Thời Tiện Ngư lại không để ý tới bóng đen, sốt ruột chạy ra ngoài cửa --
Nhà vệ sinh lầu ba là chuyên dụng của nhân viên, bình thường là trạng thái khóa cửa, căn tin lầu hai không có nhà vệ sinh, hai nữ sinh kia hẳn là đi lầu một.
Thời Tiện Ngư vội vàng chạy xuống cầu thang, phát hiện bên ngoài nhà vệ sinh nữ lầu một đã tụ tập rất nhiều học sinh, Chu Bặc Thiện cũng ở đây, tất cả mọi người tự phát nhường một con đường cho Chu Bặc Thiện, hắn từ bên trong mang ra hai nữ sinh bị dọa khóc.
Thời Tiện Ngư bước lên phía trước hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì?”
Chu Bặc Thiện nhìn thấy cô cũng rất kinh ngạc, bởi vì hắn vừa rồi rõ ràng không nhìn thấy cô trong phòng, nhưng trước mắt cũng không quan tâm hỏi những thứ này, hắn nhíu mày trả lời: “Vạn Thiến Thiến đã chết.”
Thời Tiện Ngư ngạc nhiên nhìn về phía nhà vệ sinh nữ, lại nhìn hai nữ sinh khóc sướt mướt kia: “Chết ở nhà vệ sinh?”
Nữ sinh chưa hoàn hồn, cho dù từ nhà vệ sinh đi ra, thân thể cũng như trước run rẩy không ngừng.
"Chúng ta đi vệ sinh, nghe thấy Vạn Thiến Thiến ở trong nhà vệ sinh cùng người nói chuyện, nói cái gì ai hại Đỗ Hiểu Linh...... Chúng tôi, chúng tôi bởi vì tò mò, cho nên trốn ở bên ngoài nghe lén, nhưng là nghe nghe, liền không có thanh âm, sau đó chúng tôi đi vào, nhìn thấy Vạn Thiến Thiến cô...... Cô ấy ngã trên mặt đất...... Trên người, tất cả đều là tóc......"
Hai nữ sinh nói không nổi nữa, ôm nhau ô ô khóc lên.
Thời Tiện Ngư cắn cắn môi, chạy vào nhà vệ sinh xem xét --
Nhà vệ sinh vốn không lớn, thi thể Vạn Thiến Thiến ngã ở ngăn cách bên ngoài, hai mắt trợn tròn, sắc mặt xanh trắng, trên cổ có rõ ràng một đoạn màu đỏ vết siết, mà lòng bàn chân cô trên gạch men, trải rộng giãy dụa vết xước.
Vạn Thiến Thiến bị siết cổ đến chết.
Thời Tiện Ngư không nhìn thấy tóc của những nữ sinh kia, chỉ nhìn thấy tử trạng của Vạn Thiến Thiến, cũng đã bị trùng kích thật lớn.
Trong lòng cô càng ngày càng hoài nghi, mọi người bị nhốt ở trường học, thật sự là vì tìm kiếm cái gọi là hung thủ sao? Đỗ Hiểu Linh đã chết, Vạn Thiến Thiến cũng đã chết, kế tiếp còn có thể là ai?!
Chu Bặc Thiện bên cạnh nói: "Những mái tóc kia là âm tà chi khí lưu lại, đã bị tôi chém giết hết, nơi này quỷ quái quá nhiều, một mình hành động rất dễ dàng xảy ra chuyện, từ giờ trở đi, hi vọng mọi người kết bạn đồng hành, tận lực không nên tách ra."
Trong đám người, Vương Ái Quốc hoảng hốt hỏi: "Đỗ Hiểu Linh là bị siết chết, hiện tại Vạn Thiến Thiến cũng bị siết chết, có phải hay không nói rõ...”
Có nữ sinh sợ hãi kêu lên: “Đừng nói như vậy! Quá dọa người!”
Không chỉ có nữ sinh sợ hãi, mà nam sinh cũng sợ, trực tiếp mắng: “Vương Ái Quốc, ngươi không biết nói gì thì câm miệng!”
Vương Ái Quốc cảm thấy oan, biện giải cho mình: "Tôi đây không phải muốn nhanh chóng trở về sao, chúng ta bị oan hồn của Đỗ Hiểu Linh đưa tới đây, chỉ cần cô ấy báo thù, thống khoái, chúng ta không phải an toàn sao?"
Vương Ái Quốc bị loại giả thiết này dọa sợ, sắc mặt tái nhợt thì thào: "Không phải Đỗ Hiểu Linh, còn có thể là ai..."
Thời Tiện Ngư nói: "Nhưng tôi cảm thấy không thể loại trừ khả năng này, dù sao lúc còn sống các cô ấy là bạn tốt, cũng không có mâu thuẫn quá lớn, vô luận như thế nào cũng không đến mức đi đến bước này..."
“Vậy thì chưa chắc.” Một giọng nam ngắt lời cô.
Thời Tiện Ngư theo tiếng nhìn lại, là Lục Mân trong đám người, hắn bồi ở bên cạnh Bạch Dư Hi, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Có đôi khi, người chúng ta thống hận nhất, thường thường chính là người thân mật nhất bên cạnh.”
Thời Tiện Ngư nhíu mày: “Nhưng Đỗ Hiểu Linh khi còn sống có quan hệ rất tốt với Vạn Thiến Thiến, tất cả mọi người đều nói như vậy, dù ngụy trang thế nào, cũng không thể giấu diếm được ánh mắt của mọi người.”