Có thể bình thường ở bên ngoài chăn dê không ít, cho nên, mặc dù là chó, làm công việc bản thân lại rất thuận buồm xuôi gió, đám cừu cũng rất nghe lời, ở trong tiếng sủa của chó Đại Hoàng di động về phía chuồng dê.
Đạt Đạt chạy một vòng, lại chạy trở về, hướng về phía tọa kỵ của Thời Tiện Ngư kêu "Gâu gâu", tựa hồ cũng nhận con dê này là của nhà mình.
“Tránh ra! Đây không phải là dê của chúng ta!” Roland vẫy vẫy cánh tay, đuổi con chó vàng đi.
Tuy rằng không phải dê trong nhà, nhưng dê chính là dê, cũng không thể cùng Thời Tiện Ngư ở phòng khách chứ?
Roland nghĩ đến điểm này, quay đầu hỏi Thời Tiện Ngư: "Ngươi dê bằng không cũng trước nhốt vào trong chuồng dê đi?"
Thời Tiện Ngư gật gật đầu, buông Đại Giác Dương ra, để nó đi theo Đại Hoàng Cẩu đến chuồng dê.
Có thêm một con dê, chó Đại Hoàng càng hưng phấn, đuôi vẫy rất nhanh.
Ba người còn lại chậm rãi đi phía sau.
Khi Roland giới thiệu với em gái mình, cô Thời Tiện Ngư: "Anh gặp một người lang thang trên đường và cô ấy sẽ ở tạm nhà chúng ta một thời gian."
Sau đó lại nói với Thời Tiện Ngư: “Đây là em gái tôi, tên là Maggie.”
Thời Tiện Ngư khom lưng chào hỏi cô bé, cười híp mắt nói: "Xin chào Maggie, tôi tên là Tiểu Ngư, sau này xin chiếu cố nhiều hơn – đây, cái này tặng cho em."
Cô lấy ra một nắm đường.
Đứa nhỏ đối với kẹo đủ mọi màu sắc không hề có sức đề kháng, lập tức mặt mày hớn hở nhận được trong tay.
“Cảm ơn chị Tiểu Ngư.”
Thời Tiện Ngư nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của cô bé, nghĩ thầm: đứa bé này tuy rằng là anh em với Roland, nhưng tính cách lại hoàn toàn không giống nhau.
Phỏng chừng lúc cha mẹ qua đời, đứa nhỏ này còn nhỏ, cho nên mới dưỡng thành một bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, mà lúc đó Roland đã hiểu chuyện, cho nên tính tình ủ dột, nội tâm tràn ngập cừu hận cùng phẫn nộ.
Hắc! Là La Luân đã trở lại!
Ở ngã ba gặp phải vài tên thiếu niên, hướng La Luân thét to.
Hôm nay triệu hoán ra ma thú gì vậy? Mau gọi ra cho chúng ta xem!
Thời Tiện Ngư sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Roland.
Roland bình tĩnh sắc mặt, đối với những người này làm như không thấy, tại ngã rẽ rẽ cái khúc cua, đúng lúc Tiện Ngư nói: "Phía trước chính là nhà của tôi..."
Mấy tên thiếu niên kia lại không buông tha hắn, trêu tức cùng châm chọc một tiếng tiếp theo một tiếng --
Hai tay hắn đều trống không, cho nên nhất định là triệu hoán ra không khí a!
Ha ha ha ha! Đúng, đúng! Roland ngoại trừ không khí, cái gì cũng không triệu hoán được!
"Nhìn mấy quyển sách, liền thật coi mình là triệu hoán sư, quá buồn cười..."
Hắn luôn luôn tự cho là đúng, cho rằng mình không giống người thường!
"Mỗi ngày bày ra một bộ nhìn không nổi người bộ dáng, thật làm cho người ta khó chịu a..."
Maggie nghe không nổi nữa, xoay người thở phì phò mắng bọn họ: "Các ngươi mới buồn cười, các ngươi mới tự cho là đúng, ca ca của ta về sau nhất định sẽ trở thành giỏi nhất triệu hoán sư, so với các ngươi giỏi gấp trăm lần, một ngàn lần!"
“Maggie!” Roland la cô bé.
Maggie uất ức quay đầu lại: “Anh......”
“Không cần để ý tới bọn họ, chúng ta trở về.” Roland nắm tay em gái, mặt lạnh đi về.
Thời Tiện Ngư nhìn đám thiếu niên lưu manh phía sau, sau đó như có điều suy nghĩ nhìn về phía Roland.
Cô nghĩ nghĩ, đi nhanh vài bước đuổi theo phía trước Roland, hỏi: "Muốn trở thành triệu hoán sư, cần điều kiện gì?"
Roland nhíu mày nhìn cô một cái, nghĩ thầm: ngay cả trở thành triệu hoán sư điều kiện là cái gì cũng không biết, xem ra cô xác thực không phải triệu hoán sư.
“Cô hỏi cái này làm gì?” Roland lạnh lùng trả lời: “Cái này không liên quan đến cô.”
Thời Tiện Ngư nói: "Tôi muốn làm triệu hoán sư, cậu có thể dạy tôi, như thế nào mới có thể trở thành một vị triệu hoán sư?"