Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 10

Chương 10 

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Tống Tinh Mặc đứng cạnh Lục Hạnh, khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Ngộ.

Bị nhìn như vậy, Lục Ngộ bất giác có cảm giác như đang bị đưa ra tòa xét xử, mà tội trạng của anh chính là hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn đời.

Tống Tinh Mặc nói: “Dựa vào dữ liệu được tải lên từ hệ thống hậu trường, nhiều chỉ số trong cơ thể cậu đang bất ổn, đúng là đã đến tuổi nên có bạn đời.” Dừng một chút, Tống Tinh Mặc nói tiếp:  “Cho dù không muốn kết hôn, cũng nên có một mối quan hệ yêu đương.”

Trong thế giới này, nơi người ta đánh giá sự hòa hợp qua độ tương thích pheromone, mọi người thường tìm kiếm bạn đời sớm sau khi trưởng thành để được tận hưởng những k*ch th*ch đặc biệt do pheromone mang lại. Không ai muốn, cũng chẳng cần chịu đựng sự tra tấn của các kỳ đặc biệt một mình.

“Nhưng với tình trạng hiện giờ của tôi mà đi tìm một omega, chẳng phải là hại người ta sao?”

“Vết thương của cậu có thể chữa khỏi.”

“Vậy thì đợi khỏi rồi hãy nói tiếp chuyện này.”

Tống Tinh Mặc dường như còn điều muốn nói, nhưng thấy Lục Ngộ ngang như cua, đành thôi. Một số chuyện, anh cũng chẳng tiện nói thêm.

Sau khi Lục Ngộ và Giả Tự rời khỏi phòng họp, Tống Tinh Mặc cẩn trọng thử mở lời với Lục Hạnh: “Dẫn binh đánh trận, hành quân tác chiến rất tiêu hao thể lực. Thời cổ, nhiều võ tướng không để lại con cháu…”

Lục Hạnh lập tức hiểu ra ý anh, sắc mặt trầm xuống: “Lục Ngộ sẽ không gặp phải vấn đề đó.”

“Em chỉ dựa trên dữ liệu mà nói. Tình trạng thể chất của cậu ấy mỗi ngày đều tự động được tải lên hệ thống lưu trữ trung tâm.”

Sắc mặt Lục Hạnh khẽ biến đổi, rồi không biết nghĩ đến điều gì, anh ngẩng đầu nhìn Tống Tinh Mặc, từ từ đứng dậy: “Em thường xuyên theo dõi dữ liệu thể chất của nó à?”

Phát hiện alpha đang ghen, Tống Tinh Mặc bất đắc dĩ đáp lại bốn chữ: “Anh dâu như mẹ.”

**

Người vừa bị xem như con, tâm trạng nặng nề rời khỏi phòng, gặp ngay cháu trai Lục Danh Tông đang ngồi trên thảm, chăm chú lắp mô hình cơ giáp trên tay.

Lục Ngộ đứng xem một lúc, phát hiện cậu bé lắp sai, bèn lên tiếng hướng dẫn cách lắp.

Lục Danh Tông thấy chú mình nói năng đầy tự tin, không nghĩ nhiều, làm theo chỉ dẫn. Nửa tiếng sau, cậu bé nhìn mô hình cơ giáp trước mặt tay chân bị lắp ngược: “……”

Lục Ngộ lật ngược mô hình lại, chữa cháy: “Đó, nhìn xem, như này chẳng phải là đúng rồi sao?”

Lục Danh Tông: “……”

**

Phòng bệnh.

Tối nay đến lượt Tô Nặc và dì Huyên trực đêm. Tô Nặc giữ khoảng cách với Viên Giản Ý, ngồi bên cửa sổ, lật xem cuốn sách về các loài hoa cỏ. Dì Huyên thì đang xoa bóp cho Viên Giản Ý, làm mệt rồi, bèn dừng tay nghỉ ngơi.

“Ay da, mấy ngày nay xoa bóp cho Ý thiếu gia, càng làm càng thấy tứ chi cậu ấy cứng đờ.”

“Máu lưu thông chậm lại, tay chân cứng là chuyện bình thường.”

Dì Huyên cười: “Sao tôi lại cảm thấy cậu ấy không muốn tôi đụng vào người hơn.”

Tô Nặc nhìn nghiêng về phía khuôn mặt Viên Giản Ý.

Dì Huyên nói tiếp: “Sáng nay bác sĩ Khoa Ôn bảo là tình trạng cơ thể Ý thiếu gia không được tốt lắm. Không biết có phải do cách chăm sóc của chúng ta có vấn đề không…” Chưa nói xong, Viên Lộ đã bước vào, dì Huyên vội đứng dậy, nhường ghế cho cậu ta.

“Lộ thiếu gia.”

Viên Lộ ngồi xuống, cụp mắt, lặng im nhìn người nằm trên giường.

Tô Nặc và dì Huyên liếc mắt nhìn nhau, đang do dự không biết có nên rời đi thì nghe thấy giọng nói của Viên Lộ vang lên: “Giờ thì hay rồi, anh nằm một chỗ, chẳng cần quan tâm gì, để lại cả đống rối rắm cho tôi gánh. Dựa vào đâu mà tôi phải thay anh đi liên hôn với Từ Ngao chứ? Cái tên khốn đó, anh thích thì tự mà cưới! Tôi thì không thích!”

“Tại sao anh lại xảy ra chuyện? Tại sao? Mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại cho tôi!”

“Trả cuộc đời cho tôi! Tôi không muốn gả cho Từ Ngao!”

Viên Lộ càng nói càng kích động, nắm lấy vai Viên Giản Ý, lắc mạnh cơ thể anh ấy.

Tô Nặc và dì Huyên thấy vậy vội vàng kéo cậu ta ra.

Dì Huyên: “Lộ thiếu gia, đừng như vậy, mau buông tay, Ý thiếu gia sẽ gặp chuyện mất.”

“Lộ thiếu gia, mau bình tĩnh lại!”

Viên Lộ bị kéo ra, không thể chạm vào Viên Giản Ý nữa, đột nhiên cười chua chát, không giãy giụa thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào người trên giường, nước mắt rơi lã chã.

Tô Nặc và dì Huyên thấy vậy bèn buông tay.

“Tôi phải làm sao bây giờ… phải làm sao đây…”

Lẩm bẩm một hồi, Viên Lộ lau nước mắt, như thể đã điều chỉnh lại tâm trạng, rồi quay người rời khỏi phòng mà không ngoái đầu.

Sau lưng, dì Huyên nháy mắt với Tô Nặc, thì thầm: “Nhìn Lộ thiếu gia như vậy, mấy lời đồn trước kia chắc là thật. Cậu ấy thích Thiếu tướng Lục đấy.”

Tô Nặc không đáp, ngồi trở lại ghế, tiếp tục lật sách.

“Ay da, nghe nói Thiếu tướng Lục gần đây bị sắp xếp đi xem mắt omega.”

Tô Nặc khựng lại trong giây lát.

“Nếu không có chuyện này xảy ra, Lộ thiếu gia còn thật sự có khả năng đến với Thiếu tướng Lục ấy chứ.”

Những lời nhẹ nhàng kia cứ quanh quẩn trong tai Tô Nặc. Chữ trong sách trước mắt cậu bắt đầu trở nên mơ hồ vặn vẹo. Sau khi dì Huyên rời đi, Tô Nặc không còn tâm trạng đọc nữa, rút quang não ra, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Lục Ngộ.

Như thể có linh cảm, Lục Ngộ bất ngờ gọi điện thoại đến.

Tô Nặc ngẩn người, nhìn chằm chằm cái tên hiện trên màn hình, khó tin.

Sao Lục Ngộ lại gọi mình?

Cậu ấn nút nghe. 

“Xin lỗi, tay trượt, bấm nhầm.”  Giọng alpha bên kia thấp trầm đầy từ tính.

“À”

Hai người không nói gì nữa, rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi.

Một lúc sau, Tô Nặc thấy Lục Ngộ vẫn chưa tắt liên lạc, chủ động mở lời tìm đề tài: “Anh vẫn ổn chứ?”

Gần đây, trên tinh võng tràn ngập những lời chỉ trích và công kích nhằm vào Lục Ngộ, như một trận cuồng phong mưa bão không dứt, dường như có người muốn nhân cơ hội này đẩy anh ra khỏi quân đội.

Mà việc duy nhất Tô Nặc có thể làm, chính là an ủi người đang ở trong tâm bão.

“Không sao.”

“Những tin tức trên mạng, anh đừng để tâm.”

“Ừm.” Lục Ngộ khẽ cười, tiếng cười nghe rất dễ chịu.

Tô Nặc chợt nhớ ra, từ đầu đến giờ cậu gọi cho Lục Ngộ đều không che giấu giọng nói, liệu có khiến anh cảm thấy quen tai, từ đó đoán ra thân phận thật của cậu?

Ngay sau đó cậu lại nghĩ, qua ống truyền âm thì giọng nói cũng sẽ bị biến đổi phần nào, chắc Lục Ngộ không dễ phát hiện như vậy đâu.

Tô Nặc khẽ ho một tiếng: “Người thích anh, sẽ tin tưởng anh.”

Câu nói ấy nhẹ nhàng như chiếc lông vũ mềm mại, rơi vào tai rồi nhẹ nhàng khẽ khàng cọ vào nơi đầu tim. Lục Ngộ theo phản xạ khẽ nuốt nước bọt, đưa tay nới lỏng khuy cổ áo sơmi.

“Tin tôi điều gì?”

“Tin nhân cách của anh, lý tưởng của anh, đức tin của anh, mọi thứ thuộc về anh.”

Lục Ngộ lại cười khẽ.

Đây là lần đầu tiên có người nói với anh những lời như vậy.

Trước kia, anh sẽ thấy những lời này thật sến súa. Nhưng bây giờ, anh lại thấy nếu có thể sến thêm chút nữa cũng không sao.

Thế nên anh lại hỏi: “Vậy cậu cũng tin tôi à?”

“Ừm.”

“Nếu cậu tin tôi, vậy cậu cũng là một trong những người thích tôi rồi?”

Thế là cái phương trình kỳ lạ đó được thiết lập.

Tô Nặc không nói gì, môi hơi khô, nuốt nước bọt không tiếng động. Cậu cúi đầu, nhịp thở nhẹ và rối loạn, trong lòng nghĩ, cậu không định giấu giếm, nhưng không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.

Một lúc sau, trong căn phòng bệnh yên tĩnh vang lên giọng của cậu: “Đúng vậy, em cũng thích anh.”

Khi nói ra câu ấy, khóe miệng Tô Nặc không kìm được mà cong lên một chút.

Cậu không chú ý thấy người trên giường bệnh ở phía trước, ngón tay khẽ run lên. Chỉ một cái run nhẹ ấy thôi, một cơn ác mộng vô tận lại lập tức ập đến với Viên Giản Ý. Anh muốn vùng vẫy, muốn trốn thoát, nhưng không cách nào thoát khỏi cơn mộng dài tăm tối.

Anh chỉ có thể bị động nghe từng lời nói xuyên tim ấy truyền vào tai.

“Thích bao lâu rồi?”

Không hỏi có thật không, mà lại quan tâm đến thời gian.

Tô Nặc bật cười trong lòng, cố ý pha trò: “Hơn hai mươi năm rồi.”

“Ồ, vậy là còn chưa ra đời đã thích tôi rồi à?”

Tô Nặc bật cười.

 Bên kia cũng truyền tới một tiếng cười bất đắc dĩ.

Thấy Lục Ngộ không phản cảm với những lời mình nói, Tô Nặc tiếp tục: “Hy vọng tình cảm của em không tạo áp lực cho anh.” Ngừng vài giây, cậu lại nói thêm: “Em không cần anh đáp lại ngay, chỉ mong anh làm theo cảm xúc thật của mình.”

“Ừ, cúp máy đây.”

Sau khi cúp máy, Lục Ngộ đưa tay véo má mình một cái.

Sao má mình lại nóng vậy chứ.

Beta nói chuyện không vòng vo, quá thẳng thắn.

Haiz, may mà mình có tinh thần vững vàng, chứ đổi lại là một alpha bình thường chắc đã đầu hàng rồi.

Tô Nặc nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Lục Ngộ, con cá đang trợn trắng mắt, khẽ lẩm bẩm: “Thật sự là thích hơn hai mươi năm rồi.”

**

Không biết vì nhiều chuyện bực bội, hay là do bị Tô Nặc tỏ tình bất ngờ mà đêm đó, Lục Ngộ trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Nhắm mắt lại, cảm thấy thế giới hỗn loạn. Mở mắt ra, trước mắt là bóng tối trống rỗng vô tận. 

Một cảm giác khó tả dâng lên trong tim. Trước đây, anh chưa từng nghĩ mình thiếu điều gì, hay cần điều gì. Nhưng lúc này, lại bất giác cảm thấy cô đơn.

Cứ như một chiếc chốt gỗ khi chưa gặp mộng ghép, cứ tưởng đời mình vốn dĩ là thế. Nhưng khi đã thấy chiếc mộng vừa khít kia rồi, mới bất ngờ nhận ra thì ra cuộc sống cũng có thể có hình dạng hoàn hảo.

Lục Ngộ mở khung trò chuyện. Vốn không kỳ vọng gì, tiện tay gửi một tin nhắn cho Tô Nặc, không ngờ Tô Nặc lại lập tức trả lời.

[Sao vẫn chưa ngủ?]

Nhìn thấy dòng tin ấy, sự cô độc mênh mông như thủy triều lập tức rút lui. Tim anh cảm thấy ấm áp.

Lục Ngộ thuận miệng viện cớ: [Đang suy nghĩ chuyện của quân bộ.]

[Khúc Dạ Nguyệt – bản dễ ngủ]

Tưởng rằng Tô Nặc sẽ nói vài câu an ủi, không ngờ lại gửi thẳng một bản nhạc.

Anh mở bản nhạc, tiếng violin êm dịu nhẹ nhàng lướt qua màn đêm, anh gối một tay sau đầu, lặng lẽ lắng nghe.

[Mỗi lần em mất ngủ đều nghe nhạc ru ngủ.]

Tô Nặc gửi một lúc hơn mười bài nhạc, cuối cùng còn chia sẻ thêm vài liên kết.

Lục Ngộ tiện tay mở thử một cái, kết quả là phim kinh dị.

“……”

[Nếu thật sự không ngủ được, em sẽ dùng độc trị độc, xem phim kinh dị.]

[Tôi là mất ngủ, không phải muốn tìm đường chết.]

Tô Nặc gửi lại một icon cười ngây ngô.

[Sao cậu cũng không ngủ?]

[Em phải canh đêm cho Ý thiếu gia.]

Nhìn thấy dòng tin này, Lục Ngộ nhíu mày. Anh nhớ lúc còn trốn trong Nguyên Cung từng nghe mấy người hầu bàn tán rằng Tô Nặc thích Viên Giản Ý, sau lưng còn chế nhạo cậu không biết lượng sức, nghĩ rằng có tí nhan sắc là muốn mơ tưởng đến thiếu gia nhà họ Viên.

Thậm chí có vài người còn cá cược rằng, nhân lúc Viên Giản Ý hôn mê, Tô Nặc chắc chắn sẽ thừa nước đục thả câu.

Lúc ấy, Lục Ngộ nghe vậy cũng chẳng để tâm. Nhưng bây giờ nghĩ lại bỗng thấy hơi chua.

[Cậu tận tụy thật đấy.]

[Trước đây Ý thiếu gia từng xảy ra chuyện, Tinh chủ suýt nữa bắt nhốt hết bọn tôi vào tù. Giờ phải cẩn thận hơn thôi.]

[Cậu ta gặp chuyện gì?]

Tô Nặc thầm nghĩ, kẻ gây họa chính là anh đó.

[Không quan trọng, mọi chuyện qua rồi.]

Lục Ngộ nhìn dòng chữ “không quan trọng” thêm vài giây.

Một lúc sau, Tô Nặc lại chia sẻ một bản nhạc nữa.

Lục Ngộ mở lên, ngay khi tiếng hát vang lên, anh lập tức nhận ra đó là giọng của Tô Nặc.

Giọng rất nhẹ, rất dịu dàng. 

Người hát lại còn hay hơn cả ca sĩ gốc.

Tô Nặc phải chăng đã sớm muốn gửi bài hát mình tự hát cho anh nghe, nên mới gửi trước một loạt bài hát của người khác?

Nghĩ vậy, khóe môi Lục Ngộ khẽ cong lên, không bao lâu sau, anh chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát dịu dàng ấy.

Không biết đã qua bao lâu, một giấc mơ kỳ ảo tràn vào đầu óc.

Trước mắt biến thành căn phòng nhỏ hẹp của người hầu nơi Tô Nặc sống.

Người trong mơ có vẻ mờ ảo, dường như được bao phủ trong một lớp ánh sáng ấm áp, nhưng những sợi lông tơ nhỏ trên người lại rõ ràng vô cùng.

Tô Nặc ngồi trên giường, ống quần xắn lên, để lộ đoạn cẳng chân và bàn chân. Hai bàn chân khẽ đong đưa, miệng ngân nga bài hát ru vừa ghi âm gửi cho anh.

Lục Ngộ đứng yên bất động, như người chơi trong một game VR, đang đắm chìm ngắm nhìn NPC xinh đẹp trước mắt.

NPC ấy cúi đầu, sống mũi nhỏ nhắn tinh xảo, môi đầy đặn. Đôi chân trắng nõn đong đưa theo nhịp, khiến người ta bất giác cảm thấy khô miệng.

Lúc ấy, Tô Nặc ngẩng đầu nhìn anh, vỗ vỗ vào giường: “Anh có muốn lên đây ngủ không?”

Muốn.

Chưa kịp thốt ra miệng, Lục Ngộ bỗng nhiên tỉnh giấc.

Tim anh như đang bị thiêu đốt, đập thình thịch dữ dội. Một lúc sau, anh mới hoàn hồn, ngồi dậy khỏi giường. Lưng đẫm mồ hôi, như vừa tắm nước nóng xong, ướt đẫm, dính nhẹp.

Khi vén chăn lên, liếc thấy chỗ nào đó trên cơ thể cứng như cột trụ, hành động của anh bỗng khựng lại.

Cùng lúc đó, toàn bộ dữ liệu “bất thường” liên quan đến cơ thể anh lập tức được truyền về hệ thống giám sát.

**

Tô Nặc không nhận được hồi âm từ Lục Ngộ, đoán chắc là anh đã ngủ. Nhìn đồng hồ đang là 3 giờ 45 phút.

Chính là giờ khắc vạn vật lặng im, đêm khuya tĩnh mịch.

Lục Ngộ thật sự bị mất ngủ khá nghiêm trọng.

Từng có một khoảng thời gian, cậu cũng thường xuyên mất ngủ như vậy, mở mắt nhìn vào màn đêm, thấy bóng tối rút lui, màn sương mỏng mơ hồ phủ kín phía trước, rồi thấy mặt trời mọc từ mái nhà rách nát, ánh sáng chói lòa len lỏi vào từng khe hở…

Đảo lộn không chỉ là ngày đêm, mà cả cuộc đời.

Tưởng chừng sẽ không bao giờ gượng dậy nổi, nhưng cuối cùng vẫn bước qua được.

Trời bắt đầu sáng, Tô Nặc hoàn hồn, mở giao diện quang não, tìm đến tài khoản của Chiêm Đình.

[Chiêm Đình, giúp tôi đến hành tinh Tara Rhea tìm vật chất Hắc Sa. Hết bao nhiêu tiền?]

Buổi chiều.

Chiêm Đình trả lời tin nhắn. [Tìm Hắc Sa làm gì?]

Không báo giá, mà lại hỏi mục đích, có hơi kỳ lạ.

Chẳng lẽ sợ cậu dùng vào việc xấu?

[Tặng cho một người bạn, làm quà.]

Chiêm Đình không trả lời nữa.

Nửa ngày sau, Tô Nặc gửi một dấu chấm hỏi.

Đối phương cuối cùng cũng nhắn lại một dãy số rất dài.

Tô Nặc đếm kỹ, 300.000 tinh tệ.

Đó là mức lương cả năm của cậu. Tô Nặc do dự một lúc, cuối cùng cắn răng quyết định mua.

[Được, tôi gửi anh tiền đặt cọc trước.]

**

Ở phía bên kia.

Trên giao diện hệ thống của Hydra xuất hiện đơn giao dịch: Tara Rhea – Vật chất Hắc Sa, giá 300.000 tinh tệ.

Đơn hàng được đăng nửa ngày mà không ai nhận.

Theo quy định của Hydra, nếu trong 24 giờ không ai nhận đơn, hệ thống sẽ tự động hủy đơn.

Ngay tại thời khắc cuối cùng, chính Lục Ngộ là người đã nhận đơn đó.

Anh vốn đang bị cấm túc tại nhà, định giao việc này cho người khác, nhưng lũ hám tiền kia không ai chịu làm cả.

Các thành viên Hydra thi nhau @Chiêm Đình trong nhóm.

[Đại ca, bên kia chỉ trả 300.000 tinh tệ, không đáng làm đâu. Sao anh lại nhận đơn này?]

[Đúng đó, mà Tara Rhea cũng cách đế quốc rất xa, còn không rõ có côn trùng hai đầu xuất hiện không nữa.]

[Ai đăng đơn này vậy? Lần sau đừng đăng mấy đơn lừa tình kiểu này.]

[Nghe đâu chính là đại ca tự đăng đó…]

[……]

Lục Ngộ mặt không cảm xúc trả lời.

[Tất cả đều đang rảnh hả? Vậy tôi chọn ngẫu nhiên hai ID ở trên đi Tara Rhea với tôi.]

Ngay lập tức, khung trò chuyện tràn ngập thông báo “xxx đã thu hồi một tin nhắn”.

Giả Tự vừa mở nhóm chat, thấy đầy tin thu hồi, ngơ ngác gửi một dấu hỏi vào nhóm.

Trong nháy mắt, Lục Ngộ @Giả Tự: [Là cậu đấy, chuẩn bị đi.]

[Chuẩn bị cái gì?]

[Đi Tara Rhea.]

[……]

Sau một hồi, cuối cùng Giả Tự cũng hiểu rõ tình hình, lập tức nhắn riêng cho Lục Ngộ.

Anh là người duy nhất trong tổ chức Hydra biết Chiêm Đình chính là Lục Ngộ.

[Cậu đang bị cấm túc mà? Sao ra khỏi nhà được?]

[Đừng để họ phát hiện là được.]

[Cái Hắc Sa đó chẳng phải vật chất thông thường sao? Cậu cần nó làm gì?]

[Đối tượng yêu đương trên mạng của tôi muốn.]

[……]

Giả Tự tưởng anh nói đùa, cũng cười nhắn lại: [Được rồi, vì người yêu trên mạng của cậu, tôi liều mạng theo cậu một chuyến.]

Hoa Phòng

Trong góc phòng chất đầy những chậu cây cảnh đủ mọi hình dạng.

Mỗi ngày, Tô Nặc đều không quên tưới nước, tỉa lá, chăm sóc chúng rất chu đáo.

Ông lão tốt bụng phụ trách hoa phòng, Quincy, thấy Tô Nặc ngày ngày bận rộn ghép cây, không chỉ không hỏi han gì nhiều, mà khi rảnh còn giúp cậu trông nom cây cối.

Đã không nhớ nổi đây là lần thất bại thứ mấy. Nhìn chiếc lá mới mọc ra, hoàn toàn khác với loài Cỏ Kha Đằng mà cậu mong muốn, Tô Nặc ngồi nghiêng đầu, vẻ mặt ủ rũ, trông như một chú chim cút nhỏ bị đả kích.

Quincy đứng bên cạnh phe phẩy chiếc quạt, mỉm cười nói:  “Đừng nản chí, mai làm tiếp.”

Tô Nặc cầm xẻng lên, yếu ớt đáp: “Vâng.”

Cậu đặt chậu cây thất bại ấy vào một góc. Tuy không phải loài Kha Đằng mà cậu mong muốn, nhưng trong lòng vẫn có một loại trách nhiệm của người cha già, không nỡ vứt bỏ những đứa con này, nên đều giữ lại nuôi. Giờ đây, cậu đã nuôi khoảng sáu bảy chục đứa con rồi.

Cậu đưa ngón tay ra đếm: “Đây là đứa thứ bảy mươi hai.”

Quincy chỉ cười lắc đầu.

**

Rời khỏi hoa phòng, Tô Nặc như thường lệ cầm theo một bó hoa tươi đem đến cho Thẩm Miểu. Ngày thường, Thẩm Miểu phụ trách trông coi thư viện, công việc rất nhẹ nhàng, vì ở Nguyên Cung, thư viện về cơ bản chỉ là vật trang trí.

Khung cảnh vẫn quen thuộc, Triệu Minh lẽo đẽo theo sau Thẩm Miểu.

Không rõ hai người đang nói gì, chỉ thấy Thẩm Miểu nhíu mày, trông có vẻ tức giận.

Tô Nặc thấy vậy liền bước lại gần.

“Miểu Miểu, anh thật sự không lừa em đâu, đội Tuyết Ưng sắp giải tán rồi, đến lúc đó tên Hoắc Lợi Tư kia cũng sẽ không còn là phi công nữa.”

“Anh đừng có nguyền rủa người ta được không?”

“Anh đâu có nguyền rủa, là hắn xui xẻo thôi.”

Tô Nặc đi tới vừa hay nghe được câu này, liền hỏi Triệu Minh: “Sao anh biết đội Tuyết Ưng sắp giải tán?”

Triệu Minh nhướng mày, tỏ ra đắc ý: “Vì trời bắt đầu se lạnh, nên đội Tuyết Ưng phải giải tán thôi.”

Tô Nặc: “……”

Thẩm Miểu: “Triệu Minh, anh thôi phát điên được không?”

“Anh không điên, anh nói thật đấy. Hừ, tuy nhà họ Triệu nhà anh không phải nguyên nhân chính khiến đội Tuyết Ưng giải tán, nhưng chắc chắn cũng có phần gió do nhà họ Triệu thổi qua, mới khiến đội đó giải tán.”

Thẩm Miểu: “Họ, Triệu, Nhà, Anh?”

“Ừ.”

“Nhà họ Triệu nào? Chẳng lẽ là nhà của Thượng tướng Triệu Vô Cực ở khu chiến phía Tây?”

“Đúng vậy, đó là cửu thúc của anh.”

Tô Nặc, Thẩm Miểu: “……”

Một số chuyện vốn thấy kỳ lạ, giờ đột nhiên trở nên rõ ràng.

Ví dụ như tại sao Triệu Minh có thể dẫn theo hai tên đàn em suốt ngày lông bông trong Nguyên Cung mà chẳng ai quản. Tại sao khi bị nhện máy bắt được, Viên Cạnh và Đàm Sâm lại dễ dàng thả anh ta ra.

Lại còn chuyện vì sao anh ta có thể tùy tiện tìm được phi thuyền.

Thì ra anh ta chính là cháu trai của Thượng tướng Triệu Vô Cực.

Thẩm Miểu nhìn Triệu Minh đầy vẻ không thể tin nổi:  “Vậy anh ở lại Nguyên Cung làm gì?”

Triệu Minh đảo tròng mắt một vòng: “Vì đầu bếp ở Nguyên Cung nấu ngon hơn đầu bếp nhà họ Triệu.”

Tô Nặc, Thẩm Miểu: “……”

Nhìn bộ dạng tròn trịa, mập mạp của Triệu Minh, hai người cảm thấy lý do nực cười như vậy hình như cũng không phải không thể chấp nhận được.

Tô Nặc hỏi: “Triệu Minh, anh vẫn chưa nói vì sao đội Tuyết Ưng bị giải tán?”

“Đội trưởng của đội Tuyết Ưng, Đơn Lệ Văn, bị phát hiện là gián điệp phá hoại hệ thống cơ giáp của đội Ất Nhị.” Nói đến đây, Triệu Minh liếc trái liếc phải, hạ giọng, thần thần bí bí nói, “Chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Hiện tại, quân bộ vẫn đang cân nhắc cách xử lý. Vì một khi công bố, e rằng sẽ khiến dân chúng bất mãn vì mâu thuẫn nội bộ của quân đội.”

Cuối cùng, chuyện này không được công bố.

Vì vậy, kiếp trước Tô Nặc hoàn toàn không biết nguyên nhân giải tán của đội Tuyết Ưng, chỉ biết rằng đội này bỗng nhiên biến mất khỏi quân bộ.

Các thành viên năm đó, toàn bộ bị cấm suốt đời không được tham gia bất cứ hoạt động quân sự hay chính trị nào.

Thì ra họ đều bị liên lụy bởi đội trưởng Đơn Lệ Văn. Người này có thể là móng vuốt từng được Nguyên Cung sử dụng rồi bị bỏ rơi, cũng có thể chỉ là một con dê tế thần vô tội.

Thẩm Miểu lo lắng hỏi dồn: “Chuyện này đáng tin không? Vì sao đội Tuyết Ưng lại nhằm vào đội Ất Nhị? Có ảnh hưởng gì đến Hoắc Lợi Tư không?”

Triệu Minh bĩu môi, có vẻ ghen: “Hoắc Lợi Tư không nói với em à?”

Thẩm Miểu trừng mắt nhìn anh ta.

Triệu Minh nói: “Với Hoắc Lợi Tư thì không ảnh hưởng nhiều, chỉ là sau này phải đổi nghề thôi. Dù sao thì đám phi công của đội Tuyết Ưng đều có gia thế tốt, không lo không tìm được việc sống qua ngày.”

Thẩm Miểu không nói gì, chỉ cau mày lo lắng.

Làm phi công là ước mơ cả đời của Hoắc Lợi Tư…

Chẳng lẽ sau này thật sự phải từ bỏ?

Nghĩ đến đây, Thẩm Miểu mở quang não một cách vô thức, rồi quay người rời đi.

Triệu Minh vội vàng định đuổi theo: “Miểu Miểu, ây… Miểu Miểu…”

Tô Nặc kéo anh ta lại: “Cho Miểu Miểu một chút thời gian riêng.” Thấy Triệu Minh mặt mày bực bội, cậu đổi giọng, “Miểu Miểu đã từng nói anh rất phiền, rất bám người chưa?”

Triệu Minh: “…… Có nói.” Mà là nói thường xuyên, ngày nào cũng nói.

“Thế nên anh như vậy là không thể theo đuổi được người ta.”

Cách theo đuổi của Triệu Minh quá thô lỗ, không có cảm xúc, cũng không có kỹ năng, chỉ có sức mạnh và sự bạo lực đối với tình địch.

Triệu Minh nghi hoặc nhìn Tô Nặc: “Vậy làm sao mới theo đuổi được?” Nói rồi còn liếc Tô Nặc từ trên xuống dưới, như thể muốn hỏi: “Beta như cậu mà cũng đòi dạy tôi chuyện yêu đương à?”

“Anh không nhận ra à, tuy tôi là một beta, nhưng Miểu Miểu rất thích tôi đấy.”

Nghe vậy, ánh mắt nghi ngờ và khinh khỉnh của Triệu Minh dần biến mất.

Hình như cũng đúng thật.

“Anh biết vì sao không?”

“Tại sao?”

Tô Nặc ngoắc tay, ra hiệu dẫn anh ta về hoa phòng nói chuyện kỹ hơn.

Miểu Miểu bây giờ cần chút không gian riêng, không thể bị Triệu Minh bám mãi.

Hơn một tiếng sau, trong hoa phòng vang lên tiếng cảm thán ngỡ ngàng của Triệu Minh: “Hóa ra là vậy! Nhưng mà… nếu thế thì chẳng khác gì… chó l**m à?”

“Anh cảm thấy hiện tại mình khác gì chó l**m sao?”

Triệu Minh nghẹn họng.

Nắm tay siết lại, rồi lại buông ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như cũng đúng thật.

Hết chương 10

Bình Luận (0)
Comment