Chương 16
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
“Người của Nguyên Cung? Là omega nào?”
“Không nói rõ, chỉ thấy tin tức này bảo nơi Phó Tướng Lục đến cuối cùng đêm qua là Nguyên Cung.”
“Chắc là tin giả rồi, sao Phó Tướng Lục có thể dính líu đến omega của Nguyên Cung được chứ? Chẳng lẽ là…”
Tiếng nói đột ngột dừng lại, dì Huyên và dì Đồng liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Lộ thiếu gia?”
Ở bên cạnh, Tô Nặc đang nghe họ trò chuyện, vừa lơ đãng tắt trang tin, thì màn hình đột nhiên hiện lên cuộc gọi từ Lục Ngộ.
Tiếng rung truyền từ cổ tay đến tim, khiến cậu run rẩy như kẻ có tật giật mình. Cậu vừa lấy tay che màn hình, vừa đi đến góc khuất để bắt máy.
Giờ này sao Lục Ngộ lại gọi tới?
“Tô Nặc.”
Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính của alpha vang lên trong loa, nghe rất êm tai, nhưng không phải giọng của Lục Ngộ, mà là của Lục Hạnh.
Tô Nặc ngẩn ra: “Là tôi.”
“Bây giờ cậu có tiện nghe máy không?”
“Ừm.”
“Cậu có thấy tin tức trên mạng không? Lục Ngộ hiện đang gặp chút rắc rối, bị vu oan là hung thủ sát hại Viên Nghiêu.”
“Tôi biết, nhưng đêm qua anh ấy ở chỗ tôi, nếu cần, tôi có thể làm chứng cho anh ấy.”
Lục Hạnh khẽ cười: “Tôi tìm cậu chính vì chuyện đó. Nhưng nếu cậu ra mặt làm chứng, sẽ có nguy cơ bị đe dọa, mối quan hệ giữa cậu và Lục Ngộ cũng sẽ bị dư luận chỉ trích. Vì vậy, ý của tôi là, cậu và Lục Ngộ…”
Ngừng lại khoảng hai ba giây, Lục Hạnh tiếp tục: “Kết hôn theo hợp đồng, cậu thấy sao?”
Bốn chữ “kết hôn hợp đồng” vang lên trong tai Tô Nặc như tiếng sấm, khiến cậu nhất thời khó tiêu hóa nổi.
“Một khi cậu trở thành bạn đời của Lục Ngộ, cậu có thể rời khỏi Nguyên Cung, được quân đội bảo vệ. Đây là cách tốt nhất để vừa bảo vệ cậu, vừa giúp Lục Ngộ rửa sạch oan khuất.”
Người ở đầu dây bên kia nói xong thì im lặng rất lâu, như đang cho cậu thời gian để tiêu hóa.
Tô Nặc mấp máy môi, cơn gió hanh khô ùa vào cổ họng khiến nó khô rát, ngứa ngáy, không nhịn được ho mấy tiếng.
Ho xong, cậu không trả lời đồng ý hay không, mà hỏi: “Phó Tướng Lục có biết chuyện này không?”
“Biết.”
“Vậy ý anh ấy là…?”
“Nó, hai tay hai chân đều đồng ý.”
Lúc này, Lục Ngộ, người “hai tay hai chân đều đồng ý”, thực ra đang bị trói cả tay lẫn chân vào ghế, miệng bị bịt lại, chỉ có thể phát ra những tiếng rên phản kháng.
Lục Hạnh liếc nhìn anh, cầm quang não đi xa.
Tô Nặc dần hồi phục lại từ trạng thái không thể tin nổi, đầu óc hoạt động hết công suất, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Mặc dù kết hôn theo hợp đồng hơi vội vàng, nhưng đối với cậu thì có trăm cái lợi mà không có lấy một hại. Vì cho dù là hôn nhân giả, những gì cậu nhận được cũng nhiều hơn mất.
Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định nhân cơ hội này đề ra một điều kiện.
“Tôi có thể kết hôn theo hợp đồng với Phó Tướng Lục, nhưng tôi có một điều kiện. Tôi hy vọng từ nay về sau, nhà họ Lục sẽ không tiếp tục nhượng bộ trước những âm mưu quỷ kế của Nguyên Cung. Tôi hiểu tấm lòng của Thượng Tướng Lục, anh không muốn đế quốc rơi vào chiến tranh. Nhưng anh có từng nghĩ rằng, đau ngắn một lần còn hơn đau dài lâu? Nếu sự nhượng bộ của anh chỉ đổi lấy sự lấn tới từng bước của đối phương, thậm chí là mượn dao giết người, thì cuối cùng, cho dù đế quốc không có chiến tranh, người dân cũng sẽ phải sống trong địa ngục, điều đó đi ngược lại với tâm nguyện ban đầu của anh.”
Kiếp trước chính là như vậy, nhà họ Lục không ngừng nhượng bộ, sau này bị Viên Cạnh bày mưu hãm hại trên chiến trường, Lục Ngộ và Lục Hạnh đều chết trong tay chủng tộc côn trùng, còn Viên Cạnh thì phủi tay vô can.
Đế quốc sau đó, dưới sự thống trị tàn khốc của gã, đã trải qua bốn mươi năm dài đằng đẵng vô cùng khổ cực.
Tô Nặc không muốn sống lại những ngày tháng như thế, nên dù lời nói này có phần mạo muội, cậu vẫn nói ra.
Lục Hạnh nhất thời không lên tiếng.
Trong lòng thầm nghĩ, giọng điệu của Tô Nặc khi nói mấy câu vừa rồi chẳng khác gì Lục Ngộ.
Giữa lúc trầm mặc, Tô Nặc lại mở miệng: “Có lẽ là nghĩ nhiều ban ngày, nên mơ mộng vào ban đêm, dạo này tôi nằm mơ thấy tương lai bị Viên Cạnh cai trị, xã hội phân chia đẳng cấp nghiêm ngặt, người như ruồi bọ chen chúc, cả xã hội trở nên méo mó và biến dạng. Tôi thật sự rất sợ, sợ giấc mơ ấy sẽ trở thành sự thật.”
Lục Hạnh: “Lần trước tôi cá cược với Lục Ngộ, tôi thua rồi.”
Tô Nặc nghe xong thì sững sờ một lúc.
“Cho nên từ nay về sau, chuyện liên quan đến Nguyên Cung, đều phải nghe theo nó.”
“…”
“Nhưng vẫn cần phải nhờ cậu hỗ trợ, vì nó quá nóng vội, cần cậu ở bên cạnh trông chừng, không để nó hành động liều lĩnh quá mức.”
Lời này khiến vành tai Tô Nặc nóng ran.
Không biết là do hiểu lầm vừa rồi, hay vì trong lời nói của Lục Hạnh ẩn chứa ý tứ đã xem cậu là bạn đời của Lục Ngộ.
Cuối cùng, cậu lí nhí đáp một tiếng “Ừm.”
Coi như đã đồng ý lời của Lục Hạnh, cũng coi như chấp nhận cuộc hôn nhân theo hợp đồng này.
**
Ở bên kia, Lục Ngộ cuối cùng cũng vùng vẫy thoát khỏi còng tay, bước tới ba bước gộp làm một, tức giận giật lại quang não từ tay Lục Hạnh, liếc mắt nhìn màn hình, cuộc gọi đã bị ngắt.
“Cậu ấy đồng ý rồi.”
“Thế đã hỏi qua ý kiến của người trong cuộc là em chưa?” Lục Ngộ cố kiềm chế cảm xúc, “Làm vậy có công bằng với cậu ấy không?”
“Em để cậu ấy tiếp tục sống trong hang hùm ổ sói đó mới là công bằng à? Em có biết Nguyên Cung luôn tìm kiếm cậu ấy không? Một khi bị tìm thấy, cậu ấy sẽ phải chịu kết cục gì?”
“Cho dù vậy, cũng không nên để cậu ấy kết hôn giả với em. Chúng ta hoàn toàn có cách khác để bảo vệ cậu ấy. Nói cho cùng, anh gán ghép cậu ấy với em là vì chuyện xảy ra ở hành tinh Tambur khiến anh nghĩ rằng cậu ấy có thể ảnh hưởng đến em, giúp em khôi phục khỏi trạng thái mất kiểm soát, đúng không?”
Lục Hạnh không nói gì, coi như thừa nhận.
Tô Nặc đối với Lục Ngộ là người đặc biệt. Từ khi Tô Nặc xuất hiện, các chỉ số cơ thể của Lục Ngộ đã bình thường hơn rất nhiều. Vì vậy, cuộc hôn nhân theo hợp đồng này, Lục Hạnh cũng có chút tư tâm, đó là hy vọng Tô Nặc có thể ở bên Lục Ngộ nhiều hơn.
“Anh biết em luôn muốn giống như cha nuôi, sinh ra và chết đi trên chiến trường. Nhưng anh hy vọng em có thể sống như người bình thường, kết hôn sinh con, bình an vui vẻ.”
“Lúc này mà nhắc đến cha nuôi là vì sợ em đánh anh à? Nếu không phải cha nuôi trước khi mất đã dặn em bớt đánh nhau với anh, thì giờ em đã đánh anh nằm sàn tìm răng rồi!” Nói xong, Lục Ngộ quay đầu định gọi lại cho Tô Nặc để giải thích.
Lục Hạnh thấy thế, nhẹ nhàng buông một câu.
“Khi cúp máy, trông cậu ấy rất vui.”
Ngón tay Lục Ngộ khựng lại, mãi vẫn chưa bấm gọi lại.
Suy nghĩ rơi vào cuộc giằng co giữa lý trí và bản năng.
Lúc này, khung hội thoại sáng lên, Tô Nặc gửi một tin nhắn đến: [Kết hôn theo hợp đồng, có cần ký hợp đồng không?]
Lục Ngộ bỗng cảm thấy ngón tay không còn nghe theo sai khiến, cứng ngắc đánh lại hai chữ: [Cần.]
Gõ xong hai chữ đó, anh hối hận đến mức muốn chặt đứt tay mình.
Cần cái gì?
Cần ở đâu chứ?
[Ừm, khi nào ký?]
Nhà họ Lục đã công bố với bên ngoài rằng đêm đó anh ở bên người yêu. Giờ chuyện này không thể giấu được nữa, sớm muộn gì cũng sẽ lần ra Tô Nặc. Nếu đã vậy, thì cũng không cần kéo dài thời gian thêm.
[Cậu hãy rời khỏi Nguyên Cung trước. Nếu gặp rắc rối, hãy liên hệ tài khoản này.]
Thôi kệ.
Nước đổ khó hốt lại.
Lục Ngộ thầm nghĩ trong lòng.
**
Trong khoang tàu vũ trụ, Viên Cạnh nhắm mắt, khói thuốc phả ra từng đợt, một kẻ hầu đứng bên cạnh đang lặp lại những tin tức trên mạng.
Gã dường như muốn gạt tàn, nhưng không thấy gạt tàn đâu, đầu lọ thuốc đỏ rực liền dí thẳng vào má của người hầu bên cạnh. Người hầu đau quá kêu lên, Viên Cạnh cau mày tỏ vẻ ghê tởm, khiến người kia vội vàng nuốt nước mắt và tiếng kêu vào trong.
“Thông báo từ nhà họ Lục là thật à?”
“Hiện tại xem ra là thật.”
“Đàm Sâm, đây chính là thành quả công tác an ninh của ngươi đấy à? Người ta yêu đương đến tận Nguyên Cung rồi, mà ngươi thì hoàn toàn không hay biết gì hết!” Viên Cạnh đột ngột ném ly nước bên cạnh về phía Đàm Sâm.
Đàm Sâm không né tránh, trán bị ly nước đập vào tạo thành một vết máu sắc lẹm, nước trên mặt chảy xuống trông thê thảm.
Tinh chủ, xin nguôi giận.”
“Nguôi giận? Bây giờ ta nguôi giận kiểu gì đây? Carril là kẻ phản bội. Còn ngươi, là một tên vô dụng!”
Đàm Sâm cúi gằm đầu xuống.
Viên Cạnh vừa định mắng tiếp thì trong quang não truyền đến một giọng nói già nua: “Tinh chủ, đoạn giám sát đêm qua bị gây nhiễu, không ghi lại được cảnh Lục Ngộ xuất hiện ở Nguyên Cung. Tuy nhiên, Lục Ngộ có bị thương. Khi kiểm tra rác thải đêm qua, chúng tôi phát hiện trong khu nhà phía tây của người hầu có băng gạc dính máu chưa xử lý sạch. Sau khi thu hẹp phạm vi điều tra, nghi phạm lớn nhất hiện tại là một người hầu beta tên Tô Nặc.”
“Tô Nặc?” Cái tên này nghe quen quen, Viên Cạnh nheo mắt lại, “Ta nhớ ra nó là ai rồi… Không ngờ lại là nó… ha ha…” Một nụ cười lạnh lẽo lướt qua khóe môi gã.
Beta này rốt cuộc là dựa vào sức quyến rũ, hay là âm mưu thủ đoạn gì, mà lại khiến cả Viên Giản Ý và Lục Ngộ đều trở thành con mồi dưới váy của nó như vậy?
“Giờ xử lý tên Tô Nặc đó thế nào?”
“Giết nó.”
**
Quyết định rời khỏi Nguyên Cung, Tô Nặc mới phát hiện không có thứ gì đáng mang theo. Còn những thứ cậu muốn mang đi, như bảy mươi hai đứa con trong nhà kính thì lại không thể đem theo được.
Cậu đang thu dọn đồ đạc trong phòng thì nhận được một tin nhắn trong quang não, là từ người bí ẩn gửi đến, chỉ vỏn vẹn một chữ:
[Chạy.]
Vừa nhận được tin, ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tô Nặc lập tức nhận ra mình đã bị phát hiện. Từ khoảnh khắc được sống lại, cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, mô phỏng vô số lần đường thoát thân. Không chần chừ, cậu nhanh chóng trèo qua cửa sổ, rẽ vào cầu thang tầng một, lao thẳng xuống tầng hầm.
Tầng hầm tối tăm chật hẹp, có nhiều phòng, rất thích hợp để ẩn náu.
Cậu núp vào một góc, móc quang não ra, gọi đến số mà Lục Ngộ đã đưa cho cậu.
Mười phút sau, trong tầng hầm, Tô Nặc cùng dì Huyên và dì Đồng nhìn nhau sững sờ.
Tô Nặc: “Hai người là gián điệp của nhà họ Lục?”
Dì Huyên, dì Đồng: “Người yêu của Phó Tướng là cậu?”
Hết chương 16