Chương 01
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, Tô Nặc mới nhận ra người mà cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ quên suốt đời, hóa ra trong ký ức chỉ còn lại những đường nét mơ hồ, ngay cả hận thù cũng trở nên hư ảo.
Cậu từng tưởng tượng nếu có ngày gặp lại Viên Giản Ý, nhất định sẽ mắng chửi anh ta một trận thật dữ. Thế nhưng, vào giây phút cận kề cái chết, khi nghe thấy giọng nói của Viên Giản Ý, trong lòng cậu lại không hề gợn sóng.
Cậu gặp Viên Giản Ý khi mười sáu tuổi, lúc được đưa đến nhà họ Viên.
Khi đó, Viên Giản Ý là đứa con trai Omega được Tinh Chủ cưng chiều nhất, là ánh trăng sáng trong lòng các Alpha của đế quốc. Còn Tô Nặc chỉ là một người hầu của nhà họ Viên, một beta bình thường, chất phác.
Giữa họ, là mây với bùn, vốn không nên có sự giao thoa.
Cho đến khi Tô Nặc đắc tội với đại thiếu gia nhà họ Viên là Viên Nghiêu, bị vệ sĩ ép quỳ xuống, là chính Viên Giản Ý đã lên tiếng giúp cậu thoát khỏi tình thế khó xử.
Từ đó, hai người quen biết nhau, hiểu nhau, rồi đến… yêu nhau?
Có thể gọi là yêu nhau không?
Ít nhất trong một thời gian rất dài, Tô Nặc tin rằng họ thực sự yêu nhau.
Vào đêm trước khi Viên Giản Ý gặp tai nạn xe cộ, Viên Giản Ý đột nhiên tìm đến cậu, nói rất nhiều điều. Cuối cùng hỏi cậu có muốn rời đi cùng anh đến một hành tinh không có người khác.
Suốt mười mấy năm qua, dù trải qua bao nhiêu chuyện, Tô Nặc chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi, cũng chưa từng nghĩ là mình có thể rời đi.
Lời nói của Viên Giản Ý giống như chiếc hộp Pandora của ác quỷ, mở ra cho cậu một thế giới khác, một thế giới được bao bọc bởi bong bóng, đẹp đẽ và tự do.
Không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà cậu lại gật đầu.
Trước khi rời đi, Viên Giản Ý tặng cậu một sợi dây chuyền.
Cậu cẩn thận giữ gìn sợi dây chuyền đó, coi nó là tín vật “định tình” giữa hai người.
Hạnh phúc từ trên trời rơi xuống đến quá đột ngột, và tai họa cũng vậy.
Hôm sau, cậu thấy tin tức Viên Giản Ý bị tai nạn xe và trở thành người thực vật trên bản tin.
Chiếc hộp Pandora đột ngột bị đóng lại, kéo theo mọi khát vọng. Bong bóng tan vỡ, tự do và tình yêu chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc.
Nếu khi đó cậu thông minh hơn hoặc ích kỷ hơn một chút, thì sau khi bác sĩ nhiều lần tuyên bố Viên Giản Ý không thể tỉnh lại, cậu nên rút lui như nhà họ Viên và vị hôn phu của Viên Giản Ý.
Nhưng cậu lại không làm thế.
Có lẽ người bình thường luôn khờ khạo hơn một chút, và cũng chịu đựng giỏi hơn một chút.
Cậu chọn ở lại bên cạnh Viên Giản Ý, chăm sóc anh, nghĩ rằng rồi sẽ thấy được ánh trăng sáng sau mây mù.
Một năm sau, Viên Giản Ý tỉnh lại.
Nhưng trăng sáng sau mây mà cậu mong chờ lại không đến.
Viên Giản Ý sau khi tỉnh lại như trở thành một con người khác. Ánh mắt nhìn cậu không còn dịu dàng, mà chỉ còn lại sự bài xích và lạnh lùng.
Lúc đó rõ ràng cậu đã thấy rất rõ, nhưng vẫn ôm hy vọng, cho đến một đêm cậu kéo chăn cho Viên Giản Ý, lại bị anh xem như kẻ có ý đồ bất chính.
Viên Giản Ý siết chặt cổ tay cậu, như đang nắm một cọng rơm vô dụng.
“Tô Nặc, tránh xa tôi ra. Không có Omega nào thích một Beta vừa gầy yếu vừa thấp bé như cậu đâu.”
Phải rồi.
Không có Omega nào thích một Beta như cậu.
Hy vọng nhỏ nhoi, yếu ớt trong lòng cậu vỡ vụn ngay lúc đó, buộc cậu phải đối mặt với sự thật.
Thì ra Viên Giản Ý không hề thích cậu.
Tất cả chỉ là một mình cậu ảo tưởng.
Kết cục của việc si tình đơn phương còn thê thảm hơn cậu tưởng rất nhiều. Không lâu sau, nhà họ Viên lấy cớ cậu vô lễ, đánh gãy chân cậu và đuổi ra ngoài.
Khi cậu bị người hầu kéo kéo lê ra khỏi cổng lớn, hai chân gãy để lại hai vệt máu dài trên nền đất, Viên Giản Ý đang đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn cậu, nét mặt mơ hồ.
**
Quá khứ ở nhà họ Viên lướt qua trong đầu Tô Nặc như đèn kéo quân.
Ý thức của cậu vẫn đang rơi không ngừng trong bóng tối vô tận.
Đây chính là cảm giác sắp chết sao?
Cơ thể và trái tim đều trống rỗng…
Tiếng gọi bên tai không ngừng vang lên, như muốn lấp đầy khoảng trống đó, nhưng chỉ khiến cậu thêm phiền muộn.
“Tô Nặc… Tô Nặc…”
Tại sao vẫn luôn là giọng của Viên Giản Ý?
Cậu rõ ràng không muốn nghe thấy giọng anh ta nữa mà.
**
Sau khi mất đôi chân, cậu sống ở khu hạ thành.
Cuộc sống bình lặng mà vô vọng.
Người đã phá vỡ cuộc sống ấy chính là Lục Ngộ, người được cậu cứu ra từ đống đổ nát trong tình trạng bị thương nghiêm trọng và hôn mê.
Ngay khi Alpha tỉnh lại, liền bước vào thời kỳ nhạy cảm mãnh liệt. Dưới sự thúc đẩy của bản năng, anh ta ôm chặt lấy người không thể cử động đôi chân là cậu vào lòng, gọi tên cậu, rồi cúi đầu tìm đến gáy cậu.
Tuyến thể phát triển không hoàn chỉnh bị cắn đến đau nhức, một cảm giác kỳ lạ và xa lạ lan khắp cơ thể từ phía sau gáy.
Tô Nặc trong cơn mê man thẫn thờ nghĩ, sao Lục Ngộ lại biết tên mình?
Hai người họ vốn chẳng quen nhau, chỉ từng gặp mặt một lần tại một buổi tiệc, thậm chí chưa từng nói chuyện.
Nếu nhất định phải nói có liên quan, thì chính là Lục Ngộ từng suýt trở thành tình địch của cậu.
Trước kia, nhà họ Viên từng định để Viên Giản Ý và Lục Ngộ kết hôn. Không rõ vì lý do gì mà kế hoạch ấy không thành, sau đó nhà họ Viên lại chọn đối tượng khác cho Viên Giản Ý.
**
Tô Nặc luôn nghĩ rằng lần gặp lại này cùng với việc bị đánh dấu tạm thời chỉ là một tai nạn. Vì vậy khi nghe Lục Ngộ nói muốn chịu trách nhiệm, cậu theo phản xạ lập tức từ chối.
Cuộc đời cậu đã mất đi sự thú vị, rất nhiều thứ đều trở nên vô nghĩa.
Không cần người khác phải chịu trách nhiệm.
Hơn nữa, cậu biết rõ bản thân mình là ai, ngay cả omega còn chẳng thích cậu, làm sao một alpha lại thích cậu được?
Huống chi, alpha này còn là một thượng tướng của quân đội đế quốc.
Vậy nên cậu cần gì phải được đà lấn tới, lấy ơn đền đáp?
Rồi cuối cùng lại rơi vào kết cục tự mình đa tình.
Sau ngày hôm đó, Lục Ngộ mang đến cho cậu một đôi chân giả cơ giới.
Tô Nặc nghĩ đó là “bồi thường” mà đối phương dành cho mình. Mất đi đôi chân khiến cậu sinh ra cảm giác vỡ vụn, thấy bản thân mình không còn thuộc về thế giới này nữa.
Cậu thay chân giả, lại một lần nữa đứng dậy.
Cảnh vật trước mắt dần trở lại đúng vị trí. Đường chân trời lõm xuống, bầu trời trở nên xa rộng, nơi ánh mắt chạm đến cuối cùng cũng không còn là những góc khuất tồi tàn thấp hèn.
Cậu lại một lần nữa kết nối được với thế giới này.
Lục Ngộ hỏi cậu có muốn đi cùng anh hay không, nhưng khi lời nói còn chưa dứt, cậu đã vội tìm lý do để lảng tránh.
Cậu không nghĩ mình có gì hấp dẫn hay giá trị khiến Lục Ngộ phải nhớ đến. Có lẽ trong lòng Lục Ngộ chỉ là gánh nặng đạo đức và trách nhiệm khiến anh muốn chịu trách nhiệm, nhưng cậu không muốn lợi dụng điều đó để trèo cao, càng sợ đây lại là một trò chơi trêu đùa người thường của tầng lớp thượng lưu quyền quý.
Cậu nghĩ: Chỉ cần không nhập cuộc, thì sẽ không “tự mình đa tình”.
Cậu tưởng rằng những lần từ chối liên tục như thế sẽ khiến Lục Ngộ biết khó mà lui, nhưng Lục Ngộ vẫn cứ cách vài ngày lại đến thăm cậu, mỗi lần đều mang theo một vài món đồ chơi nhỏ mới mẻ.
Trong số đó, mang nhiều nhất là các chậu hoa cảnh đủ loại.
Có lẽ anh nghĩ rằng cậu từng là người chăm hoa cho nhà họ Viên nên sẽ thích hoa cỏ cây cảnh.
Chẳng bao lâu, căn phòng cậu ở đã bị lấp đầy bởi muôn vàn loài hoa, hoàn toàn xóa tan màu sắc u ám và tuyệt vọng từng bao phủ.
Cuộc sống từ chán chường vô vọng trở thành chỉ còn sự yên bình.
**
Trước khi Lục Ngộ lên đường đến chiến trường Samuel, anh như thường lệ tranh thủ đến thăm cậu, lại một lần nữa nhắc đến việc đưa cậu đi theo.
Có lẽ sợ cậu lại từ chối như trước, lần này giọng nói của Lục Ngộ hiếm khi mang theo sự thấp thỏm: “Anh biết em có điều lo nghĩ, nhưng vết thương của anh không nghiêm trọng như tin tức nói đâu.”
Vết thương? Vết thương gì chứ?
Tô Nặc rất ít khi xem tin tức, bởi các bản tin luôn đầy rẫy chuyện lớn chuyện nhỏ về nhà họ Viên, mà cậu lại luôn vô thức muốn tránh xa.
Thế nhưng, suốt nửa năm ở bên Lục Ngộ, lớp vỏ cứng nơi đáy lòng cậu đã lặng lẽ nứt ra một khe hở.
Cậu nghĩ, dù là ốc sên thì cũng nên dũng cảm một lần, vươn chiếc râu mềm mại của mình ra với thế giới này.
“Đợi anh trở về từ chiến trường Samuel, em sẽ đi cùng anh.”
Cậu sợ Lục Ngộ sau này sẽ hối hận nên muốn kéo dài thêm thời gian, để anh có thể suy nghĩ thấu đáo hơn. Nếu sau khi trở về từ chiến trường mà anh vẫn kiên định với quyết định ấy, vậy thì cậu sẽ đi cùng anh.
Chỉ là không ngờ lần này, Lục Ngộ đã không thể trở về từ chiến trường nữa.
**
Thẩm Miểu là người bạn duy nhất Tô Nặc kết giao khi còn ở nhà họ Viên, cũng là người duy nhất còn chịu đến khu hạ thành để thăm cậu.
Lần cuối Tô Nặc gặp Lục Ngộ, Thẩm Miểu cũng tình cờ đến.
Thẩm Miểu kể cho cậu biết, khi cậu bị đuổi khỏi nhà họ Viên và ngất xỉu bên đường, chính một chiếc phi thuyền màu đen đã đưa cậu đến bệnh viện.
Chiếc phi thuyền màu đen đó, hoàn toàn giống với chiếc mà Lục Ngộ thường sử dụng.
Thế nhưng Lục Ngộ chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt cậu.
Cậu từng hỏi Lục Ngộ làm sao biết được tên mình, liệu họ có quen nhau từ trước không. Khi ấy Lục Ngộ chỉ cười, lấy cớ lảng tránh.
Cậu không dám hỏi thêm, sợ mình lại tự mình đa tình. Nhưng giờ nghĩ lại, chắc chắn trong khoảng thời gian cậu không hề hay biết, bọn họ đã từng gặp nhau rồi.
Nhưng trí nhớ của cậu chỉ bắt đầu từ đống đổ nát của khu hạ thành.
Thật là bất công.
Sau khi Lục Ngộ chết, Tô Nặc cuối cùng cũng hiểu được “vết thương” mà Lục Ngộ nhắc tới hôm đó chính là vết thương ở tuyến thể mà anh từng bị hai năm trước trên chiến trường.
Bên ngoài đồn rằng tuyến thể của anh bị thương nghiêm trọng, dẫn đến tàn tật, rất có thể không thể kiểm soát pheromone nữa, sẽ không bao giờ kết đôi được với một omega nào. Từ đó, hàng loạt lời đồn ác ý và gièm pha lan truyền khắp nơi.
Lục Ngộ có phải đến lúc chết vẫn tưởng rằng cậu không chịu đi cùng là vì để ý đến tuyến thể khiếm khuyết đó?
**
Cho đến tận hôm nay, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, Tô Nặc vẫn có cảm giác như có một bàn tay vô hình thò vào lồng ngực cậu, móc hết tim gan ruột phổi ra ngoài.
Gió lạnh xuyên qua ngực, thân thể trống rỗng.
Cậu giống như một người mù sắp chết, bỗng nhiên tạm thời nhìn thấy ánh sáng, và thấy được một hoàng hôn đẹp đến không gì sánh bằng.
Nhưng còn chưa kịp kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, mặt trời đã lặn mất rồi.
Thế giới lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Cậu sống trong bóng tối ấy nhiều năm, chỉ còn báo thù là lý do duy nhất để tiếp tục sống.
Đôi chân của cậu và cả mạng sống của Lục Ngộ, tất cả đều có liên quan đến nhà họ Viên. Cậu lập ra liên minh phản loạn, chống lại nhà họ Viên, hy vọng dùng sức lực nhỏ bé như con kiến lay chuyển gốc đại thụ. Và cuối cùng, khi đại thụ bắt đầu rung chuyển, cậu cũng như cánh cung đã giương hết sức, đi đến đoạn kết của cuộc đời.
Mọi ân oán, thù hận, đều tan biến cùng với ý thức.
Chiếc đèn kéo quân tắt đi.
Câu nói vẫn chưa kịp thốt ra, mãi mãi mắc kẹt trong lồng ngực.
“Lục Ngộ, em muốn đi cùng anh.”
Hết chương 01