Chương 19
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Các bản tin về vụ ám sát phần lớn đều tập trung vào Viên Cạnh, còn những người khác thì chỉ được nhắc sơ qua.
Tô Nặc tìm kiếm tin tức, không thấy báo cáo chi tiết nào về Đàm Sâm, chỉ có tên anh ta xuất hiện trong danh sách tử vong.
Đàm Sâm thật sự đã chết rồi sao?
Rõ ràng cậu đã cảnh báo anh ta đừng đến gần nhà thờ.
Nghĩ đến đây, ngực Tô Nặc như bị đè nặng bởi một tảng đá, cậu tắt trình duyệt, ngồi bất động trên ghế.
Kiếp trước, vì bất hòa nên cậu và Đàm Sâm gần như chẳng nói chuyện với nhau, khi nghe tin anh ta chết cũng chỉ hơi nhíu mày, không có cảm xúc gì mấy.
Nhưng kiếp này, hai người đã có vài lần tiếp xúc, Tô Nặc lờ mờ nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm Đàm Sâm.
Anh ta thật ra không vô tình, cũng không lạnh lùng như tưởng tượng.
Biết vậy, cậu nên kiên quyết hơn, ép anh ta không được đi.
Tô Nặc lại mở quang não, không cam tâm, tiếp tục lướt tin tức. Không khí ảm đạm bao trùm quanh người cậu, đến mức robot nhỏ Ince cũng cảm nhận được sự khác thường.
Ince lạch bạch chạy vào phòng ngủ, dùng tay máy nắm lấy vạt áo của Lục Ngộ.
“Nặc Nặc không vui.”
Lục Ngộ gỡ vạt áo khỏi tay nó: “Mới qua một đêm mà cách xưng hô đã đổi từ Tô Nặc tiên sinh thành Nặc Nặc rồi hả?”
Ince ôm mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Lục Ngộ hừ một tiếng, sải bước ra khỏi phòng. Lúc nãy anh vừa gọi điện cho Giả Tự, đang nghe báo cáo tình hình mới nhất, nên đại khái đoán được vì sao Tô Nặc buồn.
Anh bước đến trước mặt Tô Nặc, thấy cậu không có phản ứng gì, ánh mắt chỉ tập trung vào màn hình quang não.
Trên đó là bản tin về vụ nổ ở nhà thờ.
Im lặng một lúc, Lục Ngộ mở lời: “Thi thể của beta bạn cậu không tìm thấy, nhưng có thu được một số mô người, về cơ bản có thể xác định là đã tử vong.”
Giống như kiếp trước, một chút xương cốt cũng chẳng còn.
Chết nhiều người như vậy, nhưng kẻ đáng chết nhất lại không chết, đúng là mạng lớn.
Tô Nặc tắt quang não: “Người tập kích Viên Cạnh là ai?”
“Một nhóm tử sĩ, danh tính vẫn chưa rõ.”
Tuy nhiên, có thể huấn luyện được một lượng lớn tử sĩ như vậy, toàn đế quốc cũng chỉ có vài thế lực đủ sức làm chuyện này.
Từ cái chết của Viên Nghiêu đến vụ ám sát Viên Cạnh, có thể thấy đã có thế lực thứ ba nhảy vào vũng nước đục này, muốn chia rẽ quan hệ giữa Nguyên Cung và nhà họ Lục.
Hiện tại, quan trọng hơn cả nội chiến, đó là tìm ra kẻ đứng sau giật dây.
Lục Ngộ nói: “Trong vụ việc lần này, những cận vệ và lính bảo vệ chết trận đều được truy tặng danh hiệu liệt sĩ. Ngày 17, Viên Cạnh sẽ tổ chức lễ tưởng niệm công khai ở Nguyên Cung. Nhà họ Lục cũng sẽ tham dự.” Dừng lại một chút, anh hỏi: “Cậu muốn đi không?”
Nghĩ đến viên tử tâm tinh vẫn còn giấu trong phòng mình, Tô Nặc hỏi: “Em có thể đi sao?” Ba chữ ấy cậu nói rất chậm, mang theo vẻ dè dặt.
Lục Ngộ khẽ ho một tiếng: “Giờ cậu là người của tôi, đi cùng tôi đương nhiên là được.” Nói xong, vội bổ sung thêm: “Trên danh nghĩa.” Rõ ràng đang cố gắng kéo giãn khoảng cách, sợ Tô Nặc hiểu lầm.
Tô Nặc liếc nhìn anh: “Ừm, trên danh nghĩa.”
**
Máy ngày nay “sống chung” khiến Tô Nặc nhanh chóng hiểu rõ thói quen sinh hoạt hằng ngày của người yêu trên danh nghĩa Lục Ngộ.
Việc ăn ở sinh hoạt của Lục Ngộ đều do hai robot lo liệu. Căn nhà ngoài vệ binh canh gác thì không có người hầu, cũng chẳng có đồ trang trí thừa thãi, vô cùng thiếu hơi người.
Hầu hết thời gian, Lục Ngộ đều ở thư phòng, xử lý đủ loại thông tin và họp hành liên tục. Anh rất bận, nhưng hiếm khi tỏ ra mệt mỏi. Cứ như có năng lượng vô hạn.
Điều này khiến Tô Nặc rất ngưỡng mộ, đúng là tạo hóa ưu ái alpha quá nhiều, cho họ ưu thế vượt trội về cả thể chất lẫn trí lực.
Tô Nặc thầm nghĩ, beta cũng không thể tụt lại phía sau!
Thế là cậu bắt đầu chăm chỉ luyện tập trong phòng, mệt bở hơi tai.
Tối đó, cậu đang gồng mình tập gập bụng, không biết có phải ảo giác không, tiếng họp hành trong thư phòng bỗng dừng lại.
Cậu không nghĩ nhiều, tiếp tục luyện.
Ince vung tay máy, đếm nhịp cho cậu. Trong lúc nghỉ, nó còn đưa khăn cho cậu lau mồ hôi.
Sau khi lau xong, Ince xách khăn ra khỏi phòng và đụng mặt Lục Ngộ ngoài cửa.
Ánh mắt Lục Ngộ vô tình lướt qua chiếc khăn trong tay Ince, thấy rõ dấu vết ướt đẫm, bèn lập tức quay đi, cảm thấy hơi khó xử.
Beta này thật là…
Nghĩ nát óc, anh chỉ nghĩ được bốn chữ, tự do phóng túng.
Người ở phòng kế bên mà cũng dám tùy tiện đến thế!
Ince ôm khăn, quay vòng một cái: “Nặc Nặc giỏi lắm nha, mồ hôi thật là nhiều…”
“Đủ rồi, đừng nói chi tiết thế.” Lục Ngộ lạnh mặt ngắt lời, sải bước rời đi. Đi được vài bước, anh quay đầu lại, hạ giọng đe dọa: “Mày, không, được, nhìn, trộm.”
Ince lần nữa bước vào phòng Tô Nặc với hai tay che mắt, giữ tư thế không nhìn trộm. May là nó là robot, có thể dựa vào cảm biến mà di chuyển.
Sau một loạt luyện tập, Tô Nặc mệt bở hơi tai, cởi áo ngoài, chỉ còn mặc một chiếc áo thun mỏng.
Chiếc áo thun đó cũng là đồ của Lục Ngộ.
“Ince, sao cậu lại che mắt thế?”
“Gặp Gặp không cho tôi nhìn trộm cậu.”
Tô Nặc bật cười bất đắc dĩ, lau mồ hôi xong, ôm quần áo đi tắm. Ra khỏi phòng thì va phải Lục Ngộ.
Lục Ngộ liếc nhìn cơ thể cậu, ánh mắt khựng lại một giây, rồi lập tức rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tô Nặc nhìn bóng lưng hơi lúng túng của anh, nhíu mày: Sao thế nhỉ?
Lục Ngộ không cho Ince nhìn, giờ bản thân cũng không nhìn, chẳng lẽ trên người mình có gì khó coi sao?
Tối hôm đó, Tô Nặc ngủ ở phòng sát bên, chỉ cách Lục Ngộ một bức tường. Hai người gần sát bên nhau, nhưng Lục Ngộ không trực tiếp nói chuyện mà gửi tin nhắn.
Một đường link được chuyển đến.
[10 tuyệt chiêu bổ thận cố tinh, giúp beta độc thân mạnh mẽ không bại]
[?]
[… Gửi nhầm, vốn định chia sẻ cho Giả Tự.]
Giả Tự hình như cũng không phải beta.
Mà 10 chiêu kia thì rõ ràng dành cho beta.
Tô Nặc bất giác cúi đầu nhìn xuống g*** h** ch*n, lập tức khép chặt chân lại.
Lục Ngộ có ý gì…
Ám chỉ cậu không mạnh sao?
Dựa vào đâu mà nghĩ thế?
Chẳng lẽ… nhìn dáng vẻ cậu lúc luyện tập mà phán đoán?
Càng nghĩ càng thấy đúng.
Ý thức được mình bị coi thường, Tô Nặc bắt đầu gkhô, quyết định mai phải tăng cường luyện tập.
Không thể để alpha xem thường mình!
Sáng hôm sau, cậu kéo dài thời gian luyện tậc, gập bụng, tạ tay, squat, hít đất… Tiếng thở nhẹ và những âm thanh vận động dồn dập vang lên không ngừng trong phòng.
Phòng làm việc.
Lục Ngộ tháo tai nghe, nhìn đồng hồ.
Đã hơn 80 phút rồi.
Tô Nặc định tự thưởng mình tới chết à?
Tối qua anh mới chia sẻ đường link, ý nhị khuyên cậu đừng quá buông thả khi còn trẻ, kẻo sau này hối hận, không ngờ hôm nay Tô Nặc lại làm ngược lại?
Chẳng lẽ cậu cố ý?
Nhưng theo tình cảm cậu dành cho anh, thì không thể cố ý chống đối được. Chỉ có một khả năng, Tô Nặc bị cảm xúc chi phối, hoàn toàn không tự khống chế được.
Nghĩ đến đây, Lục Ngộ lặng lẽ liếc nhìn chính mình qua màn hình quang não.
Haiz, trách chỉ trách sự cám dỗ quá gần, chỉ cách nhau vài bước chân.
Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên “rắc” một tiếng hét của Tô Nặc theo sau.
Lục Ngộ lập tức bật dậy, lao về phía phòng ngủ phụ, không nghĩ ngợi nhiều, đẩy cửa xông vào.
“Sao vậy, Tô Nặc…”
“Ưm…em không sao…”
Bước chân Lục Ngộ khựng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua hiện trường, khác xa với tưởng tượng.
“Cậu đang…”
Tô Nặc chui ra từ cái giường vừa sập, mặt đỏ bừng. Cố gắng rèn luyện để không bị coi thường, cuối cùng lại để người ta chứng kiến trò cười.
Cậu luyện gập bụng đến mức làm sập giường.
“Em không sao, lần sau em sẽ gập bụng dưới sàn luôn vậy.”
Từ gập bụng nghe sao mà xa lạ, trong đầu Lục Ngộ xoay mấy vòng mới tiêu hóa nổi.
Một lúc sau, anh mới tìm lại được giọng nói: “Cậu mấy tối nay đều luyện gập bụng?”
“Ừm, còn có tạ tay, squat, hít đất…” Tô Nặc liệt kê từng cái, cố gắng giữ lại chút thể diện.
Tuy yếu, nhưng cậu vẫn có thể luyện được một loạt bài tập cơ bản.
Lục Ngộ nhất thời không nói nên lời, nhận ra mình từ đầu đến cuối hiểu nhầm một cách thảm hại!
Nghĩ lại, cũng đúng. Beta này nhìn…
Ánh mắt anh dao động, khẽ lướt qua gương mặt Tô Nặc.
Trắng trẻo, ánh mắt sáng ngời.
Không giống người “quá độ”.
Tô Nặc không biết Lục Ngộ đang dằn vặt nội tâm, chỉ thấy sắc mặt anh là lạ, tưởng anh vẫn đang nghĩ cậu “không ổn”.
Cậu bĩu môi: “Trong 10 tuyệt chiêu, cái đầu tiên là vận động đấy.”
Lục Ngộ: “…”
Hết chương 19