[Alltake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 18

Sáng hôm sau Takemichi bị tiếng chuông báo thức đang reo lên inh ỏi của chiếc đồng hồ đặt trên đầu giường đánh thức, cậu nhíu mày lại mà mò mò lấy cái đồng hồ ấy mà tắt đi, cậu mơ màng mở mắt nhìn thời gian rồi cũng mặc kệ, cậu đặt cái đồng hồ ấy về chỗ cũ rồi nằm trên giường thêm ít phút

Từ trước đến giờ cậu đều có thói quen thức dậy sớm nên hiện tại chỉ mới là 6h30 thôi, Takemichi nằm lăn lộn trên giường rồi ngồi dậy vươn vai một cái sau đấy vò vò mái tóc đen kia, cậu lắc lắc đầu như để tỉnh táo hơn rồi đặt chân xuống giường mà tiến vào nhà vệ sinh

Sau một hồi lâu thì cậu cũng bước ra ngoài với mái tóc còn hơi ướt, tay cậu vẫn còn đang cầm lấy cái khăn mà lau khô đi mái tóc ấy, lau được một lúc cậu liền thẳng tay ném cái khăn ấy về phía giường rồi tiến đến trước cái tủ kia mở toang ra, sau một hồi xem xét thì cậu lấy ra một cái áo thun cùng với chiếc quần short mặc vào, xong xuôi mọi thứ cậu cầm lấy cái khăn kia mà mang vào phòng tắm lại rồi quay người bước ra ngoài đóng cửa

Takemichi bước từng bước xuống lầu rồi tiến vào bếp, cậu nhìn cả căn nhà không thấy Kenji liền nghĩ rằng anh vẫn còn đang ngủ, cậu đứng ở bếp tìm kiếm gì đó để làm bữa sáng nhưng trong tủ lạnh chỉ còn mỗi bó rau, vài cái trứng gà và hai hộp sữa, Takemichi thở dài một hơi rồi lại lia mắt đến những cái tủ khác, cậu tìm thấy một túi bánh mì liền không nghĩ nhiều mà bắt tay vào làm bữa sáng

Cậu lấy hai lát bánh mì bỏ vào cái máy nướng rồi mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, cậu thuần thục mà mở lửa lên đổ dầu ra chảo rồi chiên hai quả trứng ấy, một tiếng ting phát ra, hai miếng bánh mì khi nãy đã được nướng xong, cậu lấy ra hai cái dĩa rồi bỏ hai lát bánh ấy vào một dĩa cùng với một quả trứng vừa chiên rồi tiếp tục nướng thêm hai lát bánh khác

Cậu đứng loay hoay ở bếp một lúc cũng làm xong được hai phần ăn, cậu dọn hai dĩa đồ ăn ấy ra bàn rồi lại tìm hai cái ly, cậu còn đang đứng đổ sữa thì đột nhiên một giọng nói phát ra khiến cậu giật mình

“Nhóc thức sớm thế?”

Kenji trong bộ dạng vẫn còn ngáy ngủ mà đứng dựa người vào tường ngáp ngắn ngáp dài hỏi cậu, Takemichi không thèm quan tâm đến anh mà đóng hộp sữa lại rồi đặt hai cái ly ấy ra bàn, xong xuôi mọi thứ cậu mới kéo ghế ra ngồi xuống

“Anh còn đứng đấy làm gì? Không muốn ăn à? Uổng công cả một buổi sáng của em”
“Ăn chứ, nhóc đã có lòng làm thì tất nhiên anh có lòng ăn rồi, để anh nếm thử tay nghề của nhóc”

Nói rồi anh nhanh chóng tiến lại bàn ngồi cùng cậu, cả hai cùng mời nhau ăn rồi thưởng thức bữa sáng của mình, Kenji vừa cắn một miếng bánh mì cùng với miếng trứng liền mở to mắt kinh ngạc, tuy cậu chỉ làm bánh mì nướng với trứng ốp la bình thường nhưng hương vị lại ngon đến lạ. Kenji to mắt nhìn cậu rồi lại nhìn xuống dĩa đồ ăn, anh cầm lấy ly sữa uống một hơi rồi tiếp tục giải quyết bữa ăn của mình, Takemichi vừa ăn vừa vắt não suy nghĩ xem làm thế nào để cứu bà nội vào hôm nay, trong khi cậu còn đang đau đầu với chuyện đấy thì Kenji ngồi đối diện không ngừng lên tiếng hỏi cậu khiến cậu có chút khó chịu

“Mấy giờ nhóc đến trường?”
“Hôm nay em cúp”
“Ể, nhóc cúp học á? Nhìn nhóc ngoan hiền vậy mà dám cúp à?”
“Có gì mà không dám chứ?”

Takemichi nghe anh nói vậy liền nhíu mày ngẩng mặt lên trả lời anh, cậu nhìn người mồm đầy đồ ăn trước mắt liền bất giác bật cười, Kenji thì còn đang ngơ ngác vì không hiểu cậu cười chuyện gì nhưng rồi anh chợt nhận ra, cậu cười lên trông đẹp thật đấy. Takemichi cố nén lại tiếng cười rồi vui vẻ hỏi anh

“Thế nào? Đồ ăn em làm vừa miệng anh chứ?”
“Anh không ngờ nhóc nấu ăn ngon vậy đấy, bình thường anh toàn nướng bánh mì hắc ám không à”
“Anh quá khen, mà sao cái tủ lạnh nhà anh trống trơn vậy? Hên là còn được túi bánh mì đấy, không là hôm nay anh ăn mì gói rồi”

Kenji nghe cậu nói vậy liền cười nhẹ, anh bỏ miếng bánh mì vào mồm nhai nhai rồi trả lời cậu

“Nhà vừa hết đồ ăn, anh đang định sẽ đi mua thêm vào hôm nay, mà sao nhóc chỉ nói có anh ăn mì gói? Bộ nhóc không ăn à?”
“Em quen nhịn bữa sáng rồi, hôm nay em cũng không muốn ăn đâu nhưng vì làm cho anh nên em sẵn làm thêm một phần cho mình luôn, anh có muốn đòi tiền bánh mì, trứng với sữa thì chốc nữa em trả cho”
“Thằng nhóc này nói vớ va vớ vẩn gì đấy? Anh đã bảo anh bao nuôi nhóc mà đòi tiền gì, từ giờ về sau nhóc phải ăn sáng đấy rõ chưa? Để anh mua thêm đồ ăn để ở nhà cho nhóc”

Takemichi nghe anh nói vậy liền định lên tiếng phản đối vì cậu không muốn làm phiền anh đến vậy nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng thì Kenji đã dọa sẽ đuổi cậu đi nếu cậu không nghe lời, thế là Takemichi liền ngoan ngoãn không dám ý kiến nữa, Kenji nhìn thái độ như vậy của cậu không khỏi cảm thấy hài lòng rồi anh lại bẻ sang một chủ đề khác trò chuyện với cậu, cả hai ngồi ở bàn vừa vui vẻ nói chuyện với nhau vừa thưởng thức bữa sáng của mình. Sau khi ăn xong hết thì cậu định đứng dậy dọn dẹp nhưng Kenji đã hớt tay trên mà giật lấy đống ly dĩa kia

“Nhóc đã làm đồ ăn rồi thì để anh dọn dẹp cho”

Takemichi đứng nhìn anh một hồi rồi cũng nhún vai nhẹ đi lên lầu, cậu vào phòng lấy một vài đồ cần thiết rồi đóng cửa lại bước ra ngoài, cậu ngồi ở thềm nhà mang giày mà nói vọng vào trong

“Anh Kenji, em đi làm thêm đấy nhé”
“Nhóc cúp học đi làm thêm á? Mà thôi, đi cẩn thận đấy”

Kenji nghe cậu nói đi làm thêm liền có chút giật mình mà nói vọng lại, anh cũng không quên nhắc nhở cậu cẩn thận, Takemichi vâng với anh một tiếng rồi đứng dậy định mở cửa bước ra nhưng lại nhớ ra gì đấy mà quay người lại, cậu chạy vào phòng khách tìm tìm gì đó rồi lớn tiếng hỏi Kenji

“Anh Kenji, bao thuốc của anh đâu rồi?”
“Nhóc còn nhỏ đừng có hút nhiều quá, với lại nhóc lấy rồi lấy gì anh hút?”
“Buồn buồn thì em mới hút thôi, với cả anh đủ tuổi để mua thuốc hút rồi mà, còn em đã đủ đâu, cho em hút ké đi mà”
“Nhóc thật là, anh để trên kệ ti vi đấy, hút có chừng mực thôi nghe chưa?”
“Em biết rồi, em đi đây”

Kenji bất lực mà trả lời cậu, Takemichi sau khi tìm được bao thuốc liền chạy một mạch ra ngoài, vừa bước ra ngoài cậu đã lấy ra một điếu mà châm lửa lên hút, cậu nhìn khu phố xung quanh liền cảm thấy có chút yên bình, có lẽ vì ít người sống nên nơi đây không ồn ào như nhà cũ của cậu. Takemichi nhả ra một làn khói rồi bỏ một tay vào túi quần bước đi, từ đây nếu muốn quay về nơi cậu từng ở thì phải đi qua một đoạn đường khá dài rồi phải qua thêm một trạm tàu điện mới có thể đến nơi, điều đó cũng có nghĩa là muốn đi đến tiệm tạp hóa của bà thì cũng phải mất một khoảng thời gian khá lâu, Takemichi thở dài rồi bước đi trên con đường vắng bóng người ấy, hôm nay dù cho có thế nào cậu cũng nhất định phải cứu được bà nội!
____________________
Hôm nay là sinh nhật của Inui, tôi vui quá, có lẽ tôi sẽ cho bộ này SE...

Bình Luận (0)
Comment