Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 9

Chương 09

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Một luồng sợ hãi không rõ nguyên do tràn vào tim, khiến cậu có ảo giác như có ai đó đang âm thầm theo dõi trong bóng tối.

Tô Nặc vội vàng đóng lại mặt dây chuyền, bất an quan sát xung quanh.

Ngay lúc đó, quang não hiện lên yêu cầu kết bạn từ một tài khoản có ảnh đại diện toàn màu đen. Linh cảm cho rằng điều này liên quan đến tử tâm tinh, cậu không do dự mà chấp nhận.

Đối phương gửi cho cậu một bức ảnh.

Trong ảnh, viên tử tâm tinh bị dán chặt bằng băng dính ở một nơi nào đó.

Người này là ai?

Rốt cuộc muốn làm gì?

Tô Nặc không vội hỏi mục đích, mà trước hết bình tĩnh suy nghĩ tình hình hiện tại.

Thân phận của người này có thể là một trong số bảo vệ hoặc người hầu phụ trách lục soát, thậm chí có thể là Đàm Sâm hay Carril. Nhưng người này lại không nộp tinh thể lên, lẽ nào cũng là kẻ đối đầu với Nguyên cung?

Hay là đang bảo vệ mình?

Tô Nặc nhanh chóng phủ định khả năng thứ hai, bởi vì chẳng ai liều mạng chỉ để bảo vệ một người như mình.

Vậy thì khả năng đầu tiên có lý hơn.

Đối địch với Tinh chủ…

Nghĩ tới đây, Tô Nặc lập tức loại trừ Đàm Sâm và Carril. Kiếp trước, hai người này trung thành đến chết vì Tinh chủ. Do đó, người không báo cáo vụ việc này, rất có thể là một lính canh hoặc người hầu cấp thấp trong Nguyên cung.

Nếu biết ai là người đã lục soát phòng mình hôm nay, việc truy ra hắn là ai sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Tô Nặc nhắn lại: [Anh muốn làm cái gì?]

[Phải là tôi hỏi cậu đang làm gì mới đúng.]

[Thứ này không phải của tôi. Dù sao, cảm ơn vì đã không tố cáo tôi.]

Đối phương không trả lời nữa. Tài khoản là một tài khoản phụ, không có thông tin gì cụ thể.

Tô Nặc nghĩ, đối phương chắc không có ác ý với mình, nên hỏi thẳng: [Nó ở đâu?]

[Gác mái.]

Ngay sau đó lại có một tin nhắn nữa: [Lên đây.]

Tô Nặc tắt quang não, cau mày suy nghĩ trong giây lát rồi hướng về gác mái.

Đứng trước cửa gác mái, cậu không lập tức vào trong mà nín thở lắng nghe một lúc. Không thấy gì bất thường, cậu mới mở cửa bước vào. Nhưng vừa vào, một bàn tay trong bóng tối lập tức siết lấy sau gáy cậu.

Ngay sau đó, cậu bị ép sát vào tường.

Người kia đeo găng tay da, cảm giác thô ráp lạnh lẽo, vuốt dọc theo cột sống như đang kiểm tra xem cậu có giấu vũ khí không.

Bàn tay kia trượt xuống tận xương cụt, Tô Nặc theo phản xạ muốn giãy ra nhưng bị đè chặt.

Tô Nặc: “Tôi không mang theo vũ khí.”

“Thật không?”

Giọng nói đối phương khàn đặc, xa lạ, rõ ràng là được biến âm.

Có vẻ hắn không tin, bàn tay tiếp tục kiểm tra hai bên eo của Tô Nặc, sờ rồi lại sờ thêm lần nữa.

Tô Nặc: “…” Buồn bực hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Viên tử tâm tinh đâu rồi?”

“Cậu biết tử tâm tinh là thứ gì không?”

“Không.”

“Không? Không biết mà dám giữ nó? Chán sống à?”

“Không phải tôi lấy, là người khác đưa cho tôi.”

“Ai?”

Tô Nặc im lặng.

Đối phương vẫn không thả cậu ra, mà cúi sát xuống, hơi thở phả ngay bên tai, đầy áp lực.

“Là Viên Giản Ý, đúng không?”

Cảm nhận được cơ thể Tô Nặc thoáng khựng lại khi nghe tên đó, đối phương khẽ cười, biết mình đã đoán trúng.

“Cậu… tin tưởng hắn đến mức dám thay hắn cất giấu thứ đó sao?”

Tô Nặc không trả lời, mà hỏi lại: “Rốt cuộc trong tử tâm tinh chứa bí mật gì?”

Bàn tay siết gáy Tô Nặc chậm rãi thu lại, khớp xương cứng rắn xuyên qua lớp da găng như ma sát nhẹ nhàng lên tuyến thể, khiến cơ thể Tô Nặc căng cứng.

Hành vi của người này quá phận.

Kẻ đứng sau lưng không vội đáp, bóng tối đặc quánh, hơi thở nặng nề. Một lúc sau mới nói: “Cậu không nên biết quá nhiều. Nếu không, chết lúc nào cũng chẳng hay. Tử tâm tinh tôi sẽ giữ hộ cậu.”

“Không được.” Tô Nặc nhanh chóng nghĩ ra lý do, “Anh chắc Đàm Sâm và Carril sẽ không kiểm tra phòng anh à? Giữ nó ở chỗ anh còn nguy hiểm hơn. Tôi biết cách giấu nó an toàn hơn.”

“Ồ? Nếu cậu giấu giỏi thế, sao lại để tôi phát hiện?”

Nghe ra sự mỉa mai trong giọng hắn, mặt Tô Nặc nóng lên, may mà trong gác mái tối om, không ai nhìn rõ gì cả.

“Chỉ là ngoài ý muốn thôi. Nếu để mất, tôi cũng không có cách nào giải thích, lúc đó cũng là tội chết.”

Đối phương như đang cân nhắc lời cậu, ngón tay vô thức lần đến cổ họng, chạm vào yết hầu của Tô Nặc.

Tô Nặc khẽ động yết hầu, trong đầu thầm rủa: Tên này có bệnh à? Bị rối loạn hành vi hay sao?

Sao cứ sờ loạn vậy chứ!

Không biết còn tưởng hắn đang lợi dụng sàm sỡ mình.

Hồi lâu, đối phương cúi đầu, hơi thở gần như dính sát tai Tô Nặc: “Có thể trả lại, nhưng không phải bây giờ. Phải xem biểu hiện của cậu đã.”

Tô Nặc: “…”

Biểu hiện gì cơ?!

Cậu còn định hỏi tiếp, thì ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, là vệ binh tuần tra.

“Vừa rồi trên gác mái có tiếng động phải không?”

“Không đâu, chắc là chuột hay gián gì đó thôi.”

“Vẫn là nên qua xem một chút.”

Tô Nặc nghiêng đầu, định nhắc nhở đối phương là có nguy hiểm, cũng tính tiện thể nhìn mặt hắn một cái, nhưng đối phương như đã đoán ra ý định của cậu, dùng một tay ép đầu cậu quay về phía trước, không cho nhìn quanh.

Chỉ cảnh cáo thấp giọng một câu: “Đừng động đậy.”

Ngay sau đó, bàn tay đang siết sau cổ cậu dần buông lỏng, hơi thở phía sau cũng nhanh chóng rời đi.

Cùng lúc đó, lính gác đã đến trước cửa gác mái.

“Bây giờ là thời điểm rối ren, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Ê… sao nửa đêm lại đột nhiên ra thông báo tập hợp chứ?” lính gác lầm bầm, buông tay khỏi tay nắm cửa rồi quay người rời đi.

Tô Nặc quay đầu nhìn lại phía sau, một mảng tối đen, không thấy bóng ai.

Người kia đã rời đi.

Gác mái rất rộng, được chia làm nhiều khu chức năng, nhưng vì lâu không ai lui tới nên bên trong bốc mùi ẩm mốc nặng nề.

Tô Nặc không dám bật đèn, chỉ dùng tay lần theo tường, muốn xác định đối phương đã thoát ra bằng cửa sổ nào. Nhưng mọi cửa sổ đều đóng kín, người kia như một bóng ma, đến và đi không dấu vết.

Không hiểu mục đích của hắn là gì, gọi mình lên gác mái chỉ để giáo huấn một trận?

Dạo này gặp phải những kẻ kỳ lạ quá nhiều.

Thôi kệ, ít ra có thể xác định người đó không có ý định tố cáo, tạm thời không có nguy hiểm.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trạng lúc hồi hộp, lúc lo lắng, trải qua bao nhiêu sóng gió, cậu không còn tâm trí để làm gì thêm, chỉ muốn trở về phòng nghỉ ngơi sớm.

Cùng lúc đó, tầng ba.

Trong thư phòng, dường như cố tình chỉ bật một chiếc đèn tường, ánh sáng yếu ớt đổ xuống thành bóng tối sắc nhọn như móng vuốt chim ưng, phủ lên người Đàm Sâm và Carril.

Viên Cạnh ngồi trên ghế, ngón tay gõ bàn đầy mất kiên nhẫn, một làn khói thuốc lặng lẽ phả ra từ mũi.

Gã vẫy tay về phía Đàm Sâm và Carril, hai người lập tức tiến lại gần.

Viên Cạnh búng tàn thuốc về phía Carril, Carril bị giật mình suýt thì lùi lại.

Viên Cạnh hừ lạnh, rồi quay sang, ấn đầu tàn thuốc vào mu bàn tay của Đàm Sâm.

Đàm Sâm không hề né tránh.

“Hai người làm tôi thất vọng vô cùng. Không bắt được thích khách, để hắn phá tan buổi tiệc mừng. Tới giờ trên mạng vẫn đang cười chê Nguyên cung. Bây giờ ngay cả tử tâm tinh cũng không tìm thấy. Không phải các người nói chắc chắn là nó còn trong Nguyên cung sao?”

Carril vội nói: “Tinh chủ, đó là do Đàm Sâm nói, anh ta tin rằng tử tâm tinh vẫn còn ở trong Nguyên cung!”

Đàm Sâm không thèm nhìn Carril, chỉ phân tích: “Tên trộm chắc chắn biết bí mật của tử tâm tinh. Nhưng hiện tại bí mật chưa bị tiết lộ, chứng tỏ đã xảy ra chuyện gì đó khiến hắn không thể sử dụng tinh thể. Vậy nên tôi mới cho rằng nó vẫn còn trong cung, chỉ là không mang đi được. Nhưng nếu bây giờ lục soát không có kết quả, vậy có thể là trường hợp thứ hai.”

“Trường hợp thứ hai?”

“Tử tâm tinh đã không còn trong tay tên trộm. Người có được nó, lại không biết nó là thứ gì.”

Viên Cạnh đổi điếu thuốc khác, Carril nhanh chóng châm lửa cho gã, gã rít một hơi rồi chậm rãi nói: “Phân tích nhiều như thế có ích gì? Còn chưa tìm thấy tinh thể, thì ta còn chưa yên tâm nổi.”

“Tinh chủ, ít nhất hiện tại có thể chắc chắn rằng bí mật của tử tâm tinh vẫn chưa bị tiết lộ.”

“Hừ.” Lời đó chẳng khiến gã khá hơn, Viên Cạnh cười nhạt không có ý cười, giọng lạnh băng: “Còn muốn chờ tới khi nó bị công bố chắc?”

Ánh mắt lạnh lẽo và sắc như dao quét qua Đàm Sâm và Carril, khiến hai người như cổ bị đè nặng nghìn cân, lập tức cúi đầu.

“Làm việc bất lực, nên bị phạt. Mang roi lại đây.”

**

Đêm khuya. Tô Nặc nằm trên giường trằn trọc, vẫn không ngủ được. Đầu óc mơ hồ, đầy những suy nghĩ hỗn loạn.

Cho đến khi một tiếng động u uẩn vang lên ngoài hành lang, cắt đứt dòng suy nghĩ.

“Thình” một tiếng, nghe như ai đó ngã xuống. Qua một lúc, người kia dường như đứng dậy, đi thêm vài bước, rồi lại “thình” ngã lần nữa.

Lần này nghe có vẻ ngã nặng hơn.

Tô Nặc bật dậy mở cửa, đi ra ngoài.

Ánh sáng ở hành lang rất yếu, chỉ có ánh trăng rọi vào. Trong bóng mờ, một người ngồi dưới đất, một chân co lại, một chân duỗi ra.

Nghe tiếng bước chân, người kia ngẩng đầu nhìn, động tác chậm chạp, rõ ràng đang chịu đựng cơn đau.

Là Đàm Sâm.

Muộn thế này rồi mà gã vẫn chưa ngủ.

Tô Nặc đi tới, thấy chiếc đồng phục đen của Đàm Sâm mở ra hai bên, bên trong là áo sơ mi trắng dính đầy “vết bẩn”.

Không đúng, không phải vết bẩn, là máu.

Mùi máu tanh nồng nặc từ người gã lan ra, tràn khắp hành lang chật hẹp, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Có vẻ như nhận ra ánh mắt Tô Nặc, Đàm Sâm khép chặt áo khoác.

Tô Nặc nhớ đến chuyện lần trước ở tiệc mừng, Đàm Sâm đã đẩy mình xuống dưới bàn để bảo vệ, nghĩ thầm: có lẽ anh ta cũng không đến nỗi lạnh lùng, thôi thì coi như trả ơn một lần.

Tô Nặc cúi xuống: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Làm việc không tốt, khiến Tinh chủ thất vọng.”

Tô Nặc nghe vậy, không hiểu sao lại cảm thấy áy náy: “Gọi bác sĩ chưa?”

“Không cần. Đây là thứ tôi nên nhận.”

Tô Nặc đành nói: “Vậy để tôi đỡ anh về phòng. Anh có băng gạc và thuốc không?”

Đàm Sâm liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt như đang hỏi vì sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy. Dù gì trước kia mỗi lần thấy tôi, cậu đều né tránh, cứ như rất sợ tôi vậy.

Tô Nặc bị gã nhìn đến mức càng thêm chột dạ, khóe miệng gượng gạo cong lên.

Một lúc lâu sau, giọng Đàm Sâm vang lên: “Có.”

Ngay sau đó, Đàm Sâm đưa tay ra, ra hiệu để Tô Nặc đỡ mình dậy.

Tô Nặc nắm lấy tay gã, không ngờ Đàm Sâm lại trực tiếp đan mười ngón tay vào tay cậu. Cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, muốn rút tay ra nhưng không rút nổi.

Bàn tay cứ thế bị Đàm Sâm nắm chặt, trong lòng bất chợt dâng lên chút cảm khái: Cũng là beta, nhưng tay Đàm Sâm thật to, ngay cả bàn tay của Viên Giản Ý cũng to hơn cậu rất nhiều, điều này khiến một beta như cậu cảm thấy vô cùng thất bại.

Phòng của Đàm Sâm ở đầu bên kia hành lang, không biết sao lại ngã ở hướng ngược lại.

Phòng của Đàm Sâm cũng như con người anh, giản dị và lạnh lẽo. Chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và vài vật dụng sinh hoạt cần thiết, không có gì hơn. Nếu không phải dọn dẹp sạch sẽ, Tô Nặc còn tưởng nơi này không có ai ở.

Đàm Sâm nằm sấp xuống giường, Tô Nặc giúp gã cởi áo khoác và sơ mi, lúc này mới phát hiện ra vết thương sau lưng còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

Có vẻ Tinh chủ đã dùng roi có gai để đánh, những vết roi chằng chịt, máu thịt be bét, trông rất kinh khủng.

Tô Nặc sững người.

Đàm Sâm nhận ra phản ứng của cậu: “Bị dọa rồi?”

Sợ Đàm Sâm lại cho rằng cậu không giống beta, làm mất mặt beta, Tô Nặc vội đáp: “Không có. Anh chịu đau một chút, tôi bắt đầu bôi thuốc đây.”

“Ừ.”

Trong suốt quá trình bôi thuốc, Đàm Sâm không kêu một tiếng, chỉ hai tay siết chặt, đầu cúi xuống.

Lồng ngực phập phồng, hơi thở càng lúc càng dồn dập.

Tô Nặc nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của anh ta, cảm xúc trong lòng phức tạp. Kiếp trước kết cục của Đàm Sâm rất bi thảm, chết trong một vụ đánh bom tại nhà thờ, vụ việc nhắm vào Viên Cạnh.

Xác cũng không còn.

Hộp tro cốt được chôn sau đó, bên trong chỉ đặt huy chương danh dự.

“Đàm chủ sự, anh đã từng nghĩ tới chuyện… rời khỏi Nguyên cung chưa?” Với năng lực của Đàm Sâm, đáng lẽ nên lập công nơi chiến trường, chứ không phải ở lại Nguyên cung làm dao kéo trong tay Viên Cạnh.

Huống hồ, gã trung thành như vậy, mà Viên Cạnh lại đối xử với gã như này sao?

Nhìn vết thương trên người, chắc hẳn Viên Cạnh khi ra tay chẳng hề nương tay, trên mu bàn tay còn đầy vết bỏng do tàn thuốc, vết mới vẫn còn rỉ máu.

Vậy thì chết đi, dù có được bao nhiêu huy chương đi nữa, có ý nghĩa gì đâu?

Đàm Sâm ngẩng mí mắt, liếc nhìn Tô Nặc: “Tôi đã thề sẽ mãi mãi trung thành với Tinh chủ.”

Tô Nặc nghe ra trong giọng anh có sự quyết tuyệt, biết rằng không thể dễ dàng thuyết phục.

Đàm Sâm sẽ mãi mãi trung thành với Tinh chủ…

Điều đó có nghĩa là một ngày nào đó, họ sớm muộn cũng sẽ trở thành kẻ địch.

Nghĩ đến đây, Tô Nặc cúi đầu, che giấu ánh mắt phức tạp.

Một kẻ địch mạnh tiềm ẩn, tốt nhất nên loại bỏ sớm, tránh hậu họa về sau.

Nhưng nghĩ đến việc Đàm Sâm chết vì một kẻ như Viên Cạnh, chết một cách vô nghĩa, trong lòng lại không nỡ.

Sau vài giây im lặng, cuối cùng cậu vẫn mở miệng: “Thời gian tới, đừng đến gần nhà thờ.”

Đàm Sâm nghi hoặc nhìn cậu.

“Nếu anh đến gần nhà thờ, sẽ gặp tai họa đổ máu.”

“Làm sao cậu biết?”

“Tôi xem tướng được.”

“….”

Tô Nặc nghĩ, mình đã nhắc anh ta rồi, cũng chỉ có thể làm đến mức này.

Tương lai thế nào, phải do Đàm Sâm tự lựa chọn.

**

Nhà họ Lục.

Lục Ngộ nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, thông tin dừng lại ở bức ảnh chiếc vòng tay Batto mà anh gửi, không có tin nhắn mới.

Cả một ngày, beta kia không nhắn lại dù chỉ một chữ.

Thật vô cảm. Có được manh mối rồi mà không buồn nói cảm ơn, cứ thế biến mất.

Còn nói gì mà thích tất cả những gì thuộc về anh, kết quả toàn là lời hoa mỹ.

Cậu ta chỉ thích Lục Ngộ, còn đối với Chiêm Đình thì lại tỏ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt.

Anh không hiểu nổi, Lục Ngộ có gì mê người đến vậy, tại sao chỉ thích Lục Ngộ?

Càng nghĩ càng tức, ghen tuông âm thầm dâng lên, cảm thấy Tô Nặc căn bản không thật lòng yêu mình, chỉ yêu hào quang bên ngoài mà thôi.

Tô Nặc hôm nay trải qua không ít chuyện, hoàn toàn quên mất phải trả lời tin nhắn của Chiêm Đình, cũng không biết gì về những suy nghĩ rối ren của đối phương.

Ngày hôm sau, mở quang não ra, cậu mới gửi tin lại.

[Cảm ơn anh nhé, Chiêm Đình.]

Chiêm Đình vẫn chưa trả lời, Tô Nặc cũng không để tâm, nghĩ rằng chắc đối phương bận.

Cậu lên mạng, tra từ khóa [Hoắc Lợi Tư], nhanh chóng hiện ra một loạt tin tức.

Ba năm trước, Hoắc Lợi Tư gia nhập đội Tuyết Ưng, vì ngoại hình nổi bật, tạo nên nhiều đề tài bàn tán trên mạng. Trong mấy năm ở Tuyết Ưng, Hoắc Lợi Tư biểu hiện xuất sắc, thường xuyên xuất hiện trong các bản tin quân sự.

Trên mạng, mọi thông tin về Hoắc Lợi Tư đều là nhận xét tích cực.

Hoắc Lợi Tư có phải là kẻ g**t ch*t Thẩm Miểu không?

Tô Nặc nhìn ảnh Hoắc Lợi Tư với vẻ mặt đầy băn khoăn, không biết nghĩ gì, cậu gửi ảnh Hoắc Lợi Tư cho Chiêm Đình.

[Chiêm Đình, giúp tôi tra thông tin người này được không? Tra cái này tốn bao nhiêu tiền?]

Tưởng rằng Chiêm Đình sẽ lâu mới phản hồi, nào ngờ vừa gửi đi đã nhận được tin nhắn.

[10.000 tinh tệ.]

Ngay sau đó, một tin nữa tới: [Sao thế? Giờ cậu bắt đầu quan tâm đến hắn rồi à?]

Tô Nặc mơ hồ cảm thấy câu này có gì đó là lạ.

[Không phải. Hắn là người Thẩm Miểu thích, tôi chỉ muốn giúp cậu ấy kiểm tra thôi.]

[Ồ.]

Chiêm Đình rất nhanh đã gửi cho Tô Nặc toàn bộ thông tin từ khi Hoắc Lợi Tư sinh ra đến nay.

Tô Nặc không nhịn được liền gửi một sticker like cho anh ta.

[Thông tin của hắn khá dễ tra, 1000 tinh tệ là được rồi.]

1000 tinh tệ?

Tô Nặc nhìn tin nhắn với vẻ không thể tin được, nghi ngờ Chiêm Đình đã thiếu một con số 0, do dự một chút rồi vẫn chuyển khoản 1000 tinh tệ.

Sao đời trước nhớ là không có giá mềm như vậy nhỉ.

Lúc rảnh rỗi, cậu bắt đầu nghiên cứu về Hoắc Lợi Tư, phát hiện Hoắc Lợi Tư từ nhỏ vừa học giỏi vừa có đạo đức tốt, tính cách ôn hòa, nhã nhặn, không có bất kỳ biểu hiện phản xã hội nào.

Thật sự không tra được điểm nào khả nghi, đành phải tạm gác lại.

Cậu mở khung trò chuyện với Lục Ngộ, tin nhắn dừng lại ở hình trái cam được tô màu.

Xem giờ, đúng lúc giờ ăn tối.

[Ăn cơm chưa?]

Tại căn cứ.

Lục Ngộ nhìn thấy chuyển khoản 1000 tinh tệ, khóe môi hơi cong lên.

Thẩm Miểu chắc chắn chính là omega đã đến tìm Tô Nặc lần trước, không ngờ người đó lại có người mình thích, anh còn tưởng là cậu ta thích Tô Nặc.

Nghĩ đến đây, Lục Ngộ khẽ cười mũi một tiếng, nhưng lại nghĩ, cười gì chứ, omega đó thích ai thì liên quan gì đến mình.

Vì vậy, anh thu lại biểu cảm, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, tắt quang não. Ngẩng đầu lên, thì thấy Giả Tự đang nhìn mình với ánh mắt vừa phức tạp vừa tan vỡ.

“Lư Ngư, không phải cậu thật sự yêu online rồi đấy chứ?”

Lục Ngộ: “……”

“Mỗi phút cậu lại đổi sắc mặt mấy lần, lúc thì cười ngốc nghếch, lúc thì hừ lạnh, ngoài yêu online ra thì còn là gì? Chẳng lẽ là tâm thần phân liệt…”

Lục Ngộ: “……”

Sau một hồi im lặng, như chợt nhớ ra gì đó, Giả Tự đột nhiên trợn tròn mắt: “Đúng rồi, cậu… cậu có đi gặp bác sĩ tâm lý vào thứ Bảy không?”

Lục Ngộ mặt không cảm xúc cầm lấy khẩu súng laser bên cạnh, Giả Tự sợ quá vội né sang một bên.

“Lư Ngư, đừng kích động, tôi chỉ đùa thôi… Tôi biết cậu không có vấn đề tâm thần mà…”

Hai người còn đang ồn ào, thì đài giám sát gửi đến một thông tin.

“Phát hiện dấu vết của côn trùng Sakelu hai đầu biến dị ở gần sao chổi Á Đạt Nhĩ, nhưng do bụi và khí ở khu vực đó khá nhiều, tín hiệu bị nhiễu, hiện tại rất khó xác định số lượng côn trùng có trên lõi sao chổi.”

Giả Tự lập tức ngừng hành động, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ngộ.

Sau trận chiến ở hành tinh Cize, đám côn trùng Sakelu hai đầu bặt vô âm tín, đây là lần đầu tiên đài giám sát phát hiện lại dấu vết của chúng. 

“Lư Ngư… cậu đừng manh động…”

Lục Ngộ không nói gì, trực tiếp mặc đồ tác chiến, quay đầu ra lệnh điều động chiến hạm.

Giả Tự vội vàng chắn trước mặt anh: “Cậu không nghe đài giám sát nói à? Tín hiệu bị nhiễu, không xác định được số lượng côn trùng Sakelu trên lõi sao chổi đâu!”

“Lõi sao chổi Á Đạt Nhĩ chỉ có đường kính khoảng 3 km, theo thể tích của côn trùng Sakelu hai đầu, nhiều lắm cũng chỉ 10 con.” Ánh mắt Lục Ngộ trầm xuống, “Chỉ cần hai quả bom lưu huỳnh là đủ để phá hủy Á Đạt Nhĩ, có gì mà sợ?”

Giả Tự nhìn thấy dáng vẻ này của anh, biết không thể khuyên được, liền đổi giọng: “Vậy chuyện này có cần báo cho anh cậu biết không?”

“Không cần.” Lục Ngộ liếc anh một cái, “Cậu cũng không được lén lút báo cho anh ấy!”

“Á… Lư Ngư, cậu thật sự muốn đi sao?”

Giả Tự nhìn bóng lưng Lục Ngộ rời đi không ngoảnh lại, rơi vào trầm ngâm, cuối cùng nghiến răng đuổi theo.

“Cậu theo tôi làm gì?”

“Cậu còn chưa nói cho tôi biết đối tượng yêu online của cậu là ai.”

“……”

“Vì tình anh em sinh tử có nhau của chúng ta… cậu cứ…á……”

Câu nói phía sau chưa kịp nói hết, chiến hạm bất ngờ bay thẳng đứng lên, Giả Tự bịch một cái té ngồi xuống đất, câu nói còn lại cũng nuốt vào bụng.

**

Trước khi ngủ, Tô Nặc mở quang não, Lục Ngộ vẫn chưa trả lời.

Tính thời gian đã hơn 5 tiếng, bình thường sẽ không mất liên lạc lâu như vậy.

Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, cho đến hôm sau, khi thấy trên mạng có tin tức, nói chiến hạm mà Lục Ngộ điều khiển đã mất tín hiệu gần sao chổi Á Đạt Nhĩ.

Mà vừa hay Á Đạt Nhĩ là nơi vừa phát hiện dấu vết của côn trùng hai đầu. Không lâu sau, vệ tinh chụp được mảnh vỡ của chiến hạm ở gần Á Đạt Nhĩ, truyền thông đoán rằng Lục Ngộ có thể đã giao chiến với đám côn trùng, thậm chí có khả năng gặp chuyện.

Dư luận ồn ào:

[Lục Ngộ không phải đang bị đình chỉ điều tra sao? Tại sao vẫn có thể lái chiến hạm hành động?]

[Còn sao nữa, khu vực chiến lược phía Đông chính là của hai anh em nhà họ Lục, muốn làm gì thì làm.]

[Thật quá lộng hành!]

Tô Nặc đóng trang báo, gửi tin nhắn cho Lục Ngộ.

[Anh ổn chứ? Tôi đọc thấy tin anh đến sao chổi Á Đạt Nhĩ.]

Tin nhắn gửi đi, vẫn không có phản hồi.

Nhìn bức ảnh vệ tinh chụp xác chiến hạm, trong lòng cậu càng lúc càng bất an. Dù biết kiếp trước Lục Ngộ không gặp nạn ở Á Đạt Nhĩ, nhưng cậu vẫn thấy sợ, một giây cũng không muốn chờ đợi thêm, lập tức gọi thông tin cho Lục Ngộ.

Tút tút tút. Âm thanh máy móc vang lên liên tục, cho đến cuối cùng cũng không kết nối được. Ngay lúc cậu định bỏ cuộc, đột nhiên tiếng tút tút biến mất, trong ống nghe truyền đến tiếng ho nhẹ.

Tim Tô Nặc khựng lại, không nói lời nào.

Ngược lại là Lục Ngộ mở miệng trước: “Có chuyện gì?” Giọng điệu bình thản đến mức như thể cuồng phong bão táp chẳng hề tồn tại.

“Anh đang ở sao chổi Á Đạt Nhĩ à?”

“Ừ.”

“Không sao chứ.”

“Không sao.”

Âm thanh hỗn loạn ầm ĩ xung quanh hoàn toàn không giống như “không sao”. Tô Nặc còn định hỏi tiếp, nhưng giọng của Lục Ngộ đã vang lên trước.

“Cậu từng nghe thấy tiếng nổ của sao chổi chưa?”

“Chưa…”

“Vậy thì nghe kỹ đi.”

Ngay giây sau, bên tai Tô Nặc chợt vang lên tiếng nổ dữ dội, âm thanh truyền qua ống nghe dội thẳng vào màng nhĩ, khiến tim cậu run lên.

Rõ ràng cách nhau hàng triệu năm ánh sáng, nhưng dư âm của vụ nổ dường như vẫn có thể tác động đến toàn thân cậu. Trước mắt là từng mảng hình ảnh bị luồng khí hỗn loạn và ngọn lửa thổi bay. Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, cậu nghe thấy rất rõ nhịp tim của chính mình và tiếng thở của Lục Ngộ.

Cậu không thể thốt ra lời, lồng ngực bị thứ gì đó nóng bỏng chặn lại, thứ đó từ từ nứt ra, hòa vào máu, lan dần khắp người, thiêu đốt cậu đến nóng rát tận xương tủy.

Mười bảy con trùng hai đầu trên sao chổi Á Đạt Nhĩ bị tiêu diệt trong vụ nổ.

Hành động lần này của Lục Ngộ giống như thả một quả bom vào giữa quân đội và dư luận dân chúng.

Một phe ủng hộ, một phe phản đối.

Phe phản đối chiếm thế thượng phong, cho rằng cho dù anh đã tiêu diệt nhiều trùng hai đầu, thì cũng không thể chuộc lại tội lỗi khiến đội Ất Nhị bị diệt toàn bộ. Là “người mang tội”, anh lẽ ra nên chấp hành điều tra, vậy mà lại tự ý lái chiến hạm hành động, đây là hành vi coi thường quân pháp, vi phạm quân lệnh nghiêm trọng.

Dưới sự dẫn đầu của nhà họ Từ, quân bộ đồng loạt gây áp lực lên Lục Hạnh, yêu cầu xử phạt Lục Ngộ.

Sau đó, quân bộ tuyên bố, Lục Ngộ bị giáng chức hai cấp và cấm túc một tháng.

Tại nhà họ Lục. Phòng họp.

“Anh, bị giáng chức thì được, nhưng vì sao lại bị cấm túc?”

“Vì cái đầu óc của em không đáng để cấm.”

Giả Tự bên cạnh nghe vậy ra sức nhịn cười, nhưng bả vai vẫn khẽ run lên mấy lần.

Lục Ngộ liếc sắc như dao sang, Giả Tự đành cúi đầu cắn chặt môi, nghĩ đến những chuyện đau buồn nhất đời để bình tĩnh lại.

Mạc Dịch Duy nói: “Trên mạng đang có người dẫn dắt dư luận, lấy vết thương của Phó tướng Lục… khụ, Thiếu tá Lục làm cái cớ, kêu gọi dân chúng ký tên kiến nghị yêu cầu Thiếu tá Lục rời khỏi đơn vị cơ giáp. Nếu đủ số lượng chữ ký quy định…”

Câu sau chưa kịp nói, ai nấy sắc mặt đều nghiêm trọng.

Cơ giáp đòi hỏi khả năng cảm ứng cộng hưởng mạnh mẽ, mà khả năng này liên quan đến tuyến thể. 

Đây cũng là lý do các alpha cấp bậc càng cao thì càng điều khiển cơ giáp giỏi.

Chu Đằng nói: “Vậy thì đưa ra một bản báo cáo y tế, chứng minh Thiếu tá Lục không vấn đề gì.”

“Vấn đề là trên mạng đã có kẻ tung tin nói nhà họ Lục định làm giả báo cáo để che mắt dân chúng. Nên dù có đưa ra báo cáo, cũng chẳng mấy người tin.”

“Nói cách khác, bất kể thực tế thương tích thế nào, hiện giờ nhất định phải xác lập chuyện Thiếu tá Lục không còn khả năng tạo người rồi chứ gì?”

Lục Ngộ: “……”

Chu Đằng tiếp lời: “Tôi đề nghị Thiếu tá Lục có thể cân nhắc việc kết hôn với một omega, như vậy có thể dập tắt tin đồn.”

“Đúng là cũng đến lúc cưới vợ rồi, thiếu sự xoa dịu từ pheromone omega lâu ngày khiến tính cách dễ mất kiểm soát…” Người lên tiếng là Tống Minh, một trong những sĩ quan cấp cao lâu năm nhất quân bộ, cũng là bạn kết nghĩa của cha nuôi hai anh em nhà họ Lục.

Cảm thấy chưa đủ, Tống Minh lại nói: “Dựa vào chút bản lĩnh liền không coi quy tắc ra gì. Lần này may mắn còn sống sót trở về từ Á Đạt Nhĩ, nhưng lần sau thì sao? Quân đội không cần những anh hùng chủ nghĩa cá nhân, càng không cần kẻ không tuân lệnh.”

Một sĩ quan kỳ cựu khác tiếp lời: “Thiếu tá Lục, hành vi của cậu không chỉ đại diện cho cá nhân mà còn là bộ mặt của cả vùng chiến tuyến phía Đông. Tôi thấy cứ làm thế này đi, bệnh viện ra một bản báo cáo, nhà họ Lục tìm cho cậu một đối tượng kết hôn, trong vòng một năm, để omega đó mang thai, thế là chẳng ai còn bới móc chuyện vết thương của cậu nữa.”

“Còn nữa, Thượng tướng Lục, cậu là anh trai, ngoài việc gia đình yên ấm thì cũng phải quản thằng em một chút.”

**

Nửa tiếng sau, những lời răn dạy mới chịu kết thúc.

Trong phòng họp chỉ còn lại Lục Hạnh, Lục Ngộ và Giả Tự.

Lục Ngộ và Giả Tự trông như vừa sống sót qua đại nạn, còn Lục Hạnh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.

Lục Ngộ đứng dậy định đi, Lục Hạnh gõ nhẹ ly thủy tinh.

Lục Ngộ lập tức đứng khựng lại, chần chừ một lúc rồi lại ngồi xuống.

“Anh, chẳng lẽ anh thật sự định nghe mấy ông già kia, tìm cho em một omega để kết hôn? Tống lão đầu và Vương lão đầu đưa ra đề nghị đó, anh còn không hiểu là có ý gì à? Họ muốn gả con nhà họ sang nhà mình.”

Lục Hạnh nhìn anh, ánh mắt đen như mực: “Em cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi.”

Không phải vì cần một cuộc hôn nhân để phá tan tin đồn, mà là cần có người có thể quản được Lục Ngộ.

Hiện nay, theo trình độ kỹ thuật của đế quốc, cấp độ cao nhất của pheromone được xác định là cấp S. Nhưng thực tế, trong nội bộ cấp S lại có sự chênh lệch, một số được máy xác định là S nhưng thực chất là S+.

Lục Ngộ chính là kiểu S+ đó. Từ khi vào học viện quân sự, anh gần như không có đối thủ, cái gì cũng dẫn đầu, cũng vì vậy mà hành xử tùy tiện, không biết sợ là gì.

Khi có Lục Hạnh ở bên, Lục Ngộ còn nghe lời.

Nếu không có anh, Lục Ngộ y như khỉ làm vua khi núi rừng không có hổ.

Những năm gần đây, Lục Hạnh đã lập gia đình, không thể để mắt đến em trai nhiều như trước, trong lòng cũng mang chút áy náy. Cuộc họp hôm nay khiến anh phải suy nghĩ, phải chăng nên giúp Lục Ngộ lập gia đình, có một mái nhà.

Bởi vì có nhà thì sẽ có ràng buộc.

“Anh, em mới có 23, không vội.”

“Anh bằng tuổi em, Danh Tông đã biết gọi ba rồi.”

“Muốn có con thì dễ mà, bên cạnh em cũng có một đứa.”

Giả Tự tò mò nhìn quanh, rồi phát hiện “đứa con” bên cạnh Lục Ngộ chính là mình, Giả Tự: “……”

“Vừa hay, em bị cấm túc một tháng, có thời gian đi xem mắt với omega.”

Lục Ngộ vốn định từ chối, nhưng lời vừa đến cổ họng, liền quyết định lùi để tiến: “Anh, không phải em không muốn đi xem mắt, mà là em không may mắn như anh, gặp được một omega thông minh, đảm đang và hiểu chuyện như anh dâu.”

Lúc này, Tống Tinh Mặc vừa tan làm về, đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu nói đó, động tác hơi khựng lại. Nghĩ một chút là đoán ra hai anh em đang nói chuyện gì.

Anh đặt cặp công văn xuống, bước vào phòng họp.

Lục Ngộ tiếp tục nịnh không ngừng nghỉ: “Anh, omega tuyệt nhất thế gian này đã bị anh cưới mất rồi.”

Lục Hạnh liếc mắt nhìn Tống Tinh Mặc đang bước đến: “Thì sao?”

“Thì anh nghĩ tất cả omega đều như anh dâu, nên mới mong em cũng tìm được hạnh phúc. Nhưng không chắc đâu, biết đâu người em gặp lại chỉ là một mớ hỗn độn.” Lục Ngộ thở dài, giả vờ thê thảm.

Lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ vai anh, anh vô thức quay đầu: “Ai vậy?”

“Omega tuyệt nhất thế gian.”

Lục Ngộ: ……”

Hết chương 09

Bình Luận (0)
Comment