Chương 12
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Câu nói đó vừa thốt ra, tất cả lính canh xung quanh đều sững người, đồng loạt trừng mắt nhìn Tô Nặc, rồi lại nhìn về phía bụng cậu với vẻ không thể tin nổi.
Cậu ta mang thai?
Lại còn là con của Phó tướng Lục?
Lan Đăng há miệng, nhất thời cũng bị dọa sững người.
Tô Nặc bước lên một bước, cố ý dùng cằm chạm vào khẩu súng trong tay Lan Đăng: “Nếu tôi một xác hai mạng ngay trước cổng nhà họ Lục, chắc chắn ngày mai sẽ lên trang nhất báo đấy!”
Lan Đăng nhíu mày, thu súng về.
“Cậu ta thực sự mang thai với Phó tướng sao?”
“Không quan tâm nữa, mau báo lên Thượng tướng.”
Một lính canh lập tức chạy vào trong báo tin.
Tô Nặc thì ngẩng cao đầu, xoa bụng mình, biểu cảm kiêu ngạo và ngông nghênh, y như một kẻ muốn dựa con mà ép cưới, ý đồ mượn con để leo vào quyền quý.
Chẳng bao lâu, Lục Hạnh bước ra.
Trên bậc thang trắng, alpha mặc quân phục thượng tướng, dáng người cao gầy, đứng ngược sáng, đội mũ quân đội, đường nét gương mặt không rõ ràng. Hình bóng đó vô cùng giống Lục Ngộ, khiến Tô Nặc suýt nữa nhận nhầm người ngay khoảnh khắc đầu tiên.
Tô Nặc lớn tiếng gọi: “Thượng tướng Lục! Tôi đã có thai với Lục Ngộ rồi! Ngài phải làm chủ cho tôi!” Cậu nhập vai vô cùng nhập tâm, vừa khóc vừa sụt sùi, hất lính canh ra rồi lao về phía Lục Hạnh.
Hễ có lính định cản, cậu liền ưỡn bụng đâm tới, ra vẻ “có bản lĩnh thì đánh chết cả tôi lẫn đứa trẻ trong bụng đi”, khiến đám lính giật mình, rụt tay lại không dám động tới, sợ thật sự có thai nhi bên trong.
Ngay lúc đứng trước mặt Lục Hạnh, Tô Nặc nói thật nhanh, chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Lục Ngộ đang gặp nguy hiểm.”
Ánh mắt Lục Hạnh lóe lên, cau mày nhìn Tô Nặc. Lúc nãy nghe lính canh báo có người tự xưng mang thai với Lục Ngộ đến đòi công bằng, anh cứ tưởng là fan cuồng vô não nào đó, suýt chút đã ra lệnh đuổi đi. Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không ổn, liền bảo vệ đi gọi Lục Ngộ, kết quả phát hiện Lục Ngộ không có ở nhà!
“Thượng tướng Lục, đứa trẻ trong bụng tôi đã hai tháng rồi! Ngài phải làm chủ cho tôi! Bảo Lục Ngộ đừng trốn nữa, mau ra chịu trách nhiệm!”
Lục Hạnh phối hợp diễn kịch: “Vào nhà trước đi, có gì từ từ nói.”
“Hừ!”
Vừa vào trong, Tô Nặc lập tức thay đổi vẻ mặt: “Thượng tướng Lục, ngài biết Lục Ngộ đang ở đâu không? Tôi vừa nghe được cuộc nói chuyện của Viên Nghiêu, nói là bọn họ đã giăng bẫy sẵn, chỉ chờ Lục Ngộ chui vào.”
Nói xong, cậu vội bổ sung: “Trong đám lính canh của ngài có một người tên Lan Đăng, là nội gián của Nguyên Cung.”
“Tôi biết rồi.” Lục Hạnh mặt trầm xuống, ra lệnh cho vệ sĩ khống chế Lan Đăng, sau đó lập tức mở quang não liên hệ với Lục Ngộ. Không liên lạc được, anh gọi sang Giả Tự, vẫn không có người bắt máy.
Lục Hạnh đành ra lệnh cho quân bộ truy tìm tín hiệu quang não của Lục Ngộ.
Rất nhanh, quân bộ báo lại, định vị cho thấy quang não của Lục Ngộ đã rời khỏi đế quốc, hiện đang ở hành tinh Tambur!
Lục Hạnh khẽ chửi thầm một tiếng. Vốn lo Lục Ngộ lại gây họa, nên đã sắp xếp vệ sĩ canh chừng trong ngoài phủ, ai ngờ vẫn để thằng nhóc đó trốn được. Xem ra bản kiểm điểm ngàn chữ cũng chẳng kiềm nổi tính khí của nó.
Tô Nặc lo lắng lên tiếng: “Thượng tướng, chúng ta phải nhanh chóng đi cứu Phó tướng Lục!”
“Ừ.”
**
Nửa tiếng sau, trên chiến hạm, Lục Hạnh âm thầm quan sát cậu beta đã chủ động đi theo.
Vẻ mặt lo lắng của beta đó không giống giả vờ.
Cậu ta có quan hệ thân thiết với Lục Ngộ đến vậy sao?
Sao chưa từng nghe Lục Ngộ nhắc tới?
Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt anh dời xuống bụng của Tô Nặc.
Tô Nặc nhận ra ánh mắt của anh, lúng túng giải thích: “Xin lỗi, Thượng tướng, khi nãy để lừa Lan Đăng, tôi đã tìm đại một lý do, hoàn toàn không có ý làm tổn hại danh tiếng của Phó tướng Lục.”
Lục Hạnh từ tốn đáp: “Nó làm gì có danh tiếng đâu mà tổn hại.”
Tô Nặc: “…” Lời chê bai từ anh trai ruột, đúng là chí mạng.
Chưa đến được Tambur, tín hiệu quang não của Lục Ngộ đã biến mất. Vị trí cuối cùng ghi nhận được là gần một vách đá trên hành tinh đó.
Chiến hạm nhanh chóng đến nơi, lượn vòng trên bầu trời Tambur, nhưng tầm nhìn bị cản trở. Bụi mù và cát vàng bị gió lớn cuốn lên, như biển cát lơ lửng giữa không trung, không thấy điểm cuối. Thỉnh thoảng trong biển cát, lộ ra vài mảnh xác người tàn khuyết.
“Báo cáo Thượng tướng, tầm nhìn mặt đất quá kém, chiến hạm khó mà hạ xuống an toàn.”
“Hiện đang cách mặt đất bao nhiêu mét?”
“Hơn 3000 mét.”
“Tiếp tục hạ độ cao.”
Kỳ lạ thay, khi gần chạm đất, bụi mù và cát vàng lại đột nhiên biến mất.
Dưới mặt đất còn lưu lại dấu vết sau trận chiến, vô số ngọn lửa đỏ rực đang bị đống rác thiêu rụi, khói đen cuồn cuộn bốc lên như ma quái. Địa hình lởm chởm, xác chết la liệt hỗn độn. Dòng chất lỏng màu đen chảy loang trên mặt đất, không rõ là vết bẩn, hay là máu bị thiêu cháy.
“Thượng tướng, ngoài xác người, còn có cả xác của côn trùng!”
Nghe thấy thế, Lục Hạnh lập tức đi kiểm tra.
Tô Nặc theo sau anh, bước chân hơi loạng choạng, lần đầu đặt chân lên hành tinh xa lạ khiến cơ thể cậu khó chịu, nếu không có bộ đồ phi hành, có lẽ đã ngất xỉu từ lâu.
Xác chết chất thành đống hỗn loạn trên mặt đất, nhìn qua trang phục và vũ khí có thể đoán là đội cảm tử được nuôi dưỡng.
Phía xa, một con côn trùng to bằng quả núi nhỏ ngã vật xuống đất, chỉ còn nửa thân thể, không rõ bị thứ vũ khí gì chém đứt, đôi mắt to tròn vẫn mở to không cam lòng nhắm lại, tròng mắt to bằng cả bánh xe. Máu đen từ khóe miệng trào ra, tạo thành một dòng sông máu đen ngòm.
“Đây là trùng song đầu của tộc Sakelu…” Lục Hạnh nhíu chặt mày.
Xác chết và trùng song đầu đều ở đây, xem ra đối phương đã bỏ ra không ít vốn liếng để đối phó với Lục Ngộ.
Tô Nặc bịt mũi, vòng ra phía sau xác con trùng, phát hiện nơi đây là một vách núi. Cậu tiến lên vài bước, nhìn xuống dưới, đôi mắt bỗng trợn to.
Vốn tưởng quanh đây chỉ có một con trùng, không ngờ dưới vực lại chất đống la liệt xác côn trùng!
Cụt chân tây, thi thể chồng lên nhau, máu thịt be bét, cảnh tượng trước mắt quá đỗi ghê rợn, khiến dạ dày Tô Nặc cuộn lên, cảm giác buồn nôn dâng trào, cậu không kìm được mà lùi lại hai bước.
Lục Hạnh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, ánh mắt chăm chú nhìn về đống xác phía dưới vách núi.
Dựa vào dấu vết tổn thương trên đám trùng, có thể xác định là do cơ giáp Watts gây ra.
Watts chính là cơ giáp của Lục Ngộ.
Nghĩa là Lục Ngộ hiện giờ vẫn đang ở gần đây.
“Thượng tướng, máy dò phát hiện có sinh vật sống cách phía tây bắc 7km!”
“Đi, qua đó!”
Khi đến nơi phát hiện có sinh vật sống, khắp nơi đều mang dấu hiệu bị tàn phá nghiêm trọng.
Lục Hạnh cúi xuống, chạm vào một xác trùng sontrùng, nhiệt độ cơ thể vẫn còn.
Cuộc chiến vừa mới kết thúc không lâu.
Mọi người lập tức chia nhau tìm kiếm, nhưng sau một vòng lục soát vẫn không thấy tung tích của Lục Ngộ.
Có người khẽ lẩm bẩm: “Sao lại có nhiều trùng song đầu chết thế này…”
“Trừ thiếu tướng Giả, hình như chẳng có ai giúp Phó tướng Lục…”
Lục Hạnh lên tiếng, cắt ngang lời họ: “Người hẳn vẫn ở quanh đây, mở rộng phạm vi tìm kiếm ra 3km.”
“Rõ!”
Tô Nặc vẫn đi sát theo Lục Hạnh, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng không hề lùi bước.
Lục Hạnh vốn tưởng cậu không chịu nổi, nào ngờ lại kiên cường hơn tưởng tượng rất nhiều.
Cậu ta thực sự để tâm đến Lục Ngộ.
“Đằng trước… có phải là…” Tô Nặc chỉ tay về phía xa, giọng run rẩy hỏi Lục Hạnh.
Ở chân trời phía xa, một cơ giáp màu đen đang xuyên qua tầng mây đen dày đặc, cánh tay phải cơ giới phát pháo, b*n r* loạt đạn khiến mặt đất nổ tung, khói lửa mịt mù.
Cơ giáp giống như đã mất kiểm soát, không mục tiêu rõ ràng, chỉ biết tàn phá mọi thứ. Trùng song đầu trên mặt đất, cả sát thủ do Nguyên Cung phái đến, đều bị vùi xác dưới hỏa lực của nó.
“Là cơ giáp của Phó tướng Lục!”
“Có thể giành quyền điều khiển Watts không?”
“Không thể. Hệ thống của Watts chỉ có Phó tướng Lục mới có thể kiểm soát.”
Nghe vậy, Lục Hạnh buộc phải gọi ra Zeki – cơ giáp màu trắng của anh.
Anh điều khiển Zeki bay thẳng về phía Lục Ngộ.
Tô Nặc cũng muốn đi theo xem, thì từ trong đống xác trùng song đầu gần đó bỗng bò ra một cơ giáp màu xanh.
Cơ giáp này khắp người đều đầy thương tích, một chân thậm chí bị chặt đứt bởi vũ khí sắc bén. Người điều khiển bên trong trượt ra từ phần chân bị đứt, ngã ngồi trên mặt đất, đau đớn kêu lên một tiếng.
Tô Nặc nhận ra người này, chính là Giả Tự, người bạn luôn theo sát bên Lục Ngộ.
Giả Tự lảo đảo đứng dậy, vội đưa tay chặn Tô Nặc đang muốn đuổi theo: “Cậu đừng qua đó! Ai cũng đừng qua, để Thượng tướng Lục xử lý đi, chúng ta mà qua chỉ có nước đi tìm chết!”
“Lục Ngộ xảy ra chuyện gì vậy?”
Giả Tự tưởng Tô Nặc là tâm phúc bên cạnh Lục Hạnh, không nghĩ nhiều, bèn đáp: “Pheromone mất kiểm soát, mất hết lý trí. Giờ chỉ có Thượng tướng Lục mới có thể khống chế được cậu ấy.”
Thật ra nếu đánh thật, Lục Hạnh cũng chưa chắc thắng được Lục Ngộ.
Chỉ là Lục Hạnh “giảo hoạt” hơn đôi chút mà thôi.
Tô Nặc đờ đẫn nhìn cơ giáp đen ngoài xa, đây là hậu quả của việc pheromone mất kiểm soát sao?
So với tưởng tượng của cậu, nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Chuyện này xảy ra thường xuyên sao?”
“Không phải, hôm nay hoàn toàn là xui xẻo. Chúng tôi đuổi theo Gila, bị dẫn dụ đến đây. Không ngờ lại có sát thủ và trùng song đầu mai phục sẵn, khiến Lục Ngộ bị k*ch th*ch mất kiểm soát.” Nói đến đây, Giả Tự chợt nhớ ra Gila vẫn còn bị đánh ngất trong cơ giáp của mình, liền kéo ra giao cho binh sĩ.
Trên không trung, hai cơ giáp một đen một trắng đang quấn lấy nhau giao đấu không ngừng. Cơ giáp màu đen tấn công hung hãn, bạo lực, nhưng hoàn toàn không có quy luật gì; ngược lại, cơ giáp trắng luôn né tránh, không muốn va chạm trực diện.
Giả Tự: “Thượng tướng Lục chắc đang tìm cách làm Lục Ngộ hao tổn thể lực.”
Tô Nặc không nói gì, tim như treo lơ lửng, ánh mắt không rời khỏi cơ giáp màu đen.
Cơ giáp trắng đã bắt đầu từ phòng ngự chuyển sang chủ động phản kích, hai bên giao chiến quyết liệt.
Loạt đạn dày đặc xé rách tầng mây, rơi xuống đất làm tung lên vô số mảnh vỡ.
Lúc này, một mảnh đá lớn bị chấn động bay về phía Tô Nặc.
Tô Nặc vẫn chưa kịp phản ứng, Giả Tự thấy vậy liền vội nhào đến, đẩy cậu lăn sang một bên.
“Cậu ngẩn người gì thế? Chú ý chút đi!”
Tiếng động giữa hai người hình như đã bị cơ giáp đen từ xa phát hiện. Chỉ trong chớp mắt, cơ giáp đen thoát khỏi giao chiến, lao nhanh về phía họ.
Giả Tự hoảng loạn hét lên: “Vãi thật! Chạy mau! Lục Ngộ đến rồi!”
Lục Hạnh cố gắng ngăn cản Lục Ngộ nhưng thất bại, chỉ trong tích tắc, cơ giáp đen “ầm” một tiếng rơi thẳng từ trên trời xuống, hai chân khổng lồ hạ xuống cách Tô Nặc và Giả Tự không quá hai, ba mét, đất đá tung bay, bụi mù mịt mù trời.
Tầm nhìn bị che khuất, chẳng thấy gì cả.
Giả Tự há miệng, ăn cả miệng cát, nói với Tô Nặc giọng mơ hồ: “Cậu mau chạy đi! Tôi cản cậu ta lại!”
Nhưng cơ giáp đen hoàn toàn không liếc nhìn anh ta lấy một cái, mà vươn tay ra, một phát túm lấy Tô Nặc đang định bỏ chạy, nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Sau đó, nó đưa Tô Nặc lên trước mắt.
Hai chân đột ngột rời khỏi mặt đất, cảm giác mất trọng lực ép mạnh vào lồng ngực, rõ ràng chỉ cần bàn tay máy móc ấy buông nhẹ là Tô Nặc có thể vỡ đầu chết ngay tức khắc, vậy mà lúc này đây, nhịp tim lại bỗng trở nên bình tĩnh.
Giữ vững thăng bằng, cậu không động đậy, xuyên qua lớp kính cường lực của khoang điều khiển, nhìn thẳng vào Lục Ngộ.
Lục Ngộ đã bị thương, trên má có một vết rạch dài, đôi mắt đầy tia máu, thần sắc dữ dội và điên cuồng. Một luồng áp lực vô hình tỏa ra từ người anh, như bao phủ không khí, khiến người ta khó thở.
Tô Nặc không ngửi được mùi pheromone, nhưng đoán đó là pheromone của Lục Ngộ đang loạn lên.
Bên kia.
Lục Hạnh nhìn thấy Lục Ngộ túm lấy Tô Nặc, tim lập tức nhảy lên đến cổ họng.
“Lục Ngộ! Bình tĩnh lại! Mau thả cậu ta ra!”
Lục Hạnh lập tức nhấn bảng điều khiển, nhắm vũ khí mạnh nhất vào đầu cơ giáp đen. Chỉ cần Lục Ngộ có hành động gây tổn thương Tô Nặc, anh sẽ không nương tay mà khai hỏa.
Nhưng thật bất ngờ, Lục Ngộ chỉ nhìn chăm chú Tô Nặc sau khi bắt được cậu, hoàn toàn không có động tác nào nguy hiểm.
Dáng vẻ ấy, nhìn giống như đang ngắm một món mô hình nhỏ.
Lục Hạnh và Giả Tự nhìn nhau, âm thầm dừng động tác tấn công.
Tô Nặc đưa tay về phía cơ giáp. Lục Ngộ dường như nhận ra ý cậu, đưa cậu lại gần hơn, bàn tay máy ép sát vào buồng lái bằng kính, giống như đang vuốt nhẹ vết thương trên má Lục Ngộ.
Lục Ngộ bỗng áp sát mặt vào Tô Nặc, hai ánh mắt đối diện qua lớp kính, không biết đang nghĩ gì, Lục Ngộ khẽ nhíu mày, nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt ngón trỏ của Tô Nặc.
Từ xa, tim Lục Hạnh như thắt lại, suýt nữa nhấn nút khai hỏa.
May mắn là anh nhận ra Lục Ngộ không có ý định làm hại, nên dừng lại kịp thời.
Ngón tay cơ giáp nhẹ nhàng vuốt qua mặt Tô Nặc, dường như đang cảm nhận mô hình nhỏ trong tay. Lúc này, môi Lục Ngộ mấp máy, từ khẩu hình có thể đoán được anh đã nói hai chữ “Tô Nặc”.
Tô Nặc chết lặng. Không thể tin nhìn chằm chằm vào anh
Anh ấy gọi tên mình? Anh ấy làm sao biết được tên mình?
Còn chưa kịp nghĩ thêm, Lục Ngộ trong khoang điều khiển bỗng nhắm mắt lại, ngã ngửa ra sau.
Cùng lúc đó, cơ giáp cũng nghiêng mình rơi theo.
May mắn là trong tích tắc cuối cùng trước khi bất tỉnh, cơ giáp vẫn giữ lại một chút ý thức của chủ nhân, bảo vệ “mô hình nhỏ” trong lòng hai bàn tay, để dù rơi từ độ cao như thế xuống, người trong tay vẫn bình an vô sự.
“Lục Ngộ!”
“Lư Ngư!”
**
Trên chiến hạm, Lục Ngộ rơi vào hôn mê. Tô Nặc ngồi bên cạnh anh, cau mày, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên người anh.
Bác sĩ đang băng bó cho Giả Tự. Dưới ánh mắt sắc như muốn giết người của Lục Hạnh, Giả Tự vừa nhăn nhó vì đau, vừa gắng gượng giải thích:
“Thượng tướng Lục, chuyện này tôi với Lư Ngư làm cũng không hẳn là hành động mù quáng. Sau khi Lư Ngư xác nhận từ chỗ Đơn Lệ Văn rằng Gila có vấn đề, cậu ấy không tự ý hành động, mà đã để lính gác chuyển lời lại cho ngài.”
“Là lính nào?”
“Một alpha tên là Lan… Lan Đăng.”
Ánh mắt Lục Hạnh chợt trầm xuống: “Tại sao không báo trực tiếp cho tôi?”
“Sợ ngài sẽ không đồng ý nếu biết trực tiếp.”
Nghe vậy, Lục Hạnh quay đầu đi, khuôn mặt vẫn vô cảm nhưng trong lòng thì giận dữ tột độ. Một lúc sau, anh day day huyệt thái dương: “Vì sao hai người lại đuổi đến tận hành tinh Tambur?”
Giả Tự kể lại đầu đuôi sự việc: “Hôm đó rời khỏi phòng thẩm vấn, tôi với Lục Ngộ liền đi tìm Gila, đúng lúc bắt gặp cậu ta bị một kẻ lạ mặt đưa lên phi thuyền, thế là bọn tôi bám theo phi thuyền đó đến cùng…”
Nói tới đây, Giả Tự có hơi chột dạ.
Thật ra lúc đó cả hai đã cảm thấy có bẫy, nhưng nghĩ rằng không thể để Gila rời đi dễ dàng như vậy, nên dù có lên núi đao biển lửa cũng phải xông vào.
“Phi thuyền hạ cánh xuống Tambur, chúng tôi lập tức theo xuống. Không ngờ vừa xuống thì một đám tử sĩ vây lấy tấn công điên cuồng. May là nhờ có cơ giáp, chúng tôi mới tạm khống chế được đám tử sĩ đó, nhưng rồi trùng song đầu lại xuất hiện. Khi đó tình hình vô cùng nguy hiểm, Lư Ngư vì cứu tôi nên cơ giáp bị trùng đâm thủng một lỗ, xúc tu của trùng chui vào trong, làm cậu ấy bị thương, dẫn đến mất kiểm soát cảm xúc…”
Nói đến đây, Giả Tự dừng lại một chút, đầy tự hào: “Thượng tướng, ngài không thấy cảnh lúc đó đâu, Lư Ngư thực sự rất ngầu, thấy người giết người, thấy trùng giết trùng, không ai cản nổi!”
“Ừ, suýt chút nữa giết luôn cả cậu.”
Giả Tự lập tức rụt cổ lại, nụ cười cứng đờ. Nghĩ đến cảnh mình chui rúc dưới xác trùng trốn thoát trong nhục nhã, mặt anh đỏ ửng. Tưởng rằng lúc đó Lục Hạnh bận đánh nhau với Lục Ngộ, không thấy tình hình bên này nên mới lén chui ra.
“Tôi… thật ra tôi là đang bảo vệ phạm nhân mà. Gila vẫn đang ở trong cơ giáp của tôi…”
Lục Hạnh liếc anh một cái. Giả Tự câm miệng ngay lập tức.
Trở về đế quốc, Lục Ngộ được lập tức đưa vào quân y viện để kiểm tra và điều trị.
Tô Nặc không rời đi, vẫn chờ bên ngoài phòng bệnh.
Lục Hạnh cũng có mặt.
Có lẽ nhận ra trạng thái căng thẳng của cậu, Lục Hạnh lên tiếng trấn an: “Yên tâm, nó sẽ không sao đâu.”
Tô Nặc gật đầu: “Vâng.” Cậu biết Lục Ngộ sẽ không sao, vì dựa theo quỹ đạo ở kiếp trước, lúc này anh sẽ không chết. Nhưng dù vậy, vẫn không thể không lo lắng.
Cậu ngập ngừng hỏi thăm: “Thượng tướng, vết thương ở tuyến thể của Phó tướng Lục có đe dọa đến tính mạng không?”
So với việc sống có đủ năng lực pheromone hay khả năng sinh lý, mạng sống mới là quan trọng nhất.
Lục Hạnh thoáng nhìn Tô Nặc thêm một lần nữa. Trước đó anh chỉ coi Tô Nặc là một người hâm mộ bình thường của Lục Ngộ, nhưng bây giờ, anh cảm thấy người này thật sự có tình cảm chân thành với em trai mình.
Bởi khi hỏi về vết thương ở tuyến thể, điều cậu ấy quan tâm là mạng sống của Lục Ngộ, chứ không phải những chuyện bên lề.
“Không trực tiếp đe dọa tính mạng.”
Không trực tiếp, nhưng có thể gián tiếp.
Ví dụ như hôm nay, khi mất đi lý trí, trở thành một cỗ máy giết chóc không kiểm soát, sớm muộn gì cũng sẽ chết trong sự tàn sát điên cuồng đó.
Tô Nặc hiểu được ẩn ý trong lời nói, trầm mặc không lên tiếng.
Lúc này, trong phòng bệnh vang lên tiếng bác sĩ gọi: “Thượng tướng! Phó tướng Lục tỉnh rồi!”
Lục Hạnh lập tức bước vào.
Tô Nặc cũng bật dậy, vô thức muốn đi theo, nhưng đến cửa thì dừng chân lại.
Lông mày nhíu chặt, trong lòng hồi hộp không thôi, cậu đứng cạnh cửa, lắng tai nghe tiếng động bên trong.
“…Nước…” Một giọng khàn khàn, mỏng và yếu ớt, vang lên từ trong phòng bệnh.
Lục Hạnh rót nước cho em trai, đỡ anh ngồi dậy từ trên giường.
Anh uống được vài ngụm thì bị sặc, lồng ngực co rút không ngừng, ho sặc sụa.
“Khụ khụ… khụ khụ…”
“Cảm thấy chỗ nào không khỏe?”
“Cả người chỗ nào cũng không khỏe.”
Lục Hạnh: “Đáng đời.”
“Anh, em suýt chết rồi đó, nói một câu dễ nghe chút đi.”
“Lúc đọc điếu văn, anh sẽ nói vài lời tốt đẹp.”
Lục Ngộ: “…” Im lặng vài giây, anh đưa mắt nhìn quanh: “Giả Tự đâu? Em không đánh chết cậu ta chứ?”
Lục Hạnh mặt không đổi sắc, khẽ hừ một tiếng: “Yên tâm, tai họa thường sống dai.”
Cùng lúc đó, ở phòng bệnh bên cạnh, Giả Tự bất ngờ hắt xì một cái.
Lục Ngộ thở phào: “Em bảo cậu ta đi đi, cậu ta cứ không chịu, lúc ấy đầu óc em đã phát điên rồi, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ là giết sạch lũ trùng song đầu này.”
Dù đã mất lý trí, nhưng mối hận với lũ trùng song đầu vẫn cháy âm ỉ trong lòng. Dưới sự chi phối của thù hận và sát khí, anh hoàn toàn hóa điên, trở thành một cỗ máy giết chóc, suýt chút không thể tỉnh lại.
Chợt, trong đầu Lục Ngộ hiện lên khung cảnh cuối cùng trước khi ngất, cánh tay cơ khí giơ Tô Nặc lên cao, đưa đến trước mặt, nhìn chăm chú và đầy tò mò.
Có lẽ là một giấc mơ…
“Vậy em còn nhớ mình tỉnh lại như thế nào không?”
“Em hình như nhìn thấy một người rồi tỉnh.”
“Ai?”
“Anh không quen đâu.”
“Em có bạn nào mà anh lại không biết?” Lục Hạnh liếc mắt ra cửa, cố ý nói: “Là một omega à?”
“Không phải omega.” giọng Lục Ngộ nhỏ hẳn đi, “Là một beta.”
“Ồ, quan hệ gì với em?”
Lục Ngộ không trả lời ngay, mà cầm cốc nước bên cạnh, uống vài ngụm qua quýt.
Anh và Tô Nặc rốt cuộc là quan hệ gì?
Im lặng vài giây, anh đáp: “Bạn mạng bình thường thôi.”
Bóng người ngoài cửa khẽ động.
Lục Ngộ liếc qua khe cửa thấy vậy, theo phản xạ hỏi Lục Hạnh: “Ai đứng ngoài cửa?”
“Bạn mạng bình thường của em.”
Lục Ngộ: “…”
Hết chương 12