Chương 15
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Lúc này, trong thư phòng.
“Điều tra lâu như thế mà chẳng ra được kẻ tình nghi nào. Đàm Sâm, dạo này ngươi làm gì cũng chẳng có chút hiệu quả nào.” Vừa nói, Viên Cạnh vừa dí đầu thuốc lá xuống mu bàn tay của Đàm Sâm.
Đàm Sâm cúi đầu, cung kính nói: “Là tôi làm việc không tốt, mong Tinh Chủ trách phạt.”
“Phạt, tất nhiên phải phạt rồi.” Viên Cạnh thở dài, híp mắt lại: “Nhưng trước khi phạt ngươi, thì kẻ báo tin phải chết trước. Đã không tra ra được ai, thì cứ giết toàn bộ người hầu rời khỏi Nguyên Cung hôm mồng 8 đi, bất kể là Omega hay Beta.”
Đàm Sâm đột ngột ngẩng đầu nhìn Viên Cạnh, thấy vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, không giống đang đùa, lại đành cúi đầu xuống.
Mười ngón tay buông hai bên dần siết chặt lại.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng báo cáo dồn dập. Một vệ sĩ ôm bụng bị thương lao vào, thở hổn hển nói: “Tinh Chủ, quản gia Carril xảy ra chuyện rồi!”
“Có chuyện gì?”
“Quản gia Carril bị giết ở công viên Hagrid!”
Viên Cạnh nhíu chặt mày, đứng bật dậy: “Hagrid? Hắn đến đó làm gì?”
“Tôi cũng không rõ. Hôm nay anh ta không nói gì cả, chỉ dẫn chúng tôi đến công viên Hagrid. Rồi…” Vệ sĩ bị thương nhìn Viên Cạnh, đầu đầy máu, không dám nói tiếp.
“Rồi sao?”
“Sau đó… Phó tướng Lục xuất hiện. Ngài ấy đưa cho quản gia Carril một khoản tiền, nói là cảm ơn anh ta đã bỏ tối theo sáng. Nếu không có anh ta giúp đỡ, e rằng ngài ấy đã chết ở hành tinh Tambur rồi…”
Thông tin này quá chấn động, thư phòng lập tức chìm vào im lặng.
Mắt Viên Cạnh trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm vệ sĩ kia, ngực phập phồng dữ dội.
Cơn giận dữ gần như có thể hóa thành lửa, bùng cháy dữ dội.
Đàm Sâm liếc nhìn Viên Cạnh, ra hiệu cho vệ sĩ tiếp tục nói.
Vệ sĩ nuốt nước bọt, sợ hãi mở lời: “Hai người nói xong, Phó tướng Lục vừa rời đi thì một nhóm sát thủ bất ngờ xuất hiện trong công viên, giết sạch quản gia Carril và những người khác. Tôi giả chết, trốn dưới xác mới sống sót. Khi đó tôi nghe họ nói, Carril đã hết giá trị lợi dụng nên phải giết người diệt khẩu.”
“Ầm!” Viên Cạnh bóp nát chén trà trong tay, ném xuống đất. Tiếng rống giận dữ vang vọng khiến đèn tường chao đảo.
“Chả trách từ khi điều Carril về làm quản gia Nguyên Cung, mọi chuyện đều trắc trở! Hóa ra tên phản bội là hắn!”
“Tinh Chủ, xin bớt giận.”
“Bớt giận? Làm sao ta bớt giận được?!” Nghĩ đến điều gì đó, Viên Cạnh nghiến răng ken két, từng chữ đều đầy căm phẫn: “Hèn gì lần trước hắn lấy ra tấm ảnh mờ mờ, nói kẻ báo tin là một Omega. Thì ra là để rửa sạch nghi ngờ cho mình!”
Đàm Sâm cứng mặt, cúi đầu thật nhanh để giấu đi biểu cảm khác lạ, rồi tiến lên rót nước cho Viên Cạnh.
Viên Cạnh thở gấp, uống một ngụm nước để trấn tĩnh lại.
“Thỏ chết thì chó săn bị làm thịt, phản bội có kết cục như thế là đáng đời! Đàm Sâm, mang xác hắn về đây, ta muốn xé xác hắn ra từng mảnh!”
Cảm thấy vẫn chưa hả giận, ông lại gào lên: “Không, cắt đầu hắn, treo lên sân huấn luyện để răn đe!”
“Tuân lệnh.”
Trước khi rời khỏi thư phòng, Đàm Sâm lặng lẽ liếc nhìn người vệ sĩ sống sót kia.
Tên đó có gì đó rất không ổn.
**
Thực ra, chuyện Carril đến công viên Hagrid gặp người đưa tin là hành động bí mật, không hề báo cho Tinh Chủ. Vì toàn bộ đều là một cái bẫy. Chẳng hề có người đưa tin nào cả. Carril chỉ muốn thông qua việc này dụ ra nội gián trong Nguyên Cung, để lập công với Viên Cạnh.
Kết quả, không những mất mạng, mà còn bị mang tiếng là phản bội.
**
“Carril chết rồi thật à? Liệu Tinh Chủ có tin không?” Trong phòng, Tô Nặc không tin nổi, hỏi Lục Ngộ.
“E là gã chẳng còn thời gian để suy nghĩ đâu. Sắp tới rắc rối sẽ kéo đến dồn dập, chuyện của Viên Nghiêu sẽ bị đưa ra Tòa Án Hình Sự, còn nhà họ Từ cũng sắp làm loạn.”
Tô Nặc định hỏi thêm thì phát hiện sắc mặt Lục Ngộ tái nhợt, có vẻ rất không ổn. Nhớ ra anh vẫn còn đang bị thương, cậu liền đỡ anh ngồi xuống.
“Vết thương của anh không sao chứ?”
“Không nghiêm trọng.”
Dù nói thế, nhưng cơn đau khiến gương mặt anh khựng lại rõ ràng.
Trên đường vội vã đến đây, vết thương vừa đóng vảy lại bị rách. Lúc đầu không thấy đau, nhưng sau khi biết Tô Nặc an toàn, cơn đau như ập đến một lượt, nói chuyện cũng thấy nhói.
Tô Nặc lo lắng: “Để em xem vết thương của anh.”
Không cản nổi, Lục Ngộ đành cởi áo khoác.
Băng vải quanh eo bụng đã nhuộm đỏ, không còn lớp áo khoác che nữa, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.
Tô Nặc xoay người lấy hộp y tế, nhanh nhẹn tháo băng, cầm máu, băng bó lại.
Vết thương sâu và dài đến mức người thường ít nhất phải nằm giường vài tháng, vậy mà anh vẫn có thể đi lại như không.
Tô Nặc vốn định đùa một câu anh là người sắt à? Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của anh.
Đôi mắt Lục Ngộ hẹp dài, bình thường trông lạnh lùng sắc bén, lúc này lại ánh lên một tia dịu dàng, ánh nhìn hạ thấp, vô cùng trầm ổn.
Lục Ngộ là người đầu tiên dời mắt đi.
Tô Nặc khẽ cười: “Đau không?”
“Không đau.”
Chảy bao nhiêu máu thế kia, làm sao mà không đau được.
Alpha đúng là cứng đầu.
Tô Nặc nhìn đồng hồ, đã 3 giờ sáng, không đành lòng để anh đi tiếp, liền nói: “Anh nghỉ lại đây một đêm đi, mai hẵng về.”
Lục Ngộ định từ chối, nhưng Tô Nặc đã nói tiếp: “Yên tâm, em sẽ không nhân lúc anh yếu mà làm gì anh đâu.”
“……”
Câu nói này nghe sao cứ như là đang coi thường anh ấy vậy.
Anh chỉ bị thương nhẹ thôi, đối mặt với một Beta tay trói gà không chặt vẫn hoàn toàn có khả năng áp đảo.
Nghĩ đến đây, Lục Ngộ hơi nhướng mí mắt: “Giường của cậu nhìn có vẻ hơi cứng.”
“Không cứng đâu, anh lên thử đi.”
Mười phút sau.
Lục Ngộ và Tô Nặc mỗi người nằm một bên, vì đang là mùa đông nên cả hai cùng đắp một chăn.
Giường nhỏ, chăn hẹp, hai người không thể không chạm vào nhau.
Đêm tối yên lặng khiến người ta dễ suy nghĩ lung tung, cảm giác tiếp xúc cũng trở nên nhạy bén hơn. Bàn chân đặt gần cánh tay Lục Ngộ, nhỏ nhỏ, ấm ấm.
Trong đầu anh bất chợt hiện lên bức ảnh trước kia Tô Nặc gửi cho anh.
Trong ảnh, đôi chân của Beta đó trông rất tinh xảo, rất dễ thương, không giống như những Alpha anh từng thấy, chân to như cái thuyền.
Ngay khi đang miên man suy nghĩ, đầu giường bên kia vang lên tiếng lẩm bẩm của Tô Nặc: “Có cứng không?”
Cơ thể Lục Ngộ lập tức căng cứng: “Cái gì cơ?”
“Giường của tôi có cứng không?”
Lục Ngộ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là đang hỏi cái giường à.
“Tạm được.”
Tô Nặc khẽ cười: “Hắc sa hiệu quả chứ?”
“Có tác dụng.”
Lúc này anh chẳng khác nào một AI thông minh, Tô Nặc hỏi gì anh đáp nấy như cái máy, tâm trí thực chất đã bay đến nơi khác, lạc vào thế giới tưởng tượng.
Càng nghĩ, vết thương ở bụng dưới lại càng căng tức.
Toàn thân không thoải mái chút nào.
Mà cái người hỏi anh có cứng không ấy thì rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chỉ đến khi nghe hơi thở của Tô Nặc trở nên đều đặn, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhẹ nhàng dịch người, muốn rời xa Tô Nặc một chút.
Chỉ là sáng hôm sau tỉnh dậy, anh phát hiện không những mình đã chủ động quấn lấy Tô Nặc, mà còn ôm chân cậu ấy đặt lên ngực mình.
Lục Ngộ: “……”
Điên rồi.
Anh chắc chắn là mình điên thật rồi.
Tuyệt đối không thể để Beta phát hiện ra, nếu không cậu ấy chắc chắn sẽ… hí hửng lắm.
Như một tên trộm, anh nhẹ nhàng buông tay, chẳng dám nhìn kỹ, rồi nhanh chóng rời khỏi giường.
Hai vành tai đỏ bừng một cách kỳ lạ.
Tô Nặc ở phía bên kia vẫn còn đang ngủ, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, hơi thở nhẹ nhàng, trông ngủ rất ngon.
Nhìn thấy cảnh ấy, Lục Ngộ không nhịn được mà khẽ hừ trong lòng.
Ngủ với anh mà Beta lại ngủ ngon đến vậy sao?
**
Tiếng chuông báo thức vang lên đúng giờ, Tô Nặc choàng tỉnh từ giấc mộng.
Tối qua ngủ muộn, khi ngủ còn gặp ác mộng, mơ thấy có đôi bàn tay cứ kéo chân mình, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Mí mắt nặng trĩu chẳng mở nổi, nghĩ đến việc Lục Ngộ vẫn còn ở đây, đầu óc lập tức tỉnh táo, mở to mắt nhìn quanh, giường đối diện trống trơn.
Cậu ngẩng đầu tìm bóng dáng Lục Ngộ trong phòng, không thấy ai, ngược lại lại thấy… ly, ấm nước, khăn mặt, tạp chí và các vật dụng khác đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp!
Cả căn phòng có cảm giác như mới hoàn toàn!
Nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh ngủ, cậu dụi dụi mắt, xác nhận đi xác nhận lại, đây đúng là phòng của mình.
Trước khi đi, Lục Ngộ đã giúp cậu dọn dẹp cả phòng.
Tô Nặc: “……”
Cái chứng rối loạn cưỡng chế này cũng không tệ lắm nhỉ.
**
Trong một đêm, Nguyên Cung gỡ bỏ tất cả vật dụng có màu sắc rực rỡ, treo cờ trắng hai bên hành lang, mái nhà phủ đầy tuyết trắng, toàn bộ khung cảnh phủ một màu trắng xám tiêu điều và u ám. Sáng sớm, đám người hầu ai nấy cúi đầu không nói năng, ngoài tiếng bước chân, gần như không có âm thanh nào khác, cả thế giới như rơi vào trạng thái chết lặng.
Tô Nặc còn tưởng bầu không khí nghiêm trọng như vậy là để tưởng niệm Carril, sau khi trò chuyện với dì Huyên và dì Đồng mới biết, tối qua Viên Nghiêu cũng đã chết.
Vụ án của Viên Nghiêu vốn còn đang trong giai đoạn xét xử, nhưng không biết nghĩ sao mà anh ta lại chọn cách vượt ngục, giữa đường phi thuyền phát nổ, chết bất đắc kỳ tử.
Hiện tại, tin Viên Nghiêu tử vong nhanh chóng leo lên top tìm kiếm trên mạng sao, trở thành tiêu đề nóng trên mọi trang báo.
Không ai còn để tâm đến cái chết của Carril trong công viên nữa.
“Nghe nói Tinh chủ sáng nay nhận được tin suýt thì ngất xỉu, may mà Chủ sự Đàm đỡ mới miễn cưỡng lên được phi thuyền.”
“Haizz, dạo này không hiểu sao, Nguyên Cung liên tục xảy ra chuyện.”
“Trên mạng đồn rằng cái chết của Đại công tử là do nhà họ Lục gây ra, còn nói tai nạn của Ý thiếu gia cũng có liên quan đến nhà họ Lục, mục đích là để đối phó Tinh chủ…”
Dì Huyên và dì Đồng nói đến đây thì liếc nhau, cùng lắc đầu thở dài.
“Chủ nhân đấu đá lẫn nhau, chúng ta làm người hầu cũng phải chịu vạ lây.”
Từ khi tin Viên Nghiêu chết được truyền về, bầu không khí trong Nguyên Cung rõ ràng trở nên bất thường. Ai nấy đều rụt rè như mèo, sợ phạm sai lầm sẽ mất đầu.
Trái ngược hoàn toàn với bầu không khí đó, trên mạng lại bàn tán xôn xao, thuyết âm mưu xuất hiện dồn dập, phần lớn đều cho rằng vụ nổ phi thuyền không phải là tai nạn, mà là nhà họ Lục ra tay.
Nếu tối qua không nói chuyện với Lục Ngộ, Tô Nặc e rằng cũng sẽ nghĩ như vậy.
Cậu gửi tin nhắn hỏi Lục Ngộ về tình hình, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm.
Ở kiếp trước, Viên Nghiêu không bị bắt, cũng không có chuyện này xảy ra.
Hiện tại mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo, cậu đã mất đi khả năng “biết trước tương lai”, cũng chẳng thể giúp gì được.
Rất nhanh, một tin chấn động khác lại leo lên hot search.
Tô Nặc nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của dì Huyên và dì Đồng thì vội vàng mở mạng sao xem tin tức.
Một hàng chữ đen to đập vào mắt.
[Đội điều tra tìm thấy súng quân dụng riêng của Phó tướng Lục tại hiện trường vụ nổ! Chứng thực Phó tướng Lục có liên quan đến vụ nổ!]
Dì Huyên: “Thật sự là Phó tướng Lục hại chết Nghiêu thiếu gia sao…”
Tô Nặc không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào dòng tin tức này. Rõ ràng tối qua Lục Ngộ vẫn còn ở bên cậu, làm sao có thể đi giết Viên Nghiêu được?
Rõ ràng có người đang cố ý vu oan giá họa.
Ngay khi tin tức giả này được tung ra, lập tức gây chấn động lớn trên mạng. Có người ủng hộ Lục Ngộ trừ hại cho dân, hả lòng hả dạ; cũng có người chỉ trích anh ta hành xử theo tư thù, phá vỡ kỷ cương quân đội.
Hai phe ủng hộ phát triển từ tranh cãi trên mạng đến xung đột ngoài đời, bắt đầu biểu tình, đối đầu lẫn nhau, chỉ trong một ngày, tình hình đã rơi vào hỗn loạn.
Thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, nhà họ Lục ngay trong ngày đã phát đi một thông báo.
Trong phòng bệnh, dì Huyên đọc từng chữ trong thông báo: “Ngày 29 tháng 12, buổi tối, Trung tá Lục Ngộ rời khỏi bệnh viện quân đội, khoảng 21:30 gặp Carril tại công viên Hagrid, sau đó vào lúc 23:45 đến gặp người yêu, suốt đêm ở bên người yêu cho đến sáng hôm sau mới rời đi.”
“Người yêu của Trung tá Lục Ngộ… Ể, hình như là người trong Nguyên Cung chúng ta!”
Hết chương 15