Chương 13
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Bạn mạng bình thường – Tô Nặc – ban đầu định lặng lẽ chuồn đi, nhưng khi nghe thấy câu nói kia của Lục Hạnh, cậu đành cứng mặt bước vào phòng bệnh.
Việc Lục Ngộ trước khi hôn mê đã gọi tên cậu, có thể là do từng âm thầm điều tra từ sự kiện tại bữa tiệc lần trước, cũng có thể đã đoán được người trò chuyện với mình qua quang não chính là cậu.
Vừa rồi khi ngồi ở hành lang, Tô Nặc suy nghĩ kỹ lại, khả năng thứ hai hợp lý hơn.
Thân phận giả bị lật tẩy, tuy có chút xấu hổ, nhưng rồi cũng phải đối mặt.
Nghĩ đến đây, Tô Nặc hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với người đang nằm trên giường bệnh Lục Ngộ.
Alpha vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt nhợt nhạt, một bên đầu được quấn băng, xương bả vai cũng bị thương, băng quấn kéo dài xuống đến vùng eo bụng.
Phần trên cơ thể tr*n tr**, tóc rối bù xộc xệch.
Trông có chút ngầu ngầu, lại hơi bất cần.
Thấy Tô Nặc bước vào, Lục Ngộ vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng đồng tử rõ ràng co lại thấy rõ, bàn tay dưới chăn còn lén bấu nhẹ vào đùi.
Đau.
Không phải mơ.
Thực sự là Tô Nặc.
Vậy thì hình ảnh nhìn thấy ở hành tinh Tambur cũng không phải ảo giác?
Nghĩ đến đây, Lục Ngộ bỗng có cảm giác muốn độn thổ.
Hào quang suốt bao năm của anh coi như tan tành, lại để một beta chứng kiến mình trong bộ dạng vô cùng thê thảm.
Trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc anh đã chạy qua mấy vòng kịch bản ứng phó, cuối cùng định giả vờ ngu: “Cậu là…”
Tô Nặc không cho anh cơ hội diễn trò: “Phó tướng Lục, tôi là Ngôn Nhược, cũng chính là Tô Nặc.” Ngôn Nhược là ID quang não của Tô Nặc.
Lục Ngộ nghẹn họng.
Beta này thẳng thắn quá mức rồi, không thể để anh giả vờ một chút sao?
Lục Hạnh lúc này lên tiếng: “May mà có Tô Nặc tìm đến anh, anh mới biết chuyện xảy ra mà đến Tambur kịp thời cứu em, nếu không hậu quả khó lường.”
Nói xong, ánh mắt anh đảo qua hai người, sau đó thức thời rời đi, để lại không gian riêng cho họ.
Phòng bệnh lập tức chỉ còn lại hai người, không khí dường như chật chội hơn, từng chút một bị ép ra khỏi không gian, khiến hô hấp trở nên nặng nề.
Tô Nặc mở lời trước: “Cơ thể anh sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?” Tuy ban nãy đã nghe bác sĩ báo cáo cho Lục Hạnh ở ngoài cửa, nhưng cậu vẫn không yên tâm, lại hỏi lại lần nữa.
“Không sao cả.”
Phòng lại rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng rèm cửa bị gió thổi khẽ lật phần phật.
Lục Ngộ quay đầu, giả vờ thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Nặc hỏi tiếp: “Anh biết thân phận của em từ khi nào?”
Tất nhiên không thể nói là đã biết từ đầu, nếu không sẽ phải giải thích quá nhiều thứ. Sau vài giây im lặng, Lục Ngộ đáp: “Hôm trước khi tổ chức Hydra đột nhiên gửi cho tôi hắc sa, tôi thấy kỳ lạ nên cho người điều tra ngầm, rồi mới tra ra là cậu.”
Tô Nặc gật đầu nhẹ.
Thì ra là gần đây mới biết.
Thấy cốc nước trước mặt Lục Ngộ đã cạn, cậu bước tới, rót nước nóng mới, đặt lại lên bàn.
“Anh có điều gì muốn hỏi em không?”
Lục Ngộ thu lại ánh mắt, nhìn về phía Tô Nặc. Lần này lại tới lượt Tô Nặc quay đầu sang hướng khác, bối rối nhìn ra cửa sổ.
Lục Ngộ phát hiện, khi Tô Nặc nói câu này, tai cậu đỏ lên.
Hóa ra trong lòng cũng không bình tĩnh như giọng điệu vẫn thể hiện.
Lục Ngộ thu lại vẻ mặt cợt nhả, tìm chuyện để nói: “Cỏ Kha Đằng đã ghép xong chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vì sao cậu lại biết Gila có vấn đề?”
Chuyện liên quan đến Gila, trừ cha con nhà Viên, gần như không có ai biết.
Tô Nặc đã chuẩn bị sẵn lời giải thích: “Là em nghe được từ miệng Viên Nghiêu. Chắc hắn nghĩ kế hoạch không thể thất bại, nên cao hứng quá mức, lại đang say rượu, khoác lác với người bên cạnh. Vừa khéo em nghe được, nên mới gửi tin nhắn nhắc anh.”
Sự thật là Tô Nặc dựa vào ký ức kiếp trước, suy luận ra Gila có vấn đề.
Ở kiếp trước, sau khi Đơn Lệ Văn bị bắt, đội Tuyết Ưng đột nhiên bị giải tán, chính quyền không công bố lý do, dân chúng thì truyền nhiều thuyết âm mưu. Khác với kết cục của Đơn Lệ Văn là bị ngồi tù, vợ anh ta, một omega xinh đẹp lại thường xuyên lui tới các yến tiệc của Viên Nghiêu, nhiều lần bị chụp ảnh tham gia tiệc tùng giới quý tộc, có mối quan hệ thân thiết với Nguyên Cung.
Chính vì vậy, Tô Nặc mới linh cảm rằng Gila có vấn đề.
Lời giải thích của Tô Nặc thoạt nghe rất hợp lý, nhưng Lục Ngộ vẫn cảm thấy có phần quá trùng hợp.
“Vậy còn chuyện cậu biết Gila mang theo bẫy thì sao?”
Tô Nặc thầm nghĩ, ai là người nói Lục Ngộ đầu óc đơn giản, tay chân phát triển vậy?
Rõ ràng đầu óc anh cũng rất linh hoạt, nhanh chóng xâu chuỗi mọi điểm nghi vấn lại với nhau.
Tô Nặc đành cắn răng tiếp tục nói dối: “Chuyện đó cũng là em tình cờ nghe được thôi.”
Lục Ngộ nhìn chằm chằm vào cậu: “Cái gì? Cậu gắn thiết bị nghe trộm lên người Viên Nghiêu à?”
“Viên Nghiêu nói năng không biết giữ mồm miệng, chỉ cần em để ý một chút là luôn nghe được vài chuyện bí mật từ hắn.”
Thấy Tô Nặc vẫn đối đáp trôi chảy, Lục Ngộ trầm mặc.
Chẳng lẽ mình thật sự nghĩ quá nhiều?
Anh không nghi ngờ tình cảm Tô Nặc dành cho mình, chỉ thấy có một số chuyện rõ ràng cậu không thể tiếp cận được, nhưng lại luôn đoán trúng từng chi tiết.
Một luồng gió lạnh lùa vào từ cửa sổ, thổi tung vài sợi tóc bên tai Tô Nặc.
Lúc này Lục Ngộ mới nhận ra mái tóc cậu rối bời, sắc mặt nhợt nhạt, trông vô cùng tiều tụy. Có vẻ như vì lo lắng cho anh mà suốt đêm không rửa mặt, cũng chưa chợp mắt lấy một giây.
Một tia ấm áp lướt qua ngực anh, nhưng sau đó lại là một vị đắng nghẹn nơi cổ họng. Trước kia qua quang não, còn có thể tạm thời quên đi thực tại, chỉ sống trong khoảnh khắc vui vẻ qua mạng. Nhưng bây giờ, không thể không đối diện với hiện thực.
Lục Ngộ rút tầm mắt lại: “Cậu thích tôi à?”
Câu hỏi bất ngờ vang lên trong phòng bệnh, như một cơn cuồng phong nổi lên giữa đồng bằng, xoáy mạnh vào lồng ngực Tô Nặc, khiến trái tim cậu bị xé toạc, lộ ra sự tr*n tr** và mong manh.
Cậu sững người một chút, không ngờ chủ đề lại chuyển thẳng như vậy, phải cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim rối loạn.
“Ừm.”
Câu hỏi này, trước đây Lục Ngộ từng hỏi cậu qua liên lạc.
Và cậu chưa bao giờ có ý định che giấu.
Lục Ngộ khẽ nói: “Tô Nặc, cậu cũng thấy tình cảnh nhà họ Lục rồi đấy. Nguyên Cung luôn coi nhà tôi là kẻ thù không đội trời chung, dùng mọi cách để g**t ch*t tôi và anh trai tôi. Dù tôi may mắn sống sót khỏi những âm mưu này, thì tôi cũng vẫn là một quân nhân, suốt ngày phải sống ngoài chiến trường. Giờ đây, lũ sâu bọ ngày càng mạnh mẽ, ai dám đảm bảo tôi không giống như đội Ất Nhị, chết bất đắc kỳ tử giữa chiến trận? Nên tôi khuyên cậu đừng thích tôi.”
Mỗi từ Lục Ngộ nói, Tô Nặc đều nghe rõ, nhưng khi ghép lại, lại khó mà chấp nhận được.
Lục Ngộ đang từ chối cậu sao?
Sao lại như vậy?
Ở kiếp trước rõ ràng là Lục Ngộ luôn chủ động, là người tha thiết muốn bên cậu. Chẳng lẽ vì kiếp này cậu chủ động thay đổi số mệnh, nên tình cảm của Lục Ngộ cũng thay đổi theo?
Lục Ngộ nói tiếp: “Còn nữa, chắc cậu cũng thấy trên mạng rồi, tuyến thể của tôi bị thương nặng, có khả năng cả đời không thể hồi phục. Cậu không cần phải lãng phí thời gian lên người như tôi. Bên cạnh cậu còn có nhiều lựa chọn tốt hơn, ví dụ như omega tên Thẩm Miểu, hay beta tên Đàm Sâm ấy. Tôi thấy hình như họ cũng thích cậu.”
Nghe đến đó, Tô Nặc suýt bật cười vì tức.
Để từ chối cậu, mà anh còn bịa ra cả chuyện Đàm Sâm thích cậu?
Đến vậy luôn sao?
Muốn cắt đứt quan hệ đến mức đó sao?
Tô Nặc nhìn chằm chằm Lục Ngộ, cố gắng tìm chút gì khác trong biểu cảm kia một dấu hiệu của sự mềm lòng hay chần chừ. Nhưng không, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, dửng dưng như thể tất cả đều là lời thật lòng.
Cảm giác nghẹn lại nơi cổ, thất vọng và không tin xen lẫn trong đôi mắt.
Không đúng… không nên như thế này…
Tô Nặc từ từ lùi lại, đến cạnh cửa, rồi quay người rời đi.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ hành lang.
Mỗi âm thanh ấy như dẫm lên tim Lục Ngộ, khiến ngực anh co rút, khó chịu, anh không nhịn được mà cau mày, bàn tay dưới chăn vô thức siết chặt.
Nói rõ rồi cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn.
Anh không thể cho cậu những gì cậu muốn, thậm chí ngay cả sự bình an cũng không đảm bảo nổi. Vậy thì đừng để cậu ấy tiếp tục hy sinh vô ích.
Đời này, anh nên giống như cha nuôi, không vướng bận tình cảm, hiến dâng tất cả cho Tổ quốc.
Trước cổng bệnh viện, Tô Nặc bước ra, một luồng khí lạnh dày đặc lập tức ập tới, bám lấy cậu.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời mờ mịt sương, tuyết đang rơi.
Tuyết rơi
Bước chân bất giác dừng lại, cậu đưa tay ra, từng bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay.
Chợt nhớ kiếp trước cậu không thích mang tất, có lần muốn nhân lúc Lục Ngộ không để ý mà tháo tất ra, kết quả vừa quay đầu lại, phát hiện Lục Ngộ đang đứng ngay sau lưng, ánh mắt đầy bất lực nhìn mình.
Cậu lúng túng giải thích: “Trời vẫn chưa lạnh mà.”
“Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết, em chắc là không lạnh chứ?”
Khi nói những lời này, Lục Ngộ đã cúi người giúp cậu mang tất vào, còn chu đáo mang cho cậu hai đôi.
Cậu ngượng ngùng nói một tiếng “Cảm ơn”, vừa ngẩng đầu lên thì thấy tuyết rơi ào ạt ngoài cửa, bông tuyết tung bay tấp nập.
Khung cảnh đường phố tiêu điều tĩnh lặng như được thổi vào sinh khí, trở nên sống động và tràn đầy sắc màu.
Giữa không gian tĩnh lặng đến lạ thường, Lục Ngộ nói: Đừng từ bỏ, Tô Nặc.
Cảm giác băng lạnh do tuyết tan trong lòng bàn tay truyền tới, một cơn đau chợt nhói lên trong tim, khiến tâm trí cậu dần kéo trở lại hiện thực. Nhìn tuyết bay khắp trời, cậu thì thầm: “Đừng từ bỏ…”
Những lời vừa rồi không thực sự làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, điều khiến cậu buồn bã là tại sao Lục Ngộ ở kiếp này lại không giống với kiếp trước. Họ là cùng một người, mà cũng không phải là một người.
Điều này khiến cậu trong thoáng chốc hoang mang, khó chấp nhận, đứng lặng giữa gió tuyết, bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
Con người gượng gạo, rối ren như Lục Ngộ bây giờ, là một mặt khác của anh ấy, một mặt mà kiếp trước cậu chưa từng thấy.
Thì ra trong lòng anh ấy cũng có nhiều giằng xé và suy nghĩ như vậy…
Nghĩ đến đây, Tô Nặc quay người lại, nhìn về phía sau, rồi không hề do dự, sải bước quay trở lại.
Con đường quay về này là sự cố chấp mà cậu không muốn từ bỏ trong kiếp này, cũng là để bù đắp cho những tiếc nuối đã bỏ lại ở kiếp trước.
Không thể vì một chút hoang mang mà lùi bước hay buông bỏ. Cậu cần phải hiểu rõ, Lục Ngộ mà cậu quen biết là người như thế nào.
Thời không như hòa làm một trong khoảnh khắc ấy, cậu trở lại căn phòng chật hẹp kia, đẩy cửa bước vào, nhìn thẳng về phía Lục Ngộ.
Có lẽ vì bị xông vào đột ngột, ánh mắt Lục Ngộ trên giường bệnh hơi sững lại.
Cậu đón lấy ánh mắt của Lục Ngộ, giọng nói chậm rãi và rõ ràng: “Phó tướng Lục, đúng như anh nói, tình cảnh hiện giờ của anh rất rắc rối, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, nhưng điều em muốn nói là, dù giây tiếp theo anh có chết, em cũng muốn nói cho anh biết, em thích anh, cảm giác này sẽ không thay đổi.
Còn nữa, anh nói tuyến thể của mình đã bị thương, có thể cả đời không hồi phục, nhưng thì sao chứ? Em là một Beta, vốn không cần pheromone. Không đúng, dù em có là một Omega, sẽ phải đối mặt với rắc rối của kỳ ph*t t*nh thì em cũng sẽ không thay đổi tình cảm này. Thích một người, chẳng lẽ vì có những trở ngại và phiền toái đó mà phải từ bỏ sao? Không. Em không muốn hối hận cả đời, nên em không định từ bỏ. Cũng mong anh hiểu rằng, tình cảm của em không phải là một gánh nặng, không cần anh phải chịu trách nhiệm. Nếu anh cảm thấy đau khổ hay phiền phức, em sẽ giữ khoảng cách phù hợp với anh.”
Lời vừa dứt, trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không có lấy một âm thanh.
Tô Nặc nhìn thẳng vào Lục Ngộ, ánh mắt không hề lẩn tránh, nơi ngực như nóng ran, như thể có thứ gì đó đang sôi trào, mười đầu ngón tay buộc phải nắm chặt lại, giữ trạng thái cứng ngắc nhưng kiên định.
Lục Ngộ từ trong sự ngơ ngác khẽ hồi thần, một tay chống lên môi, vẻ mặt có chút lúng túng. Thấy Tô Nặc vẫn đứng yên không nhúc nhích, chưa nhận ra điều gì, anh chỉ đành chớp mắt, ra hiệu cho Tô Nặc nhìn sang một bên.
Tô Nặc theo ánh mắt anh nhìn qua, mới phát hiện ở bên kia phòng bệnh có một nhóm sĩ quan Alpha mặc quân phục đang ngồi.
Có Lục Hạnh, Giả Tự mà cậu đã quen, còn nhiều khuôn mặt xa lạ khác nữa.
Tô Nặc: “!”
Cơ thể hơi lảo đảo không thể nhận ra.
Nhận ra mình vừa làm một chuyện xấu hổ, ngay lập tức, anh bất ngờ lao ra khỏi phòng bệnh, không ngoảnh đầu lại mà bỏ đi.
Lần này là thật sự rời khỏi bệnh viện rồi.
Trong phòng bệnh, mọi người đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau, không biết ai là người bật cười trước, rồi cả phòng đều bật cười theo.
Lục Ngộ thì đỏ mặt giữa tràng cười đó, vốn định làm lạnh nét mặt để bảo họ đừng cười nữa, nhưng cuối cùng không thể gượng được, khóe môi cũng khẽ cong lên.
Beta đúng là ngốc thật.
Ngốc nghếch, nhưng cũng khá dễ thương.
“Không ngờ đi thăm Phó tướng Lục lại được nghe một vụ drama thế này, ha ha ha…”
“Phó tướng Lục của chúng ta quả thật rất được yêu mến, có người đuổi đến tận bệnh viện để tỏ tình luôn rồi.”
“Tôi nhớ ra cậu ta là ai rồi…” Giả Tự bỗng kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn Lục Ngộ, ánh mắt như muốn nói: Thằng nhóc cậu, sao đến cả người của Nguyên Cung cũng câu được vậy?
Mấy Alpha bên cạnh lập tức tò mò hỏi dồn:
“Cậu ta là ai thế?”
“Beta nhà nào vậy?”
“Nhìn cũng rất hợp với Phó tướng Lục của chúng ta đó chứ!”
Lục Hạnh cất giọng cắt ngang cuộc trò chuyện: “Được rồi, chúng ta nên quay lại chuyện chính đã.”
Mọi người lập tức thu lại tâm trạng hóng hớt.
Lục Hạnh ngẩng đầu nhìn Lục Ngộ: “Em tiếp tục những gì còn dang dở vừa nãy đi.”
Vì bị gián đoạn như vậy, Lục Ngộ nhất thời không kịp theo kịp mạch suy nghĩ, mất một lúc mới lấy lại được. Nhưng vừa định mở miệng, cảnh Beta ấy tỏ tình lại chợt hiện lên trong đầu, khiến mọi lời định nói đều quên sạch.
Bộ dạng lơ đãng này lại khiến mọi người trong phòng phá lên cười lần nữa.
Lục Hạnh bên cạnh đành đưa tay ôm trán, bất lực.
Một lúc lâu sau mới quay trở lại chuyện chính.
Lục Ngộ nói: “Lũ côn trùng song đầu xuất hiện thật đúng lúc, không rõ là chúng vốn đã có mặt ở Tambur, hay là bị ai đó dụ đến. Nếu là trường hợp đầu tiên thì không đáng sợ. Nhưng nếu là trường hợp thứ hai, thì có thể Nguyên Cung đã nắm được cách sử dụng chúng.”
Lục Hạnh: “Có khả năng chúng bị dụ đến. Khi anh điều tra hành tung của em, có tiện thể quan sát tình hình ở Tambur. Ở đó không có dấu vết cho thấy lũ trùng song đầu từng sinh sống lâu dài.”
Nghe đến đây, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm trọng.
Giả Tự tức giận: “Chúng thật quá đê tiện! Chúng ta không thể chịu đựng thêm nữa! Ai biết được bước tiếp theo chúng sẽ tấn công kiểu gì! Dù sao thì giờ chúng ta đã bắt được Gila, có cậu ta làm nhân chứng là đủ để buộc tội Nguyên Cung rồi!”
Lục Ngộ không nói gì, chỉ nhìn sang Lục Hạnh.
Những người khác cũng quay sang nhìn Lục Hạnh, chờ anh ta ra quyết định.
Lục Hạnh nói: “Chuyện Gila, tạm thời gác lại.”
Lục Ngộ nhíu mày, khí áp trầm xuống.
Một sĩ quan không hiểu hỏi: “Tại sao? Chẳng phải bây giờ là lúc tốt nhất để vạch trần bộ mặt thật của Nguyên Cung sao?”
Lục Hạnh: “Nguyên Cung không phải một cá nhân bình thường, cũng không phải một gia tộc giàu có nào đó. Nó là biểu tượng của quyền lực tối cao của đế quốc, nắm giữ một nửa quân quyền của toàn đế quốc. Nếu giờ chúng ta công khai buộc tội họ, chẳng khác nào đối đầu với một nửa thế lực của đế quốc. Có thể thậm chí sẽ dẫn đến chiến tranh. Các cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Sẵn sàng kéo theo hàng triệu dân chúng vào làn khói lửa chiến tranh chưa?”
“Nhưng chẳng lẽ vất vả lắm Lư Ngư và tôi mới bắt được Gila, đến khi về lại thành vô dụng?”
“Không phải vô dụng, chỉ là cần chờ thời điểm thích hợp.”
Lục Ngộ hỏi: “Vậy khi nào mới là thời điểm thích hợp?”
“Rồi sẽ có ngày đó.”
Lục Ngộ rõ ràng không tin, khẽ hừ một tiếng lạnh lùng.
Lục Hạnh làm việc luôn luôn đặt đại cục lên hàng đầu, điều này hoàn toàn thừa hưởng từ tính cách của cha nuôi.
Năm đó, cha nuôi anh luôn trân trọng hòa bình, không muốn nội chiến xảy ra, nên sau khi phát hiện dã tâm của Viên Cạnh, ông đã nhường lại vị trí tinh chủ cho Viên Cạnh, chỉ là giao ước với Viên Cạnh sẽ thực hiện chế độ luân phiên làm tinh chủ.
Giờ nhìn lại, việc nhường bước đó là sai lầm lớn nhất.
Một khối u ác tính, nếu không đào tận gốc từ đầu, thì sau này nó chỉ càng lớn hơn, ngày càng khó loại bỏ, cho đến khi nuốt chửng toàn bộ phần máu thịt tươi mới và lành mạnh.
**
Cuộc nói chuyện trong phòng bệnh kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ. Lục Hạnh và các sĩ quan khác rời đi trước.
Giả Tự thấy sắc mặt Lục Ngộ lạnh lùng, liền lên tiếng an ủi: “Thật ra anh cậu nói cũng có lý, Nguyên Cung giờ hành sự ngày càng ngông cuồng, biết đâu thật sự sẽ phát động chiến tranh vì tức giận.”
Lục Ngộ không đáp, cầm lấy cốc nước, nhớ ra là do Tô Nặc rót cho thì khựng lại một chút, rồi giữ trong tay.
Giả Tự tiếp tục khuyên: “Ác giả ác báo, Nguyên Cung sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá. Việc cấp bách bây giờ là dưỡng thương cho tốt, đừng để bị thương nữa, nếu không người thân đau lòng, kẻ thù lại hả hê.” Rồi như sực nhớ đến Tô Nặc, Giả Tự cười khẽ: “Đến lúc đó, cái beta nhỏ thích cậu kia chẳng phải sẽ khóc bù lu bù loa sao?”
Khóc sao?
Tô Nặc sẽ khóc à?
Tuy rằng Tô Nặc nhìn nhỏ nhắn, trắng trẻo, nhưng hành xử lại rất gan dạ, thông minh, hoàn toàn không giống kiểu Beta hay mít ướt.
Nhưng nếu cậu ấy thật sự khóc thì chắc cũng đáng yêu lắm.
Nghĩ đến đây, khóe môi Lục Ngộ hơi cong lên.
“Tôi thật không ngờ cái Beta nhỏ đó lại thích cậu đến thế. Bảo sao lần trước ở yến tiệc Nguyên Cung, cậu ta ngồi lên đùi cậu. Bây giờ ngẫm lại, không chừng là cố ý quyến rũ cậu đấy.”
Lục Ngộ liếc xéo anh ta: “Quyến rũ với chả không quyến rũ, đừng nói chuyện khó nghe như vậy.”
Giả Tự chậc chậc hai tiếng: “Không phải chứ, giờ cậu bắt đầu bênh vực người ta rồi à?”
“Cậu nói tôi thì không sao, nhưng đừng ảnh hưởng đến danh dự của người khác.”
“Rồi rồi rồi.” Giả Tự thấy anh ngoài miệng thì nói thế, nhưng tâm trạng có vẻ đã tốt lên nhiều. Giả Tự nghĩ thầm, người này bao năm đơn thân, chưa từng thấy đối xử đặc biệt với ai như vậy.
Trước kia những Omega như Viên Giản Ý lạnh lùng thoát tục, hay như Viên Lộ xinh đẹp yêu kiều, Lục Ngộ đều chẳng để mắt. Giả Tự từng nghĩ Lục Ngộ sẽ ế cả đời.
Lục Ngộ lấy quang não ra, xem tin nhắn.
Tính thời gian thì Beta ấy chắc đã về đến Nguyên Cung rồi, sao vẫn chưa nhắn gì báo bình an?
Lục Ngộ nhớ đến câu nói của Tô Nặc: “Nếu anh cảm thấy đau khổ hoặc phiền phức, em sẽ giữ khoảng cách phù hợp với anh.”, lẽ nào cậu ấy thật sự đang giữ khoảng cách?
Trong lòng bỗng dâng lên chút hụt hẫng, nhưng nghĩ kỹ lại, đó chẳng phải chính là điều bản thân mong muốn sao?
Quan hệ giữa hai người, dừng lại ở mức này là tốt rồi.
Tiến thêm một bước nữa sợ rằng sẽ khó mà quay đầu.
Giả Tự nhìn anh thỉnh thoảng lại dán mắt vào quang não, như hồn vía lên mây, liền cau mày thăm dò hỏi: “Lư Ngư, đối tượng yêu qua mạng của cậu chẳng lẽ chính là cái Beta nhỏ đó?”
“Người ta có tên đàng hoàng, là Tô Nặc.”
“Ồ, vậy đối tượng yêu online của cậu là Tô Nặc à?”
Lục Ngộ tắt quang não, nằm xuống, lạnh lùng đáp: “Không có yêu đương gì cả, đừng nói bậy.”
Giả Tự khịt mũi khinh khỉnh một tiếng, với tay định lấy cốc nước bên cạnh, thì bị Lục Ngộ đập tay tránh đi.
“Cậu làm gì đấy?”
Giả Tự ngơ ngác: “Thì thay cậu cốc nước ấm thôi mà…”
“Không cần.”
“Cậu vốn là kiểu kỹ tính còn gì? Đến cả nhiệt độ nước cũng phải…”
“Đủ rồi, tôi muốn ngủ. Khi ra thì tiện tay đóng cửa lại.”
Giả Tự: “……” Quay người rời đi, miệng vẫn không nhịn được lầm bầm: “Kỳ cục thật đấy…” sao còn thất thường hơn cả cha con nhà họ Viên vậy.
Có khi Alpha đang yêu qua mạng là vậy đấy.
Một lúc sau, quang não hiện lên thông báo có tin nhắn mới. Lục Ngộ không mở ngay, cố tình đợi một lúc rồi mới mở tài khoản ra xem, kết quả lại là tin nhắn từ quân bộ, yêu cầu anh viết báo cáo về sự kiện ở Tambur.
Anh: “……”
Im lặng hai giây, quay người nằm úp lại.
**
Phía bên kia.
Tô Nặc đỏ mặt trở về Nguyên Cung, cảm giác xấu hổ trong lòng vẫn chưa tan hết, đành vùi đầu vào công việc khác để phân tán suy nghĩ.
Mãi đến tối, cậu mới có thời gian mở quang não, liếc thấy trình duyệt bật ra một tin tức giải trí gây chấn động:
[Sốc! Phó tướng Lục làm Omega mang thai, bị ép cưới bằng chiêu mang con uy h**p!]
Bức ảnh đính kèm trong tin tức là một tấm hình đã được làm mờ, nhân vật trong ảnh trông lờ mờ không rõ, nhưng Tô Nặc chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay đó là cảnh mình đang tranh cãi với vệ binh nhà họ Lục.
Tô Nặc: “……”
Omega ấy lại là mình?!
Lo sợ thân phận bị lộ, cậu vội xem kỹ bài báo, may mắn là nội dung phần lớn chỉ là suy đoán vô căn cứ, không có tiết lộ gì thật sự nghiêm trọng.
Bình luận phía dưới thì đủ loại:
[Không thể nào, Phó tướng Lục trước giờ luôn nghiêm cẩn, chưa từng dính vào scandal tình ái, sao có thể làm một Omega có bầu được.]
[Trả lời người trên: tôi nghi là nhà họ Lục tự dựng chuyện này để dập tin đồn rằng Lục Nhị không làm ăn được gì.]
[Ảnh này mờ quá, nhìn chẳng ra ai cả, bảo là heo nái mang thai tới tận cửa cũng có người tin ấy chứ.]
[Tôi có người thân làm giúp việc ở nhà họ Lục, nghe bảo đúng là có người tuyên bố mang thai con của Phó tướng Lục. Nhưng nghe đâu không phải Omega, mà là Beta cơ.]
[Gì cơ? Beta á? Vậy thì càng giả rồi. Lục Nhị giờ đang cần Omega để gột rửa danh tiếng, chứ sao lại đi tìm một Beta, chẳng phải càng chứng minh ảnh có vấn đề à?]
……
Tô Nặc lẩm bẩm nhỏ: Các người mới là không được ấy.
Cậu mở quang não, nhìn tài khoản của Lục Ngộ, trong đầu không ngừng hiện lại chuyện xảy ra trong phòng bệnh ban ngày, lí nhí: “Xấu hổ chết mất.” Chỉ ra ngoài có một lát, thế mà quay lại cả phòng đã đầy người?!
Cậu còn nhớ lúc mình đã đi xa rồi mà vẫn nghe được tiếng cười vang dội từ trong phòng.
Cười cái gì chứ…
Hai má nóng bừng, Tô Nặc do dự một chút rồi gửi đường link bài báo cho Lục Ngộ, kèm theo một đoạn giải thích:
[Phó tướng Lục, lúc đó để có thể nhanh chóng gặp được Thượng tướng Lục, em đã nói dối một chút, không phải cố ý làm tổn hại danh tiếng của anh đâu. Nếu tiện, anh có thể cho gỡ bài báo này xuống, đồng thời giúp em giấu thân phận được không? Em hiện vẫn là người hầu của Nguyên Cung, không thể để người khác biết chính em là người báo tin cho nhà họ Lục.]
[Ừ.]
Lục Ngộ trả lời rất nhanh, hành động cũng rất dứt khoát, chẳng bao lâu sau, toàn bộ tin tức liên quan trên mạng đều biến mất sạch sẽ.
Tô Nặc nhìn khung đối thoại giữa hai người, gõ gõ một đoạn rồi lại xóa sạch, cuối cùng chỉ để lại hai chữ: [Cảm ơn.]
Cảm giác xấu hổ vẫn chưa qua, cậu không muốn nói thêm điều gì lúc này.
Lục Ngộ nhìn chằm chằm khung hội thoại, dòng chữ “đối phương đang nhập văn bản…” hiện lên ở đầu màn hình suốt vài phút, kết quả cuối cùng chỉ gửi đến hai chữ.
“Cảm ơn……”
Có thể tưởng tượng ra ánh mắt long lanh của Beta khi nói ra câu đó.
Lục Ngộ khẽ mỉm cười, lập tức gọi điện cho Giả Tự, bảo anh ta điều tra xem ai là người viết bài báo đó.
Dù đối phương có làm mờ ảnh, không để lộ khuôn mặt Tô Nặc, nhưng việc nắm trong tay ảnh gốc vẫn là mối nguy lớn với Tô Nặc.
Không lâu sau, Giả Tự đã bắt được tác giả chính của bài báo, đồng thời cũng tóm luôn vệ binh nhà họ Lục làm lộ thông tin, xử lý kín đáo mọi chuyện.
Giả Tự nhắn: [Gila đã khai rồi. Cậu ta là gián điệp của Nguyên Cung, cố tình tiếp cận Đơn Lệ Văn rồi kết hôn với anh ta. Sau đó, theo lệnh của Nguyên Cung, cậu ta sao chép chip quang não của Đơn Lệ Văn, rồi dùng nó để phá hệ thống của đội Ất Nhị. Làm vậy là để khi chuyện bị bại lộ sẽ đổ hết tội lên đầu Đơn Lệ Văn, thực chất là muốn đẩy trách nhiệm cho gia tộc họ Tống.]
Đội Tuyết Ưng mà Đơn Lệ Văn đang chỉ huy thuộc về lực lượng nằm dưới quyền nhà họ Tống, mà nhà Tống luôn có quan hệ thân thiết với nhà họ Lục.
[Thảo nào Nguyên Cung không sợ chúng ta điều tra ra Gila.]
Đúng là một kế sách một mũi tên trúng hai đích được giấu rất sâu.
Không giống kiểu mưu kế mà cha con họ Viên nghĩ ra.
Lục Ngộ nhớ lại trước khi hôn mê, Viên Giản Ý đã gọi cho anh một cuộc điện thoại, nói rằng có thứ muốn giao lại, đồng thời cũng nhắc anh cẩn thận, trong Nguyên Cung có người.
Sau đó anh phát hiện Tần Triều xuất hiện trong Nguyên Cung, nên đã lầm tưởng người mà Viên Giản Ý nhắc đến chính là Tần Triều.
Nhưng nghĩ kỹ lại, rất có thể không phải.
Vậy rốt cuộc là ai?
Nghĩ hồi lâu vẫn không ra manh mối, anh tạm thời gác lại.
Lúc này, tin nhắn từ Giả Tự lại đến:
[Lư Ngư, cậu thực sự chắc chắn chúng ta nên hành động trước rồi báo sau chứ?]
[Ừ.]
[Nếu anh cậu trách tội thì sao…]
[Tôi sẽ gánh một mình.]
Tối hôm đó, nhà giam giam giữ Gila xảy ra vụ nổ, Gila bị một tổ chức bí ẩn giải cứu, sau đó tổ chức đó đã ép Gila lên sóng livestream trước toàn dân đế quốc.
Trong buổi phát sóng, Gila khai rõ toàn bộ sự thật về những hành động do Nguyên Cung chỉ thị.
Tô Nặc cũng theo dõi buổi livestream này.
Bởi quân bộ mãi không công bố tin tức về Gila, cậu từng đoán có thể nhà họ Lục không định đối đầu trực diện với Nguyên Cung. Đang lo không biết làm sao thuyết phục họ, không ngờ tổ chức bí ẩn lại trực tiếp tung ra màn livestream này.
Bình luận trực tiếp sôi trào, thông tin cuồn cuộn như lũ:
[Thật à? Người phá hệ thống cơ giáp của đội Ất Nhị không phải binh sĩ A Phổ, mà là gián điệp của Nguyên Cung?!]
[Tại sao Nguyên Cung phải làm vậy? Lục Nhị hình như đâu có đắc tội với họ?]
[Vấn đề không phải có đắc tội hay không, mà là hành vi gây loạn trong nội bộ, tội danh này phải bị truy tố ra Toà Án Hình Sự! Dù là Tinh Chủ cũng không thể được đặc xá!]
Dòng chữ “Truy tố Viên Cạnh ra Tòa Án Hình Sự” liên tục được spam trên màn hình.
Buổi phát sóng nhanh chóng chiếm lĩnh trang nhất của mọi kênh truyền thông lớn.
Ngày hôm đó, trong Nguyên Cung người ra vào không ngớt, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, trầm trọng. Tầng ba liên tục vang lên tiếng đập phá, tiếng quát tháo giận dữ, thậm chí còn có tiếng súng.
Các người hầu đều tránh xa tầng ba, im lặng đến nín thở, sợ bị vạ lây.
Trong thư phòng.
Cửa sổ đóng kín, chỉ có một ngọn đèn sáng le lói. Trong ánh sáng mờ nhạt, ngoài Viên Cạnh, những người còn lại đều căng như dây đàn.
Viên Cạnh nhắm mắt, hơi thở nặng nề, pheromone mùi nicotine lan tràn khắp căn phòng, như một loại áp lực vô hình đè nén mấy người đối diện.
Viên Nghiêu nhìn sang Viên Cạnh, nuốt nước bọt: “Tên Lục Nhị này đúng là quá may mắn, chúng ta bố trí bao nhiêu cạm bẫy mà vẫn không giết được hắn!”
Carril nói: “Chuyện này không bình thường chút nào. Nhiều tử sĩ, lại có cả trùng song đầu, sao lại không giết nổi hắn?”
Đàm Sâm tiếp lời: “Hắn không phải Alpha cấp S thông thường đâu.”
Viên Nghiêu nhịn không được chửi thề một tiếng.
Đàm Sâm nói: “Còn một điều khá kỳ lạ nữa, tại sao Lục Hạnh lại đi Tambur để cứu Lục Ngộ? Rõ ràng Lan Đăng đã chặn toàn bộ thông tin của Lục Ngộ rồi cơ mà.”
“Tôi nhớ ra rồi,” Carril nói khi đang mở ảnh chụp màn hình từ một bài báo cũ, “Mấy hôm trước có tin một Omega đến nhà họ Lục, yêu cầu Lục Nhị chịu trách nhiệm. Nhìn thời gian ảnh này được chụp thì gần như ngay sau khi Omega đó bước chân vào nhà họ Lục, Lục Hạnh đã lập tức lên phi thuyền đến Tambur. Tôi đã cố liên hệ với tác giả bài báo nhưng không được. Bây giờ tin đó đã bị xóa sạch khỏi toàn bộ mạng tinh hệ.”
“Bị xóa sạch? Vậy chẳng phải càng chứng tỏ có vấn đề à?”
“Ừ. Có khả năng vấn đề nằm ở chính Omega đó.”
“Nhưng một Omega thì làm sao biết được kế hoạch của chúng ta?”
Viên Nghiêu nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt bỗng trở nên khó coi: “Có khi nào cậu ta vô tình nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta?”
Nghe đến đây, tất cả đều ngầm hiểu rõ chuyện này khả năng cao là do Viên Nghiêu để lộ.
Viên Cạnh gạt tàn thuốc, ngẩng mắt liếc Viên Nghiêu, ánh mắt đầy uy áp khiến ai nhìn cũng rùng mình.
Viên Nghiêu vội nói: “Cha, con đột nhiên không thể liên lạc được với Lan Đăng. Con nghi là có ai đó đã nghe được cuộc trò chuyện giữa con và Lan Đăng dưới tầng hầm, sau đó đi báo cho nhà họ Lục.”
“Ai có thể nghe được?”
“Chắc là người hầu trong Nguyên Cung…”
Viên Cạnh liếc nhìn Đàm Sâm, người nãy giờ vẫn im lặng. Lúc này Đàm Sâm đang chăm chú nhìn ảnh do Carril chiếu lên.
“Đàm Sâm, ngươi thấy sao?”
Đàm Sâm thu lại ánh mắt: “Vậy thì hãy điều tra toàn bộ Omega trong Nguyên Cung, xem hôm đó ai từng xuất hiện ở tầng hầm.”
“Ừ, việc này giao cho ngươi.” Viên Cạnh gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt lướt qua từng người một, “Bây giờ, việc của Gila nên xử lý thế nào?”
“Cha, chỉ cần chúng ta không thừa nhận, thì họ có nhân chứng cũng không đổ hết tội cho chúng ta được, đúng không?”
Carril tiếp lời: “Phải đó, hiện tại họ chỉ có một mình Gila. Chúng ta có thể phản công trước, nói là đối phương đang vu khống.”
“Chỉ có một mình Gila thôi sao?” Viên Cạnh hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt quét qua mặt Carril và Viên Nghiêu, “Gila là quân cờ quan trọng nhất. Bây giờ bị bắt, e là đã khai ra không ít. Các ngươi tưởng phủ nhận là xong? Lỡ đâu đối phương đã có đủ chứng cứ, chỉ chờ chúng ta lòi đuôi ra để tóm gọn như lũ hề?”
Viên Nghiêu nóng nảy: “Vậy phải làm sao? Cùng lắm thì trực tiếp tuyên chiến với nhà họ Lục! Con không tin chiến khu Tây của chúng ta lại thua chiến khu Đông!”
Viên Cạnh như nghe được chuyện nực cười, hừ lạnh một tiếng, phất tay gọi Viên Nghiêu lại gần.
Viên Nghiêu vừa tới gần thì bị Viên Cạnh lấy đầu thuốc lá chích thẳng vào mu bàn tay.
So với đau đớn, cảm giác đầu tiên là sợ hãi, Viên Nghiêu giật bắn người, không dám tránh.
Viên Cạnh quăng đầu thuốc, nhả ra một làn khói, quay sang hỏi Đàm Sâm: “Đàm chủ sự có ý kiến gì không?”
Đàm Sâm hiểu ý Viên Cạnh, liền thuận theo nói: “Sự việc của Gila e rằng không thể cứu vãn. Nếu không muốn đối đầu công khai với nhà họ Lục, cách tốt nhất là tìm người gánh tội thay.”
Viên Nghiêu lập tức hiểu ra, ánh mắt trở nên dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm vào Đàm Sâm.
Đàm Sâm giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn lại gã.
“Cha, người đừng nghe hắn nói bậy! Con… chúng ta không cần phải hi sinh ai cả…”
Viên Cạnh không trả lời, chỉ châm một điếu thuốc mới, lặng lẽ nhả khói.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ góc phòng: “Cũng không hẳn là tìm người chịu tội thay, vì người trực tiếp phụ trách liên lạc với Gila chính là Đại công tử. Hơn nữa sơ suất lần này cũng do Đại công tử gây ra. Vậy chỉ cần cậu ấy đứng ra nhận hết, Tinh chủ và Nguyên Cung có thể thoát thân.”
Một ông lão bước ra từ bóng tối, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra trong ánh đèn chập chờn.
Viên Cạnh nghe thế, liền nói: “Vậy thì quyết định như vậy đi.”
“Cha! Nhà họ Lục hận con thấu xương! Nếu con rơi vào tay họ, nhất định sẽ sống không bằng chết!”
“Con yên tâm, chỉ là để con đứng ra nhận tội, không phải thật sự để con chịu phạt. Tới lúc đó, ta sẽ nghĩ cách đưa con ra.” Viên Cạnh đột nhiên trở nên dịu dàng, đứng dậy, v**t v* gương mặt Viên Nghiêu, “Con là đứa con mà ta yêu quý nhất. Vị trí Tinh chủ sau này cũng là để dành cho con, nên ta sẽ không bỏ mặc con đâu.”
Viên Nghiêu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Viên Cạnh đã không muốn nghe nữa, phất tay. Carril và Đàm Sâm liền biết ý “mời” Viên Nghiêu ra ngoài.
**
Tầng ba, trong phòng bệnh của Viên Giản Ý, Tô Nặc nín thở, dán mắt qua khe cửa, lặng lẽ nhìn ra hành lang.
Đàm Sâm và Carril dìu Viên Nghiêu ra ngoài. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này Viên Nghiêu như bị rút cạn sinh lực, thần sắc rũ rượi, hai chân mềm nhũn thả lỏng, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo nào như thường ngày.
Khi đi ngang qua phòng bệnh, ánh mắt Đàm Sâm chợt xẹt qua khe cửa, nhìn vào trong.
Tô Nặc không kịp phản ứng, bị ánh mắt ấy bắt gặp. Ánh mắt đen láy ấy quét từ trên xuống dưới, tựa như có thể nhìn thấu lòng người, khiến tim Tô Nặc đập thót một cái.
Cậu theo phản xạ khép ngay cửa lại, tim đập thình thịch.
Tên Đàm Sâm này là đại bàng à?
Sao lại nhạy đến thế.
Không biết trong thư phòng đã nói gì mà lại khiến Viên Nghiêu lộ ra vẻ mặt như đã chết đến nơi…
Chẳng lẽ là định đưa Viên Nghiêu ra chịu tội?
Tô Nặc bất chợt nhớ lại kiếp trước, mỗi lần Nguyên Cung làm chuyện xấu đều đẩy hết lên đầu tổ chức phản loạn.
Giờ nghĩ lại, Nguyên Cung đúng là có khả năng sẽ làm như vậy.
Tô Nặc lập tức đem suy đoán của mình gửi cho Lục Ngộ, muốn anh sớm chuẩn bị đối sách.
**
Trong phòng bệnh, Lục Ngộ xem tin nhắn xong thì tắt quang não, ngẩng đầu nhìn Lục Hạnh ngồi đối diện.
Lục Hạnh khép hờ mắt, ánh nhìn lạnh lẽo, bộ quân phục màu đen càng khiến khí chất nghiêm nghị, không giận mà uy của anh thêm rõ rệt.
Bên cạnh, Giả Tự liếc Lục Ngộ lại liếc Lục Hạnh, rồi cắn răng nói: “Thượng tướng Lục, thật ra vụ vượt ngục cứu Gila là tôi làm một mình! Không liên quan đến Lư Ngư!”
“Được rồi, Giả Tự, cậu không có gan làm chủ mưu, khỏi cần nhận tội thay tôi.”
Lục Hạnh lạnh nhạt nói: “Gan? Em còn nghĩ mình gan lắm à?”
“Ít ra em không rụt đầu rụt cổ làm rùa.”
Câu này vừa thốt ra, không khí trong phòng lập tức hạ đến mức đóng băng. Giả Tự nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Lục Ngộ, bảo anh đừng chọc giận Lục Hạnh.
Lục Hạnh cười lạnh: “Hữu dũng vô mưu có ích gì?”
“Anh gọi cái là ‘mưu’ của anh là gì? Là nhún nhường hết lần này đến lần khác, để kẻ thù được nước lấn tới? Thế này đi, lần này anh đánh cược với em một lần đi, em cược Nguyên Cung không dám phát động chiến tranh.”
Lục Hạnh hơi nhíu mày, im lặng nhìn anh.
Anh nói tiếp: “Nếu em thắng, sau này mọi chuyện liên quan đến Nguyên Cung sẽ do em quyết định.”
“Lục Ngộ, đừng quá tự tin.”
“Sao? Anh không dám cược?”
“Hừ, nếu em thua thì sao?”
“Nếu em thua, sau này mọi chuyện sẽ do anh quyết.”
“Được.”
Vừa dứt lời, máy thông tin cá nhân của Lục Hạnh vang lên. Anh mặt không cảm xúc nghe máy, sau đó quét ánh mắt sang Lục Ngộ.
Phó quan gọi đến báo rằng Nguyên Cung vừa phát thông báo chính thức, đưa Viên Nghiêu ra làm vật hy sinh nhận tội, Viên Cạnh thì phủi sạch liên quan, tuyên bố tất cả do Viên Nghiêu tự lên kế hoạch. Họ thậm chí còn chủ động cung cấp bằng chứng liên quan giữa Viên Nghiêu và Gila, như thể đang vì đại nghĩa diệt thân.
Việc này khiến ai nấy đều bất ngờ.
Suốt bao năm qua, cha con nhà họ Viên luôn ra mặt như một mẫu mực phụ từ tử hiếu, dù Viên Nghiêu chẳng có tài cán gì, Viên Cạnh cũng công khai khen ngợi, âm thầm sắp đặt đủ thứ cho con trai.
Không ngờ hôm nay lại dứt khoát vứt bỏ con trai như vậy.
Lục Hạnh tắt liên lạc, nhìn Lục Ngộ không đổi sắc.
Anh đoán chắc là Beta tên Tô Nặc kia đã nắm được tin sớm nên báo cho Lục Ngộ, khiến Lục Ngộ mới mạnh dạn đánh cược như vậy.
Lục Ngộ nhếch môi: “Anh, nhớ nhé, từ giờ chuyện của Nguyên Cung, em có quyền quyết định.”
Một tiếng hừ lạnh bật ra từ ngực Lục Hạnh, ánh mắt trầm xuống: “Đừng vội đắc ý. Tai mắt trong Nguyên Cung báo về, tối nay bọn họ sẽ điều tra nội gián. Em nhắc nhở…”
Anh dừng lại một chút, rồi nói đầy ẩn ý: “Cái người ‘bạn mạng bình thường’ của em nhớ cẩn thận.”
Lục Ngộ lập tức thu lại nụ cười, đợi Lục Hạnh và Giả Tự rời đi xong liền vội vàng nhắn tin cho Tô Nặc, sau đó sợ Tô Nặc không thấy kịp, anh trực tiếp gọi đến.
Bên kia.
Tô Nặc đang luyện tập thể chất trong phòng. Sau chuyến đi hành tinh Tambur, cậu nhận ra mình đầu nặng chân nhẹ, đi đứng loạng choạng, thể chất quá yếu.
Trong khi Lục Hạnh và Giả Tự thì đi lại nhẹ nhàng như trên Trái Đất.
Vì vậy mấy hôm nay cậu kiên trì rèn luyện, tuy không mong mạnh như Alpha, nhưng ít nhất cũng không muốn kéo chân người khác sau này.
Cậu đang hì hục tập gập bụng thì nhận được cuộc gọi từ Lục Ngộ.
Trong lòng thấy lạ, sao Lục Ngộ lại gọi vào giờ này? Vừa nhận máy, vừa tiếp tục gập bụng.
“Alo.”
Giọng Tô Nặc nhẹ nhàng vang lên, nhưng ngay sau đó là tiếng th* d*c rõ ràng.
Lục Ngộ đang định nói gì thì bị tiếng thở cắt ngang, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, không thốt nên lời.
Giờ này Tô Nặc đang làm gì vậy…?
Không hiểu sao, trong đầu Lục Ngộ hiện lên hình ảnh lần đầu đột nhập vào phòng Tô Nặc, hình ảnh chiếu ảnh tr*n tr**, cùng vũng chất lỏng mờ ám dưới sàn…
Anh nghẹn lời, một lúc lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của mình.
“Nguyên Cung đang điều tra người đã đến nhà họ Lục tiết lộ tin. Tuy hiện chưa có bằng chứng xác thực, nhưng cậu phải cẩn thận, đừng để lộ sơ hở.”
“Ừm.”
Một tiếng đáp nhẹ, nhưng tiếng thở lại càng gấp gáp, kèm theo cả tiếng giường gỗ lay động.
Lục Ngộ bất giác lúng túng, siết tay thành nắm đấm, áp vào môi, rồi bất chợt hỏi: “Cậu… thường xuyên làm cái này sao?”
“Hả?” Tô Nặc ngỡ anh đang hỏi chuyện luyện tập, vừa thở vừa đáp: “Gần đây làm hơi nhiều.”
Đối phương rơi vào im lặng kỳ lạ.
Tô Nặc cũng không nghĩ nhiều.
Một lúc sau, bên kia khẽ ho nhẹ, Lục Ngộ mở lời đầy lúng túng: “Cậu… tiết chế chút đi.”
Tô Nặc ngẩn ra nhìn quang não.
Tiết chế? Ý là đừng tập quá sức sao?
“Ừm, mỗi ngày em chỉ tập sáng và tối hai lần thôi.”
Hết chương 13