lúc miễn cưỡng ăn nửa chén cháo, đi hai lần WC, không có máu, chỉ là bụng vẫn mơ hồ đau, ngủ cũng ngủ không ngon.
Sau nửa đêm, Thời Tiện Ngư bị Diệp Lưu Vân đánh thức, dụi dụi mắt hỏi: “Là muốn uống nước sao?”
Diệp Lưu Vân sắc mặt tái nhợt nhìn cô, "Tiểu Ngư, cô có thể giúp tôi một chuyện không?"
Thời Tiện Ngư: "Cái gì?”
Diệp Lưu Vân cắn môi dưới, trầm mặc một lát rồi nói: "Tôi có thể, không phải đau bụng kinh.”
Ta muốn một mực cầu phiếu, cầu đến các ngươi một giọt cũng không thừa...
(Hết chương này)