Chương 17
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Dì Huyên và dì Đồng đã ở Nguyên Cung nhiều năm, rất quen thuộc nơi này. Hai người phối hợp ăn ý, đánh lạc hướng truy binh, thành công đưa Tô Nặc rời khỏi đó.
Khi lên phi thuyền, ba người bị lính tuần tra phát hiện.
Tô Nặc còn chưa kịp ra tay, dì Huyên và dì Đồng đã vèo một cái lao đến đám lính, ra tay là lập tức thu về một cái đầu.
Chỉ trong ba bốn giây ngắn ngủi, trận chiến đã được giải quyết gọn ghẽ.
Nhìn những xác chết nằm la liệt trên mặt đất, Tô Nặc bỗng nhớ lại mỗi lần mình mát-xa cho Viên Giản Ý, hai dì còn nhờ cậu giúp một tay, lúc nào trông cũng yếu đuối: “…”
Trên phi thuyền, ba người nhìn nhau, không ai nói gì.
Không khí im lặng, nhưng lại đầy quái lạ khó tả.
Cuối cùng vẫn là Tô Nặc chủ động mở lời, dò xét rồi khen: “Dì Huyên, dì Đồng, hai người ẩn thân kỹ thật đấy.”
“Đương nhiên rồi, chúng ta đều được huấn luyện chuyên nghiệp mà.”
“Còn cậu cũng đâu kém, ở cạnh bọn tôi bao lâu như vậy, thế mà không để lộ sơ hở nào.”
“Đúng vậy, hai chúng tôi đoán mãi mà không ngờ người tình gặp đêm của Phó Tướng lại là cậu.”
“Cậu người trong cuộc suốt ngày nghe bọn tôi buôn dưa lê, có phải coi bọn tôi là đồ ngốc không hả?”
Tô Nặc thầm nghĩ, ngốc thì không đến nỗi, chỉ là thấy hai người họ thật sự rất nhiều chuyện. Giờ thì xem ra, diễn xuất của hai người đúng là cao tay thật, vai diễn bà thím lắm chuyện được nhập đến mức lão luyện.
Tô Nặc vội vàng giải thích: “Không có, không có đâu. Trong lòng cháu thật sự luôn rất kính trọng dì Huyên, dì Đồng ạ.”
Dù sao thì cũng là hai giây lấy đi một cái đầu.
Không kính trọng không được.
Cũng chẳng trách Lục Ngộ lại yên tâm bảo cậu đến tìm hai người nhờ giúp đỡ.
Dì Huyên cảm khái: “Tô Nặc à, thật ra cậu cũng là người cứng cỏi đấy. Vì nằm vùng mà dám vứt bỏ cả thể diện, ngày nào cũng bám theo Ý thiếu gia. Chiêu này ấy hả, vừa thông minh, vừa tàn nhẫn.”
Tô Nặc không biết nói sao, mặt hơi nóng lên.
Coi như ngầm thừa nhận hiểu lầm này vậy.
“Đúng rồi, cậu với Phó Tướng quen nhau thế nào thế?”
Vừa nhắc đến chuyện này, ánh mắt của dì Huyên và dì Đồng lập tức sáng rực, tò mò nhìn chằm chằm Tô Nặc, lại quay về dáng vẻ bà tám nhiều chuyện như thường.
Tô Nặc ấp úng không biết trả lời sao, may mà đúng lúc đó phi thuyền đến nơi.
Thân phận của dì Huyên và dì Đồng vẫn chưa bị lộ, sau khi đưa người an toàn đến điểm gặp mặt, hoàn thành nhiệm vụ, họ lập tức quay về Nguyên Cung tiếp tục nằm vùng.
Tô Nặc một mình bước xuống phi thuyền.
Dưới khoảng đất rộng rãi bằng phẳng, đã có người đứng đó chờ.
Nhìn hình dáng, là một alpha mặc quân phục.
Tô Nặc tưởng là Lục Ngộ, vui vẻ chạy đến, nhưng khi đến gần mới nhận ra người đến là Giả Tự, sắc mặt cậu khựng lại.
Giả Tự thấy vậy, trêu chọc: “Này này, nét thất vọng trên mặt cậu lộ rõ quá rồi đấy. Mới không gặp cá rô có chút xíu mà đã buồn thế à?”
Tô Nặc ngượng ngùng: “Không phải, tại gió lạnh quá, thổi làm cứng cả mặt.”
Giả Tự dở khóc dở cười, thầm nghĩ: năng lực chém gió này giống y như Lục Ngộ.
“Lư Ngư đang dưỡng thương. Thêm nữa tình hình hiện tại chưa rõ ràng, Thượng Tướng Lục lo Viên Cạnh tức quá sẽ làm liều, phái người ám sát Lư Ngư nên đã ra lệnh cử người giám sát, không cho cậu ta tùy tiện ra ngoài nữa.”
Tô Nặc gật đầu.
“Giờ thân phận công khai của cậu là vị hôn thê của Lư Ngư, sẽ phải sống chung với cậu ta.”
“Sống chung?”
“Ừ, Lư Ngư có nhà riêng.” Giả Tự ngừng lại một chút, rồi bổ sung, “May mà cậu không phải sống với tổ ba mặt lạnh.”
Tô Nặc nghĩ ngợi một chút, nhận ra “tổ ba mặt lạnh” chắc là chỉ nhà Lục Hạnh.
Nghĩ kỹ lại, hình như đúng là vậy thật.
Lần trước khi giải cứu Lục Ngộ, Lục Hạnh cùng lắm cũng chỉ hơi nhíu mày tỏ vẻ lo lắng thôi.
Lúc này, bác sĩ tâm lý Phùng Dĩnh đang điều trị cho Lục Ngộ, anh ta lật xem ghi chép tự thuật của Lục Ngộ, dường như không thể tin nổi, nâng kính lên xác nhận lại kỹ càng: “Cậu nói, điều khiến cậu phiền não gần đây là có một người ở phía sau toàn tâm toàn ý yêu cậu, tin tưởng cậu tuyệt đối, luôn luôn ủng hộ cậu vô điều kiện?”
“Đúng vậy.”
Phùng Dĩnh bốp một tiếng đóng tập hồ sơ lại: “Lục Nhị, cậu đến đây để khoe mẽ với tôi à?”
Lục Ngộ: “Không phải, anh không hiểu nỗi khổ của tôi…”
“Thôi đủ rồi, tôi còn bệnh nhân khác, tôi đi đây.”
Lục Ngộ: “…”
Ra khỏi phòng, Phùng Dĩnh liền gọi điện cho Tống Tinh Mặc, báo cáo tình hình.
“Cậu chắc là Lục Nhị có vấn đề tâm lý à? Tôi thấy cậu ta đang hưởng thụ lắm thì có, ngược lại một tên độc thân từ trong trứng như tôi mới bị chọc tức đến bất ổn đây.”
Tống Tinh Mặc im lặng hai giây: “Sao thế?”
Phùng Dĩnh kể lại nguyên văn cuộc trò chuyện giữa anh với Lục Ngộ. Sau khi nghe xong, Tống Tinh Mặc không cười, cũng không cảm thấy buồn cười hay kiểu khoe mẽ ngược như Phùng Dĩnh, mà gương mặt lại tràn đầy nghiêm túc.
Dữ liệu sinh lý không biết nói dối, rõ ràng Lục Ngộ cũng thích beta tên là Tô Nặc ấy, nhưng tại sao lại cảm thấy áp lực trước tình cảm của người kia?
Trừ phi, ngay từ đầu, Lục Ngộ đã không cho rằng mình xứng đáng có được tình yêu, càng không nghĩ rằng mình có thể hưởng thụ nó, cậu ấy đang sống với một thái độ sớm muộn gì cũng chết.
**
Sau khi Phùng Dĩnh rời đi, Lục Ngộ nằm co lại trên giường, thu lại vẻ mặt thường ngày, trầm ngâm suy nghĩ.
Không biết bao lâu sau, ngoài hành lang vang lên giọng nói trò chuyện của Giả Tự và Tô Nặc.
Anh theo phản xạ bật dậy định ra ngoài, nhưng suy nghĩ một lát lại kéo chăn lên nằm xuống, nhíu mày, tỏ ra như thể rất khó chịu.
Tô Nặc bước vào phòng, vừa nhìn đã thấy alpha đang dùng một tay đỡ trán, đôi môi khẽ mím, chăn phủ đến ngang ngực, trông có vẻ rất yếu.
Nhớ đến lời Giả Tự nói rằng anh đang dưỡng thương, Tô Nặc liền bước tới hỏi nhỏ: “Phó Tướng Lục, em đến rồi. Vết thương của anh còn đau không?”
Lục Ngộ vẫn nằm yên, chỉ mở mắt ra, ánh nhìn thoáng hoang mang: “Sao cậu lại tới đây?” Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, anh hắng giọng một cái, bỏ tay xuống, “À… tôi nhớ ra rồi. Anh tôi nói… chắc cậu cũng hiểu ý của anh tôi rồi chứ.”
Tô Nặc thầm nghĩ, người ba tiếng trước nhắn tin với tôi bằng quang não không phải anh sao?
Giờ lại như thể mất trí nhớ, làm như không nhớ gì cả.
“Ừm.”
Hai người nói xong, bầu không khí rơi vào im lặng.
May mà Giả Tự đi vào phá tan sự yên lặng: “Này, Lục Nhị, cậu không bật lò sưởi à? Lạnh muốn chết. Cậu chịu được lạnh, nhưng giờ cậu có nàng dâu rồi, đừng để nàng dâu của mình bị lạnh mà bỏ đi đấy nhé.”
Chữ nàng dâu vừa thốt ra, Tô Nặc và Lục Ngộ liếc mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng tránh đi ánh mắt.
“Vừa rồi xuống lầu gặp bác sĩ Phùng, kết quả kiểm tra sao rồi?”
“Lang băm thôi.”
Tô Nặc tiếp lời: “Sao lại lang băm?” Cậu cũng thấy bác sĩ Phùng, trông chẳng giống đến chữa vết thương trên người.
Lục Ngộ lảng tránh: “Lang băm vớ vẩn kéo từ ngoài đường vào, không quan trọng.”
Tô Nặc không hỏi thêm nữa.
Giả Tự cười nói: “Không đến mức thế chứ, người đó là do Mặc Ngư giới thiệu đấy, chắc đáng tin.”
“Thôi đi, Mực Ngư cũng chẳng đáng tin đâu.” Nói rồi, ánh mắt Lục Ngộ lướt qua thân hình mảnh mai của Tô Nặc, rồi nhìn sang Giả Tự: “Cậu không thấy lạnh à? Sao chưa đóng cửa sổ lại?”
Giả Tự lẩm bẩm đi đóng cửa sổ, rồi mở máy sưởi theo lời Lục Ngộ. Bận rộn xong quay lại, anh phát hiện Tô Nặc và Lục Ngộ đang ngồi khá gần nhau, Tô Nặc cau mày xem vết thương trên người Lục Ngộ.
Lục Ngộ thì quay đầu đi chỗ khác, làm ra vẻ rất đau nhưng tôi rất kiên cường.
Giả Tự nhanh tay chụp ảnh lại, chụp xong lại không vừa ý: “Tấm này tối nay phải lên hot search tinh võng đấy. Phải chụp kiểu điện ảnh cơ. Nào nào nào, chụp lại lần nữa đi. Tô Nặc vừa rồi mặt hơi đơ, chưa tự nhiên lắm.”
Tô Nặc chuyển ảnh mắt từ vết thương trên người Lục Ngộ ngước lên, ngơ ngác nhìn Giả Tự: “…”
“Còn cậu nữa, Lư Ngư, cúi đầu thấp quá rồi.”
Lục Ngộ: “Tư thế của tôi cậu cũng đòi quản à?”
“Không, nhưng cậu làm che mất nửa mặt của Tô Nặc.”
Lục Ngộ quay đầu sang một bên, để lộ hết mặt của Tô Nặc, cũng phô bày rõ đường nét góc cạnh trên khuôn mặt mình.
Giả Tự: “…”
Một tiếng sau, bức ảnh đó thật sự lên hot search tinh võng.
Các trang tin tức đặt tiêu đề đầy giật gân:
[Phó Tướng Lục để lộ góc nghiêng của người yêu bí ẩn, tin đồn ép cưới mang con có phải thật?]
[Beta ngây thơ như thế làm sao chinh phục tướng quân lạnh lùng, một tấm ảnh tiết lộ thủ đoạn thượng vị]
[Từ người hầu nam đến phu nhân Phó Tướng, cú lội ngược dòng của trai đẹp mông cong]
Nhờ những tiêu đề phóng đại này, bức ảnh lập tức gây bão toàn mạng, cư dân mạng bàn tán sôi nổi, bình luận rôm rả:
[Tôi cứ tưởng Phó Tướng Lục chỉ là lấy cái cớ đi gặp người yêu, ai ngờ thật sự có người yêu luôn, mà còn dọn về sống chung, chuẩn bị kết hôn?]
[Lộ chuyện tình rồi, beta kia không thể ở lại Nguyên Cung nữa, sống chung là điều đương nhiên.]
[Nói thật đi, beta này đẹp thật, khó trách Phó Tướng dù bị thương vẫn lặn lội đi gặp giữa đêm. Nếu là tôi, chết dưới hoa mẫu đơn cũng cam lòng.]
…
Ngày hôm đó, xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhà họ Lục không chỉ công khai thân phận của Tô Nặc, mà còn ngang nhiên yêu cầu Nguyên Cung giao người. Nguyên Cung rơi vào tình thế khó xử, dù Viên Cạnh tức giận thế nào cũng đành phải thả người. Hai bên duy trì bề ngoài hòa bình, tạm thời chưa xé rách mặt.
Tối hôm đó.
Tô Nặc tắm xong, nhận lấy bộ đồ ngủ từ robot, vì đến vội nên không kịp mang theo quần áo, đành mặc tạm đồ ngủ của Lục Ngộ.
Bộ đồ rất dài, áo khoác phủ đến tận đầu gối như váy ngắn, ống quần thì phải xắn mấy lần mới tạm vừa.
Robot nhỏ đảo mắt nhìn cậu một vòng, như đang suy nghĩ gì đó, trong mắt hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, khiến Tô Nặc bật cười.
Chỗ ở của Lục Ngộ không có người hầu, chỉ có hai con robot thông minh. Một là hệ thống AI lớn bao phủ toàn bộ căn nhà, một là robot nhỏ trông như thùng rác.
Robot nhỏ tên là Ince.
Tô Nặc hỏi: “Ince, cậu tò mò gì vậy?”
Ince không trả lời, đôi mắt vẫn đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở chân Tô Nặc.
“Tôi đã từng thấy chân cậu rồi.”
“Hả?”
Mắt Ince đảo lên đảo xuống, sau đó hiện ra một tấm ảnh, là bức hình từ rất lâu, Tô Nặc từng chụp chỉ lộ mỗi đôi chân, không chịu để lộ mặt.
Ince: “Hóa ra cậu chính là chủ nhân bức ảnh đó. Gần đây Gặp Gặp hay xem ảnh này lắm, thỉnh thoảng còn xem rồi tim đập nhanh…”
Lời còn chưa nói xong, hai mắt Ince bỗng tắt phụt, màn hình hiện trạng thái tắt nguồn.
Tô Nặc: “…” Dù chưa nói hết, nhưng đại khái cậu cũng hiểu rồi.
Một alpha ngoài miệng thì chối, nhưng sau lưng lại hay lén ngắm ảnh người ta.
Lúc này, từ đèn tường trên trần nhà vọng xuống giọng nói già nua: “Ince vẫn còn trẻ, không phân biệt được chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói về Gặp Gặp.”
Người nói là robot thứ hai, tên Ian.
Tô Nặc ngẩng đầu nhìn đèn tường, chưa kịp đáp thì từ xa, cái bình hoa tiếp lời: “Không như tôi…”
Tô Nặc ngỡ ngàng nhìn chiếc bình, không ngờ ngay cả bình hoa cũng được gắn hệ thống AI.
“Tôi sẽ không nói Gặp Gặp nhìn ảnh mà tim đập nhanh, nhìn khung trò chuyện không ngủ được, nhìn đống Hắc Sa mà ngây ngốc cười, nhìn…”
Bình hoa lập tức im bặt.
Ở một chỗ khác, khóa cửa thông minh định nói chữ “nhìn” thì trong phòng vang lên giọng đe dọa của Lục Ngộ:
“Ian, mày có muốn bị biến thành bồn cầu không? Tao không ngại cho mày đổi hình dạng thành cái bồn cầu đâu.”
Khóa cửa lập tức im bặt.
Trước khi im hẳn, còn chu đáo mở cửa cho Tô Nặc.
Tô Nặc cố nhịn cười, hai robot của Lục Ngộ đúng là tám chuyện còn hơn cả con người.
Tô Nặc giả vờ như chưa nghe gì cả, vẻ mặt bình thản bước vào phòng: “Anh có muốn uống nước nóng không?”
Lục Ngộ liếc nhìn bộ đồ ngủ trên người Tô Nặc, bộ đồ này anh đã từng mặc, chắc chắn còn lưu lại pheromone.
Nghĩ đến việc pheromone của mình hiện đang dính trên người Tô Nặc, Lục Ngộ bỗng cảm thấy không tự nhiên, kéo cổ áo, khàn giọng nói: “Ừ.” Rồi bổ sung thêm, “Cảm ơn.”
Tô Nặc rót nước nóng, đặt bên cạnh.
Cậu không rời đi.
Lục Ngộ đành tìm chuyện để nói: “Cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi à?”
“Mặc Ngư là ai?”
Vừa nãy nghe Lục Ngộ và Giả Tự nhắc đến cái tên “Mặc Ngư”, giọng điệu có vẻ rất thân thiết.
Hết chương 17