Chương 20
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Sau một hồi im lặng, Lục Ngộ chột dạ giải thích: “Thật ra đường link tối qua đúng là gửi cho Giả Tự.”
“Ừm.” Tô Nặc không rõ là có tin hay không, nhưng dù sao cũng không hỏi thêm. Nhìn chiếc giường bị sập, cậu ngượng ngùng lên tiếng: “Vậy tối nay lại làm phiền anh ngủ sofa rồi.”
Nói rồi, ánh mắt hai người giao nhau, đồng thời bật cười.
Ban đầu lẽ ra Tô Nặc phải ngủ sofa, chỉ là mỗi lần ngủ thiếp đi lại bị Lục Ngộ bế lên giường. Mấy lần như vậy, dứt khoát đổi thành cậu ngủ giường, còn Lục Ngộ ngủ sofa.
Tránh việc rắc rối qua lại.
“Còn nữa…”
“Hả?”
“Sau này có vấn đề gì về luyện tập thì hỏi tôi.” Anh là người đứng đầu bài kiểm tra thể lực ở học viện quân đội, đã từng đánh gục tất cả alpha cùng khóa. “Cậu gầy quá, phải tăng cân trước đã.”
“Được.”
Tô Nặc nói là làm. Hôm sau, ăn thêm nửa bát cơm, sau đó khiêm tốn hỏi Lục Ngộ cách luyện tập.
Lục Ngộ dạy cậu bắt đầu từ tư thế cơ bản nhất là đứng tấn. Nhưng cơ thể cậu cứng đờ, không có lực chống đỡ, tư thế đứng tấn lảo đảo như sắp ngã.
Lục Ngộ không còn cách nào, đành phải đích thân chỉnh tư thế, đứng sau cậu, đỡ lấy eo. “Trọng tâm đặt g*** h** ch*n, ưỡn ngực, hạ eo xuống…”
Tô Nặc chậm rãi hạ eo, mông chạm vào người phía sau. Vì đang mặc quần áo mùa đông dày cộm nên cậu không cảm thấy gì, nhưng Lục Ngộ lại cứng đờ người, không được tự nhiên bước sang một bên.
Lén liếc nhìn đường cong tròn trịa, Lục Ngộ lập tức dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: “Hai chân mở rộng ngang vai, mũi chân hướng về phía trước…”
Tô Nặc làm theo hướng dẫn, từng chút từng chút dịch chuyển bước chân, hai chân mảnh khảnh run rẩy, còn chưa kịp chỉnh tư thế đã mất sức, lảo đảo ngã về phía trước.
Lục Ngộ vội đưa tay ra đỡ, nhưng chỉ kịp nắm lấy cổ tay cậu, chưa kịp dùng lực thì cả hai đã ngã xuống thảm.
Trùng hợp làm sao, Lục Ngộ lại đè lên người Tô Nặc, lúc ngã xuống còn kịp dùng tay che đầu giúp cậu.
Tô Nặc sững sờ nhìn gương mặt gần trong gang tấc, tim đập nhanh hơn một nhịp. Thảm bên dưới ấm áp, một luồng nhiệt mơ hồ bao lấy cậu, đến cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp vì nhiệt độ.
Dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn gương mặt của alpha ở khoảng cách gần như vậy, cậu vẫn không kiềm được mà ngẩn người vài giây.
Alpha ở nhà không mặc quân phục, thân trên mặc áo len cổ cao màu đen, áo bó sát người, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo hẹp. Rõ ràng là một màu sắc mang vẻ cấm dục, chẳng lộ chút da thịt nào, nhưng trong mắt Tô Nặc lại cảm thấy đầy dụ hoặc.
Lúc này, Lục Ngộ cụp mi mắt, ánh sáng lấp lánh trong mắt, ánh nhìn vừa chăm chú, vừa dịu dàng sâu lắng.
Dáng vẻ dịu dàng thế này của Lục Ngộ, cậu chỉ từng thấy một lần duy nhất, kiếp trước, lúc anh dỗ dành cậu đi tất.
Tô Nặc vô thức thì thầm tên anh: “Lục Ngộ.”
Giọng cậu rất nhẹ, rất mềm, như lông vũ khẽ gãi bên tai Lục Ngộ.
Ngứa.
Tai ngứa.
Tim cũng ngứa.
Lục Ngộ thở gấp hơn, yết hầu chuyển động, vừa định mở miệng đáp lại thì cánh cửa phòng vang một tiếng “ting”, có người bước vào.
Lục Ngộ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Tô Nặc nằm dưới đất cũng không quên ngửa đầu liếc nhìn.
Người bước vào là Lục Hạnh, bước chân khựng lại, nhìn hai người đang nằm chồng lên nhau, im lặng hai giây, rồi quay người rời đi.
“Tôi không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục đi.”
Lục Ngộ: “…”
Sao thấy câu này quen vậy?
Tiếp tục thì không thể tiếp tục rồi. Bầu không khí mập mờ lập tức bị phá vỡ.
Lần này Lục Hạnh đến là để tìm Tô Nặc, hai người nói chuyện trong thư phòng, như sợ Lục Ngộ nghe lén, cửa đóng chặt, cách âm tuyệt đối.
Lục Ngộ thì ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa thư phòng, ánh mắt sâu thẳm.
Có anh trai nào vừa đến đã đóng cửa thì thầm với em dâu tương lai thế này không?
Còn đâu là luân thường đạo đức?!
Lục Hạnh nói: “Từ khi cậu chuyển đến đây, mấy ngày nay tình trạng cơ của Lục Ngộ phục hồi gần như bình thường. Tác dụng và ảnh hưởng của cậu đối với nó còn lớn hơn tôi tưởng.”
Tô Nặc thầm nghĩ mình chẳng làm gì, nhưng thấy Lục Hạnh nghiêm túc như vậy, chỉ đành nói: “Giúp được thì tốt.”
“Dạo gần đây Lục Ngộ có nói với cậu về tình trạng của nó không?”
Tô Nặc lắc đầu.
“Tôi cũng đoán là không. Nó sĩ diện, bản tính tranh đấu giống phần lớn alpha, từ nhỏ đã lấy việc đánh bại tôi làm mục tiêu. Tôi hơn nó hai tuổi nên lúc nhỏ luôn đè đầu nó. Nó không phục, từ tám tuổi đã đánh nhau với tôi đến tận mười bốn tuổi. Lúc cha nuôi mất vẫn còn không yên tâm, dặn dò nó đừng gây gổ với tôi nữa.”
Tô Nặc không nói gì, yên lặng lắng nghe.
Lục Hạnh là một quan chức cấp cao của quân đội, bận rộn như vậy mà đích thân đến tìm cậu, tất nhiên không phải chỉ để hàn huyên.
“Năm mười tám tuổi, cuối cùng nó mới đánh hòa với tôi, hoặc có thể nói là đánh thắng tôi. Pheromone của nó đã ổn định, gần như áp đảo tất cả alpha của đế quốc. Nhưng sau khi tuyến thể tổn thương, pheromone không kiểm soát được, nó dễ mất lý trí, bùng nổ sức mạnh cũng khó dự đoán. Đó là lý do lần trước ở Tambor, nó có thể lấy thân xác con người giết nhiều côn trùng như vậy. Nhưng cái giá là cực kỳ nghiêm trọng với cơ thể.”
Thấy Tô Nặc có vẻ chưa hiểu, Lục Hạnh đổi cách nói: “Khi luyện tập, ban đầu người ta sẽ thấy mệt, sau đó không còn mệt nữa, đó là vì cơ thể tiết ra endorphin. Nhưng nếu tiết quá mức, sẽ rút ngắn tuổi thọ. Tức là, đánh đổi sinh mệnh tương lai để có sức mạnh nhất thời hiện tại. Lục Ngộ chính là như vậy, mỗi lần mất kiểm soát là một lần rút ngắn mạng sống. Ít nhất… giảm thọ năm năm.”
Đồng tử Tô Nặc co rút mạnh: “Anh ấy đã mất kiểm soát bao nhiêu lần rồi?”
“Hai lần.”
Vậy là mười năm.
Nghĩ đến đây, ngón tay Tô Nặc khẽ run, chỉ đành siết chặt lại.
Sao lại nghiêm trọng đến vậy?
“Nó không thể mất kiểm soát nữa. Mà cậu là một trong số ít người có thể ảnh hưởng đến nó, giúp nó lấy lại lý trí. Lần này tôi đến là mong hai người sớm kết hôn, và… biến giả thành thật.”
“Biến giả thành thật?” Tô Nặc sững sờ nhìn Lục Hạnh.
“Ừ, tôi nghĩ, có cậu bên cạnh, nó nhất định sẽ khá hơn nhiều.” Ngừng một lát, Lục Hạnh tiếp tục: “Xin lỗi, Tô Nặc, tôi là người ích kỷ. Vì Lục Ngộ mà bắt cậu hy sinh nhiều như vậy.”
“Chuyện này…” Tô Nặc nhíu mày, khó tiếp nhận ngay. Trong lòng nghĩ: sao lại bước quá nhanh thế? Mới kết hôn giả mà giờ lại muốn thật?
Cậu mơ hồ cảm thấy mình trúng kế rồi. Lục Hạnh ban đầu đưa ra đề nghị hôn nhân hợp đồng nghe rất hợp lý, dễ khiến người ta đồng ý. Đến khi cậu gật đầu, lại tiếp tục cảm động lôi kéo, đòi biến giả thành thật.
Chiếc tàu hải tặc này cứ thế mà đậu trước mặt, cậu đành phải leo lên.
Không hổ là cái alpha “xảo quyệt” trong lời Giả Tự.
Tô Nặc không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ hỏi ngược lại: “Lục Ngộ sẽ đồng ý chứ?”
“Nó hả, chỉ sợ cầu còn không được.”
Tô Nặc á khẩu. Im lặng một lát, cậu mập mờ đáp: “Thượng tướng Lục, anh đánh giá tôi cao quá rồi. Nếu cần tôi giúp, tôi có thể giúp. Nhưng tôi không đảm bảo kết quả, chỉ cố gắng hết sức.”
“Ừ.”
Hai người bước ra khỏi thư phòng, sắc mặt mỗi người mỗi khác.
Lục Ngộ nhìn qua lại giữa họ, giọng bình tĩnh nhưng lộ rõ chua chát: “Có chuyện gì mà tôi không được nghe sao?”
Lục Hạnh phớt lờ giọng nói đầy mùi giấm của em trai, đi tới kéo một cái máy ghi âm đang giấu ở góc tường ra, chạm vài lần lên màn hình, xóa đoạn âm thanh vừa thu được.
Lục Ngộ: “…” Xảo quyệt.
Bao nhiêu năm rồi, vẫn xảo quyệt như thế.
Lục Hạnh đi đến cửa, như nhớ ra gì đó, quay lại nói với Lục Ngộ: “Anh và Tô Nặc đã bàn xong rồi, ngày 8 tháng sau hai người kết hôn.”
Ngày 8?
Chỉ còn chưa đầy một tháng.
Lục Ngộ kinh ngạc nhìn Tô Nặc. Tô Nặc còn kinh ngạc hơn, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như đã biết, khẽ gật đầu.
Sau khi Lục Hạnh rời đi, Lục Ngộ nhìn Tô Nặc: “Không phải quá gấp sao?”
Tô Nặc lúng túng giải thích: “Chỉ là kết hôn giả thôi, lúc nào chẳng giống nhau?”
Cũng đúng.
Lục Ngộ trầm mặc một lúc, không nói gì thêm.
**·
Chớp mắt đã đến ngày tổ chức lễ tưởng niệm ở Nguyên Cung, Tô Nặc và Lục Ngộ cùng tham dự.
Lục Ngộ vốn nghĩ Tô Nặc sẽ hồi hộp, trên đường cứ lén nhìn cậu, nhưng lại phát hiện cậu bình tĩnh hơn tưởng tượng, ngược lại chính anh lại thấy căng thẳng.
Có lúc anh cảm thấy là Tô Nặc lên tàu hải tặc của anh, có lúc lại thấy là mình lên tàu của Tô Nặc. Dù sao cũng là mơ mơ hồ hồ, hai người bị buộc chặt vào nhau như thế.
Con đường đời vốn đã định sẵn, vì Tô Nặc mà trở nên mơ hồ. Nhưng trong thâm tâm, anh lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Phi thuyền hạ xuống, khoang kính trong suốt từ từ mở ra.
Lục Ngộ khẽ gập tay, Tô Nặc mỉm cười khoác lấy cánh tay anh.
Vừa xuất hiện tại Nguyên Cung, cả hai đã gây náo động không nhỏ.
Truyền thông và khách mời ùn ùn kéo đến, may mà vệ sĩ kịp thời chắn lại, ngăn tiếng hỏi han ríu rít phía sau.
Lục Ngộ ân cần che chở Tô Nặc, hai người đi thẳng vào linh đường, Viên Cạnh không có ở đó.
Nghe nói buổi truyền hình chưa bao lâu, Viên Cạnh vì quá đau buồn nên được người hầu dìu về nghỉ ngơi.
Trên linh đường bày hơn mười bài vị, dưới mỗi bài là một chồng huân chương danh dự.
Ở giữa, huân chương chất cao nhất.
Là bài vị của Đàm Sâm.
Tô Nặc nhìn dòng chữ “Đàm Sâm”, sững người giây lát.
Lúc này, không thể không tin rằng Đàm Sâm đã thực sự chết rồi.
Trong ký ức, người đó lúc nào cũng lạnh mặt, trên người vương mùi máu tanh.
Người hầu ở Nguyên Cung thường bàn tán rằng anh ta vì giết quá nhiều người, đến mức mùi máu ngấm vào tận xương.
Nghĩ lại, có khi đó cũng là máu của chính anh ta.
“Đàm Sâm, kiếp này anh không có sự lựa chọn, phải trở thành đao phủ cho Viên Cạnh. Kiếp sau mong anh được tự do, sống cuộc đời mình muốn.” Tô Nặc thầm nói, đặt một bông hoa giấy dưới bài vị.
Ở phía bên kia, ánh mắt Lục Ngộ trầm lắng nhìn hành động của Tô Nặc, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, có người tới bắt chuyện với Lục Ngộ.
Chẳng mấy chốc, anh bị đám đông vây quanh.
Tô Nặc liếc sang bên kia một cái, không chen vào, mà lặng lẽ rẽ đám đông, quay về phòng cũ của mình.
Lần này về Nguyên Cung cùng Lục Ngộ, cậu còn có mục đích khác là tìm tử tâm tinh.
Phòng cậu vẫn chưa có ai vào ở, đồ đạc bên trong cũng chưa bị đụng đến. Có lẽ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Nguyên Cung bận rộn, chẳng ai để ý.
Cậu mở ngăn kéo, sờ vào mặt sau, quả nhiên chạm phải một vật lồi lên. Kéo mạnh, một khối tử tâm tinh vuông bằng ngón tay cái hiện ra trước mắt.
Thì ra thật sự ở đây.
Vậy người bí ẩn khi trước tại sao lại lừa cậu? Còn cố tình gọi cậu lên gác mái?
Tô Nặc cất tinh thể vào người, sắp xếp lại đồ đạc như cũ rồi rời khỏi phòng.
Hành lang hẹp và sâu, lờ mờ vang lên tiếng nhạc ai oán.
Tô Nặc nín thở, không dám dừng lại, nhanh chóng đi xuống lầu. Vì đi quá gấp, ngay chỗ đầu cầu thang lại đụng phải một người đang đi lên.
Hai người đồng thời lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Đối phương đội mũ, cúi đầu, vội vàng đi tiếp, nói xong liền rảo bước lên lầu.
Tô Nặc khựng lại tại chỗ, mặt như gặp ma.
Dù gương mặt kia trẻ hơn hơn hai mươi tuổi. Nhưng cậu không thể nào quên được. Đó là Sở lão đầu!
Người hàng xóm kiếp trước của cậu trong khu ổ chuột!
Sở lão đầu sao lại có mặt ở đây?
Hay là mình nhìn nhầm?
Tô Nặc vội quay người, bước nhanh đuổi theo, muốn xác nhận.
Cậu thấy người kia đi thẳng lên tầng ba, rồi rẽ vào phòng của Viên Giản Ý.
Hết chương 20