Chương 02
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
“Nặc Nặc…”
“Nặc Nặc…”
Sau một giấc ngủ dài đằng đẵng, bên tai vang lên tiếng gọi, ý thức của Tô Nặc dần trở lại, từng mảnh một lắp ghép về vị trí cũ.
Ai đang gọi mình?
Hình như là giọng của Thẩm Miểu.
Nhưng Thẩm Miểu đã chết hơn hai mươi năm rồi cơ mà.
Nghĩ đến đây, Tô Nặc bỗng mở bừng mắt. Một luồng sáng chói mắt từ trên cao chiếu xuống, trong vùng ánh sáng mờ nhòe, một gương mặt trẻ trung thanh tú ghé sát lại gần cậu.
“Nặc Nặc, cậu không sao chứ? Sao tự dưng lại ngất đi vậy?”
Tô Nặc vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt mờ mịt nhìn người trước mặt.
Thật sự là Thẩm Miểu.
Lần cuối cùng trong ký ức cậu gặp Thẩm Miểu là khi tìm thấy xác cậu ấy trong cơn mưa xối xả…
Tô Nặc theo bản năng vươn tay chạm vào má Thẩm Miểu.
Làn da kia ấm nóng.
Thẩm Miểu sững người một chút rồi trêu: “Nặc Nặc, cậu bị vẻ đẹp của tớ làm cho choáng váng đấy à?”
Tô Nặc: “…”
Đúng lúc này, giữa không trung vang lên một loạt tiếng “ầm ầm” chói tai. Luồng khí mạnh do tiếng động tạo ra khiến người ta như muốn nổ tung da đầu.
“Có người chết rồi!”
“Đàm quản sự đã giết hết quản gia và những người khác rồi!”
Thẩm Miểu hoảng hốt đỡ Tô Nặc đứng dậy: “Nặc Nặc, tớ biết cậu rất muốn ngất tiếp, nhưng đừng ngất lúc này. Đàm quản sự đang nổi giận đùng đùng, ai đụng vào gã cũng chẳng có kết cục tốt đâu!”
Tô Nặc gắng gượng đứng vững dù cảm giác mất trọng lực vẫn còn. Các cơ quan trong cơ thể cậu như bánh răng lâu ngày không hoạt động, rệu rã xoay chuyển, cố gắng duy trì một hơi thở mong manh.
Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh.
Đây là một phòng tra tấn, trên trần treo đầy đủ loại hình cụ. Đèn đêm chiếu vào chúng, bóng đổ xuống đất như những móng vuốt dữ tợn đang bao phủ lên đám người hầu đang run lẩy bẩy.
Mùi máu tanh nồng nặc theo gió xộc vào mũi, khiến cơ thể non trẻ của cậu dựng hết lông tơ, dạ dày co thắt. Nỗi sợ khiến adrenalin bùng phát, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo.
Thẩm Miểu, Quản sự Tần, phòng tra tấn, Nguyên Cung…
Không biết vì sao, cậu cúi đầu nhìn đôi chân đã lấy lại cảm giác, lại nhìn mu bàn tay không một nếp nhăn, tim bỗng đập thình thịch dữ dội.
Đây không phải mơ. Đây là thật.
Cậu đã sống lại rồi.
Sống lại về quãng thời gian còn là người hầu trong Nguyên Cung.
“Là ai trộm?” Giọng nói khàn khàn vang lên như tiếng ác quỷ thì thầm giữa phòng tra tấn.
Mọi người đều bị màn giết gà dọa khỉ vừa rồi dọa cho chết khiếp, không ai dám lên tiếng.
Tô Nặc ngẩng đầu, nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Cuối phòng tra tấn, máu đang tràn lan ra sàn, một bóng người mơ hồ đứng sững giữa vũng máu.
Dáng người ấy cao gầy, gần như hòa làm một với bóng tối. Chỉ có khẩu súng laser bạc lạnh lẽo trong tay gã phát ra ánh sáng trắng lạnh như băng.
Lúc này, dường như cảm nhận được ánh mắt nhìn, người kia đưa mắt liếc về phía họ. Tô Nặc vội cúi đầu tránh né ánh mắt dò xét của Đàm Sâm.
Kiếp trước, cậu và Đàm Sâm vốn không hợp nhau.
Dù cả hai đều là beta, nhưng Đàm Sâm luôn khinh thường Tô Nặc, cảm thấy cậu cứ suốt ngày quấn lấy Viên Giản Ý là không biết lượng sức, làm mất mặt beta bọn họ.
“Không ai dám đứng ra à?”
Đàm Sâm dường như cười nhạt một cái, ngay sau đó đột ngột nâng tay, khẩu súng laser trong tay gã lia một tràng xuống những cái xác dưới đất. Chỉ trong chớp mắt, mấy thi thể ấy đã bị bắn nát thành đống thịt vụn.
Như vẫn chưa đủ để thị uy, gã lại sai người treo những x*c th*t nát ấy lên bia tập bắn ở sân huấn luyện, đối diện ngay với phòng người hầu ở.
“Mấy ngày tới, tôi sẽ chơi trò mèo vờn chuột với các ngươi cho thật vui. Nếu bị tôi bắt được, tôi sẽ lột da cắt thịt từng mảnh một!”
Giọng nói trầm thấp cố tình đè nén như lưỡi dao băng giá cắt qua xương, khiến ai nấy rùng mình run rẩy.
Mọi người đều nín thở, cố kìm nén sự sợ hãi đang dâng lên đến tột độ.
Tiếng bước chân vang lên “lộp cộp”, đôi ủng chiến đen từ trong bóng tối dần bước ra. Đi được vài bước, người đó đột nhiên dừng lại, vừa khéo dừng ngay trước mặt Tô Nặc.
Chỉ trong thoáng chốc, dường như có một áp lực vô hình từ trên cao ép thẳng xuống sống lưng cậu, từng tấc từng tấc nghiền ép đến tận xương.
Tô Nặc nhận ra Đàm Sâm đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ở kiếp trước, đúng vào thời điểm này, cậu đã ngất xỉu trong phòng tra tấn, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng kiếp này cậu còn tỉnh táo, liệu Đàm Sâm có cố ý gây khó dễ với cậu không…
Đang miên man suy nghĩ, giọng Đàm Sâm lại vang lên.
“Gần đây có thấy người khả nghi nào không?”
Tô Nặc ngẩng đầu lên, ánh mắt giao với Đàm Sâm.
Đàm Sâm cao hơn cậu một cái đầu, vành mũ kéo thấp khiến ánh mắt trở nên tối tăm, lạnh lẽo như rắn độc.
Xác định câu hỏi là dành cho mình, Tô Nặc trả lời: “Không thấy.” Sau một thoáng ngập ngừng, cậu lại hỏi thêm: “Tinh chủ đã bị mất thứ gì à?”
Lại vì một thứ đó mà giết nhiều người đến vậy sao.
“Một viên Tinh Thể Tử Tâm.”
Đàm Sâm dường như không muốn nói nhiều, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt Tô Nặc, quét l*n đ*nh đầu đám người phía sau.
“Nếu trong Nguyên Cung phát hiện bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào, lập tức báo cáo. Nếu che giấu, sẽ bị xử lý như đồng phạm!”
“Rõ!!”
Tiếng bước chân lại vang lên. Mỗi bước ủng chiến đen giẫm qua sàn đều để lại một dấu máu loang lổ.
Chỉ đến khi tiếng bước chân khuất hẳn, đám người trong phòng như vừa được giải thoát khỏi bùa định thân, đồng loạt ùa ra cửa như ong vỡ tổ.
“Đi mau! Đi mau!”
Như thể bên trong phòng tra tấn vẫn còn một con quái vật tàn ác nào đó khiến ai nấy chẳng muốn nấn ná thêm một giây.
Tô Nặc và Thẩm Miểu cũng đi theo đoàn người rời đi.
Tô Nặc vẫn chưa hoàn toàn quen với việc đi lại bằng đôi chân mình, bước đi có phần lảo đảo. Thẩm Miểu tưởng cậu chóng mặt, liền đỡ lấy cậu, giúp đỡ cậu bước đi.
Phía trước, mấy người hầu đang thở dài than vãn, thì thầm bàn tán:
“Rốt cuộc cái Tinh Thể Tử Tâm mà Tinh chủ bị mất là thứ gì vậy? Đàm quản sự vậy mà dám giết hết đám hầu cận hầu hạ Tinh chủ hôm qua, ngay cả quản gia lâu năm cũng không tha…”
“Không rõ nữa, có khi là bảo vật hiếm có.”
“Không hẳn, cũng có thể là bí mật quân sự.”
“Haizz, không bắt được kẻ trộm đó, chẳng lẽ từ nay chúng ta không được tự do ra vào nữa?”
“Chắc là vậy rồi. Sáng nay Ý thiếu gia ra ngoài cũng bị Đàm quản sự khám người đấy.”
**
Thẩm Miểu quay đầu liếc nhìn Tô Nặc. Hôm nay Viên Giản Ý ra ngoài là để thử áo cưới với vị hôn phu, cả ngày sắc mặt Tô Nặc không được tốt, suýt nữa còn ngất trong phòng tra tấn.
Thẩm Miểu thở dài trong lòng, đi đến cửa, nhỏ nhẹ an ủi: “Nặc Nặc, đừng nghĩ nhiều nữa, về nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tô Nặc gật đầu qua loa: “Ừm.” Lúc này trong đầu cậu rối như tơ vò, chẳng còn tâm trí để nói chuyện. Về đến phòng, cậu đóng cửa lại, cách biệt với thế giới bên ngoài, ánh mắt chìm vào sự u tối mơ hồ.
Cậu gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống. Ở giữa sợi dây chuyền là một mặt dây chuyền hình trái tim bằng kim cương. Cậu dùng tay kẹp lấy mặt dây, nhẹ nhàng xoay qua lại, tách một tiếng, mặt dây tách ra làm hai, để lộ bên trong một khối tử tâm tinh nhỏ bằng ngón út, vuông vức lấp lánh.
Thứ mà Đàm Sâm đang tìm đang ở chỗ cậu.
Chiếc dây chuyền này là Viên Giản Ý đã tặng cho cậu vào tối hôm qua.
Từ sau khi Viên Giản Ý đính hôn, hai người gần như rất ít gặp mặt. Tối qua, Viên Giản Ý đột nhiên tìm đến cậu, hỏi cậu có muốn cùng nhau rời khỏi nơi này, đến một hành tinh chỉ có hai người.
Lúc chia tay, Viên Giản Ý đưa sợi dây chuyền này cho cậu như một món quà.
Kiếp trước, chính lời lấp lửng không rõ ràng của Viên Giản Ý đã khiến Tô Nặc hiểu lầm, tưởng rằng hai người họ có tình cảm với nhau, để rồi tự mình đa tình.
Kiếp này, sau khi sinh lại, không còn mù quáng như người trong cuộc nữa, cậu mới nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào.
Sợi dây chuyền ấy căn bản không phải tín vật định tình gì cả, mà là một quả bom hẹn giờ.
Viên Giản Ý đang lợi dụng cậu.
Cậu không thể giữ thứ củ khoai nóng bỏng tay này được, nhất định phải sớm trả lại viên Tinh Thể Tử Tâm ấy cho Viên Giản Ý.
Nghĩ vậy, cậu mở quang não, định liên lạc với Viên Giản Ý, nhưng khóe mắt liếc thấy ngày tháng, bàn tay bỗng khựng lại giữa không trung.
Ngày 12 tháng 7.
Chính là ngày Viên Giản Ý bị tai nạn và trở thành người thực vật.
Tim cậu bỗng run rẩy dữ dội.
Mắt mở to, không thốt nên lời.
Sao lại trùng hợp đến vậy?
Cậu lại sống lại đúng vào ngày này, chính thời khắc này.
Viên Giản Ý đã gặp chuyện rồi.
Như để chứng thực suy đoán trong lòng cậu, tiếng bước chân dồn dập xé toang màn đêm yên tĩnh, phía dưới lầu truyền đến tiếng đối thoại vội vàng, nhanh chóng bị tiếng gầm rú của động cơ phi thuyền lấn át.
Tô Nặc hoàn hồn, vén rèm cửa sổ nhìn xuống.
Hành lang sáng đèn uốn lượn từ Nguyên Cung nối liền đến sân huấn luyện, vệ sĩ trong tay cầm vũ khí laser, xếp hàng hai bên hành lang, hộ tống Tinh Chủ Viên Cạnh bước lên phi thuyền.
Khung cảnh này hoàn toàn trùng khớp với ký ức trong đầu cậu.
Khi đó cậu còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Viên Cạnh bị đánh thức nửa đêm vội vã rời đi. Mãi đến hôm sau, khi thấy tin tức, cậu mới biết Viên Giản Ý đã xảy ra chuyện.
Nghĩ lại thì kiếp trước cũng chính nhờ việc Viên Giản Ý gặp nạn, khiến Nguyên Cung rối loạn, việc truy tìm Tinh Thể Tử Tâm tạm thời bị gác lại, nên cậu mới vô tình thoát khỏi kiếp nạn. Mãi đến khi Viên Giản Ý tỉnh lại, mới lấy lại sợi dây chuyền ấy từ tay cậu.
Tô Nặc buông rèm xuống, ánh mắt dừng lại nơi viên Tinh Thể Tử Tâm đang nằm trong lòng bàn tay.
Viên Giản Ý vốn có tình cảm cha con sâu đậm với Viên Cạnh, sao lại ăn trộm thứ này?
Thứ đó rốt cuộc là gì mà khiến Viên Cạnh sẵn sàng ra lệnh cho Đàm Sâm thẳng tay tàn sát cũng phải lấy lại bằng được?
Tô Nặc xem xét Tinh Thể Tử Tâm một lúc mà không nhìn ra điều gì đặc biệt.
Giờ đây Viên Giản Ý đã hôn mê, thứ này bắt buộc phải giữ lại bên người, chẳng lẽ lại phải mang theo bên mình như kiếp trước sao?
Cuối cùng, cậu vẫn giấu sợi dây chuyền vào ngăn bí mật trong ngăn kéo.
Bất kỳ thứ gì liên quan đến Viên Giản Ý, cậu đều không muốn chạm vào nữa.
**
Việc Viên Giản Ý bị thương gây chấn động khắp đế quốc, truyền thông và người dân suốt 24 giờ bao vây trước bệnh viện, cố gắng săn tìm tin tức đầu tiên về tình trạng sức khỏe của ánh trăng sáng trong lòng mọi người.
Nhà họ Viên không chịu nổi áp lực, sau khi tình trạng của Viên Giản Ý ổn định, đã chuyển anh ta từ bệnh viện về Nguyên Cung để tiếp tục điều trị.
Tô Nặc vốn tưởng rằng chỉ cần mình không chủ động đề xuất chăm sóc là có thể tránh khỏi số phận lặp lại như kiếp trước. Nào ngờ cậu vẫn bị phân công chăm sóc Viên Giản Ý.
Chỉ vì Tinh Chủ tiện miệng nói một câu, có một beta từng thân thiết với Viên Giản Ý, cho cậu ta đi chăm sóc Viên Giản Ý đi.
Thế là cậu bị đưa đến.
Giống như có một bàn tay vô hình của số mệnh đang đẩy cậu tiến về phía trước.
Thế nhưng, lần nữa nhìn thấy Viên Giản Ý, cậu lại có thể giữ được bình tĩnh.
Người nằm trên giường bệnh nhắm nghiền mắt, gương mặt trắng bệch, tiều tụy vì mất máu quá nhiều, cơ thể gầy gò gần như chìm hẳn vào chăn nệm. Hai bên giường là các thiết bị y tế khổng lồ và dây truyền chằng chịt như xúc tu của ác quỷ, quấn chặt lấy anh ta. Tựa như một công chúa ngủ trong rừng bị trúng độc, mắc kẹt trong cơn ác mộng mà ác ma dệt nên, không thể tỉnh lại.
Các người hầu thay nhau thì thầm:
“Ai da, Ý thiếu gia vừa mới đính hôn xong, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ.”
“Đúng vậy, chắc giờ không biết bao nhiêu alpha đang tan nát cõi lòng.”
“Không chỉ alpha đâu, e rằng không ít beta cũng thế.”
Lúc này, mấy người hầu ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nặc, người vẫn im lặng từ đầu đến giờ.
Tô Nặc giả vờ không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, tự lo làm việc của mình.
Họ muốn nhìn thấy nét đau buồn trên gương mặt cậu, nhưng chẳng thấy gì cả. Họ trao nhau ánh mắt, thì thầm to nhỏ:
“Cậu ta sao có thể thờ ơ như vậy chứ?”
“Không phải thờ ơ đâu, chắc là đau đến chết lặng rồi.”
Tô Nặc, người đã chết lặng vì đau thương, lặng lẽ làm xong việc, rời khỏi phòng bệnh.
Hiện tại nhà họ Viên vẫn chưa từ bỏ việc điều trị cho Viên Giản Ý, đã bố trí tới sáu người hầu cùng chăm sóc. Vì thế, có cậu hay không cũng không tạo nên khác biệt.
Cậu không cần phải giống kiếp trước, tự nguyện lao vào ôm hết mọi việc vào mình nữa.
Những ngày gần đây, cậu đã lặng lẽ thu thập thông tin về Lục Ngộ. Căn phòng chất đầy báo chí và tạp chí, đủ loại nội dung hỗn tạp.
Trong khoảng thời gian bị đánh gãy chân ở kiếp trước, cậu chìm trong cảm xúc tiêu cực, trở nên nhạy cảm, tự ti, yếu đuối và cực đoan, không thể mở lòng đón nhận Lục Ngộ, cũng chưa từng thực sự tìm hiểu về anh.
Chỉ đến khi Lục Ngộ chết, cậu mới thoát ra khỏi cảm xúc lệch lạc ấy.
Những người không được số phận ưu ái, dường như lúc nào cũng đi ngược lại với thời gian.
Luôn tiếc nuối sau khi mọi chuyện đã muộn.
Nhưng may mắn là bây giờ, cậu vẫn còn cơ hội để bù đắp, để một lần nữa làm quen với anh, hiểu rõ về anh.
Gần đây, các bản tin quân sự đều là về Lục Ngộ. Một tuần trước, Lục Ngộ dẫn một đội tiểu đoàn cơ giáp chiến đấu với tộc côn trùng Sakelu trên hành tinh Cize. Côn trùng đột nhiên biến dị, cộng thêm hệ thống cơ giáp mất kiểm soát, khiến toàn bộ tiểu đội bị tiêu diệt, chỉ còn Lục Ngộ sống sót trở về.
Giới truyền thông lập tức lao vào chỉ trích, dư luận cũng chịu ảnh hưởng của những bản tin thiên vị, cho rằng là do lỗi chỉ huy của Lục Ngộ mà mới dẫn đến thảm kịch. Họ yêu cầu quân đội xử lý nghiêm khắc với Lục Ngộ.
Hôm nay, quân đội chính thức thông báo, Lục Ngộ đã rút khỏi vị trí trong quân đội, trở về bệnh viện quân y của Đế quốc để dưỡng thương.
Coi như là một hình thức xử phạt ngầm, để làm dịu phẫn nộ từ công chúng.
Tô Nặc nhíu mày đọc hết bản tin, nhưng vẫn không tìm được thông tin chi tiết nào về vết thương của Lục Ngộ. Cậu mở quang não, gõ từ khóa Lục Ngộ. Lập tức hiện ra hàng loạt bản tin về thất bại của Lục Ngộ trong chiến dịch tác chiến.
Nội dung giống nhau đến nhàm chán, tiêu đề thì sắc bén cay nghiệt, rõ ràng có ai đó đang cố tình giật dây, muốn lợi dụng chuyện này để đẩy Lục Ngộ xuống vực thẳm không lối thoát.
Tô Nặc lướt qua màn hình web một cách hờ hững. Phía dưới hiện lên vài bản tin liên quan khác, cậu tiện tay nhấp vào.
Những bài tiếp, nội dung theo càng lúc càng lệch lạc, từ [Sốc! Phó tướng Lục chỉ huy sai lầm khiến 12 chiến binh cơ giáp thiệt mạng!] đến [Lộ ảnh Phó tướng Lục tại thao trường, vai rộng eo thon, bụng tám múi hút hồn!]
Bức ảnh bụng tám múi rõ ràng là chụp lén. Người trong ảnh c** tr*n, cơ bắp rắn chắc, mặc quân phục đen, hai chân dài thẳng tắp, ủng chiến đạp lên thiết bị tập luyện, lưng hơi khom như đang mô phỏng động tác nâng tạ. Mặt bị ánh sáng che mờ, nhưng vẫn cảm nhận được khí chất mãnh liệt tỏa ra từ cơ thể, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Phần bình luận toàn là những lời mê trai phát cuồng. Cũng có người đặt nghi vấn, bức ảnh mặt mũi không rõ, sao dám chắc đó là Lục Ngộ?
Tô Nặc nhìn ảnh, cảm thấy hơi không thoải mái, bèn cầm ly sữa nóng lên uống một ngụm.
Bức ảnh này đúng là Lục Ngộ.
Cậu đã từng nhìn thấy.
Bỗng một tiêu đề cực sốc đập vào mắt cậu – [Ngày cuối cùng! Chỉ với 9XXX tinh tệ là có thể mang toàn bộ cơ thể tr*n tr** của Phó tướng Lục về nhà!?]
Cơ thể tr*n tr**? Phó tướng Lục??
Tay cậu run lên một cái, vô tình nhấn vào liên kết. Trang web nhanh chóng chuyển sang một trang mua sắm.
Thì ra thứ gọi là toàn bộ cơ thể tr*n tr** của Phó tướng Lục lại là một búp bê mô phỏng Lục Ngộ.
Trang bán hàng làm ra đủ loại hình dáng khác nhau, tư thế, màu sắc, kích thước đa dạng. Nhìn đánh giá của khách hàng thì sản phẩm này cực kỳ được ưa chuộng.
Tô Nặc lướt mắt nhìn sang lượng tiêu thụ, năm con số.
Cậu định tắt trang đi, nhưng tay lại run lần nữa, vô tình bấm vào chế độ chiếu hình ảnh ba chiều. Ngay lập tức, người đàn ông trong ảnh như sống dậy, hiện ra trước mặt cậu y như thật.
Tô Nặc giật mình, làm đổ sữa ra sàn mà không hề hay biết.
Cậu ngồi trên ghế, ánh mắt vừa vặn đối diện với vùng cơ bụng rắn chắc của “Lục Ngộ”. Khoảng cách gần đến mức cậu có thể nhìn thấy rõ từng sợi cơ căng chặt, từng đường vân da, thậm chí cảm nhận được nhịp đập của mạch máu, hơi nóng của cơ thể.
Cậu nuốt nước bọt khan, từ từ ngẩng đầu lên nhìn “Lục Ngộ”.
“Lục Ngộ” đang khom người, ánh mắt cúi xuống phủ ánh sáng hổ phách, khóe môi như mang theo nụ cười cưng chiều.
Tô Nặc ngây ra mất vài giây, không hề nhận ra bên ngoài đã có động tĩnh.
Khi cậu cảm thấy có gì đó không đúng, cửa phòng đã bị đẩy ra. Vừa mới đứng dậy, bên hông cậu liền bị vật gì cứng ngắc dí vào.
Một giọng nam khàn khàn đã qua thiết bị sử lý âm thanh vang lên bên tai:
“Đừng nhúc nhích.”
Toàn thân Tô Nặc cứng đờ. Ánh mắt liếc sang bên, thấy người xông vào là một kẻ đeo mặt nạ kim loại đen.
Tên đó đóng cửa lại, giọng lạnh như băng: “Phối hợp một chút.”
Trong lúc nói, gã nhanh chóng đảo mắt một vòng quanh phòng của Tô Nặc. Đập vào mắt gã là đống báo chí về Lục Ngộ chất đầy, một góc trang báo in đậm tin tức về anh ta. Trên bàn là một cuốn sổ tay, ghi chép cũng toàn thông tin về Lục Ngộ.
Ở góc phòng còn có một mô hình toàn thân tr*n tr** gần như y như thật của Lục Ngộ đang phát hình ba chiều.
Và ngay dưới hình ảnh chiếu đó, trên sàn nhà là vài giọt chất lỏng màu trắng không rõ ràng.
Động tác cầm súng của gã rõ ràng khựng lại: “….”
Hết chương 02