Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 38

Chương 38

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Chợ đen, thành phố ngầm của Đế quốc. Nơi này quanh năm tràn ngập những giao dịch không chính thống. Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn rực rỡ và hỗn loạn thắp sáng thành phố đang ẩn mình này. Những con người đủ kiểu dáng, sắc màu qua lại tấp nập, mùi hương kỳ dị trộn lẫn trong không khí, tạo nên ảo giác vừa trụy lạc vừa cuồng loạn.

Tô Nặc đội mũ và đeo khẩu trang, đứng ở ven đường đợi người.

Một kẻ say rượu đi tới bắt chuyện, hỏi cậu bao nhiêu tiền một đêm, muốn mua cậu ngủ cùng.

Cậu đang định cho hắn một bạt tai thì một bóng người đã nhanh tay hơn, xoay cổ tên say, ném hắn như gà con.

Tên say loạng choạng mấy vòng rồi ngã dúi dụi vào đống rác bên cạnh, trông hết sức thảm hại buồn cười.

Tô Nặc khẽ bật cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mang mặt nạ đối diện — Chiêm Đình.

Ánh đèn laser đủ màu phía sau Chiêm Đình méo mó thành những mảng màu mơ hồ, sương mù ẩm ướt không biết từ khi nào đã dâng lên trong màn đêm, bao phủ lấy thân hình cao lớn, cường tráng của anh. Đôi giày da dưới chân đạp qua mặt đất vẫn còn đọng nước, nghiền nát những vệt phản chiếu của ánh đèn neon.

“Cậu đợi lâu chưa?”

“Không lâu lắm.” Ánh mắt Tô Nặc đã lặng lẽ lướt qua tóc, cổ, vai, ngực anh ta. Người đàn ông trước mặt trông cao lớn hơn Lục Ngộ, cơ bắp rắn chắc hơn, giọng nói cũng trầm ổn hơn, nghe qua như người đã ngoài ba mươi.

“Cậu muốn mua gì?”

Tô Nặc đáp: “Đi dạo chơi trước đã.”

Nghe vậy, Chiêm Đình liếc cậu một cái nhưng không nói gì.

Hai người cứ thế đi dạo không mục đích trên phố, đi chưa được mấy bước đã thấy các cặp tình nhân đang quấn lấy nhau, ôm nhau g*m c*n. Pheromone của alpha và omega đang trong kỳ ph*t t*nh tỏa ra mùi nồng nặc, hòa lẫn với mùi hôi của cống rãnh, xộc thẳng vào mũi.

Tô Nặc vì đeo khẩu trang nên gần như không ngửi thấy gì.

Chiêm Đình thì phải cố gắng giảm nhịp thở.

Một cậu thiếu niên mang giỏ hoa tới, hỏi hai người có muốn mua hoa không. Những bông hoa trong giỏ trông khác hẳn hoa thường thấy, cánh nhọn, lá hình bầu dục, vừa lạ vừa yêu mị.

Tô Nặc đang định mua một bông mang về nghiên cứu thì bị Chiêm Đình ngăn lại.

“Loại hoa này dùng để k*ch th*ch t*nh d*c.”

Tô Nặc: “……”

Chiêm Đình tiếp lời: “Đồ ở đây, ít nhiều đều liên quan đến t*nh d*c.”

Tô Nặc không dám tùy tiện mua gì nữa, mãi đến khi đi ngang một cửa tiệm đá quý, ánh mắt mới bị thu hút bởi mấy viên đá trong đó.

Những viên đá được sắp xếp theo màu sắc và kích thước. Đèn chùm pha lê trên trần chiếu xuống, ánh sáng lấp lánh phản chiếu lên các mặt cắt đa giác của đá quý, tạo nên vẻ đẹp rực rỡ mê hoặc.

Tô Nặc nói: “Coi như cảm ơn anh hôm nay đi dạo với tôi, tôi tặng anh một viên đá quý nhé.”

Chiêm Đình: “…Không cần.”

“Đừng khách sáo, dù sao tôi cũng không phải trả tiền.”

Chiêm Đình im lặng.

Tô Nặc: “Anh không chọn thì tôi chọn giúp. Cho tôi viên lớn nhất.” Cậu lên tiếng chọn viên lớn nhất, chủ tiệm cười tít mắt, khen Tô Nặc có con mắt tinh tường, còn sợ cậu đổi ý nên vội vàng gói viên đá lại.

“Một triệu tinh tệ, xin hỏi quý khách muốn thanh toán thế nào?”

“Chờ tôi một chút.” Tô Nặc mở quang não, tìm tài khoản của Lục Ngộ, “Quẹt tiền của chồng tôi.”

“Được thôi.” Chủ tiệm vui vẻ cười ha ha quẹt một triệu tinh tệ.

Tô Nặc: “Hôm nay tôi tiêu hết một triệu tinh tệ, hay là ông tặng thêm cho tôi một viên nữa đi?”

Chủ tiệm hào phóng, nghe vậy liền lấy thêm một viên đá quý: “Viên lục bảo này thế nào?”

“Được.” Tô Nặc mỉm cười, “Làm phiền ông gói viên lục bảo đó luôn, tôi muốn tặng cho chồng tôi. Để khi anh ấy hỏi, tôi sẽ nói tiêu một triệu là để mua viên đá đó cho anh ấy.”

Chiêm Đình đứng bên chứng kiến toàn bộ: “……”

Lấy tiền chồng để mua đá quý tặng cho tình nhân, còn đem đồ khuyến mãi tặng lại chồng?

Thế gian này còn đạo lý không?

Chủ tiệm không nhịn được nháy mắt với Tô Nặc, ra vẻ “tôi hiểu mà”, sau đó lại nhìn sang Chiêm Đình, ánh mắt đầy hàm ý, vừa hâm mộ vừa khinh thường.

Chiêm Đình: “……”

Một luồng lửa giận dâng lên cuồn cuộn trong ngực khiến anh không kìm được siết chặt tay. Trong lòng bỗng dấy lên một ý nghĩ điên cuồng: Hay là tháo mặt nạ trước mặt Tô Nặc đi? Chắc chắn sẽ dọa cậu sợ chết khiếp!

Đang miên man suy nghĩ, Tô Nặc đã nhẹ nhàng nhét viên đá quý trị giá cả triệu vào lòng anh. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức anh cúi đầu là có thể thấy rõ hàng mi của Tô Nặc.

Ánh mắt Tô Nặc liếc sang, giọng nói dịu dàng: “Cầm lấy đi.”

Chiêm Đình nhận lấy hộp đá quý, tay siết chặt: “C-ả-m-ơ-n.”

May mà đang đeo mặt nạ, nếu không Tô Nặc chắc chắn sẽ thấy gương mặt anh đang vặn vẹo vì ghen tị đến điên cuồng.

“Chiêm Đình, công việc của anh nguy hiểm lắm đúng không? Hay là nghỉ đi. Tôi nuôi anh.”

Ra khỏi tiệm đá quý, Tô Nặc bỗng nhiên nói một câu như thế, khiến bước chân Chiêm Đình khựng lại, suýt nữa vấp ngã. Anh lấy lại bình tĩnh, giọng khàn khàn: “Cậu nuôi tôi kiểu gì?”

“Tất nhiên là dùng tiền của chồng tôi nuôi anh.”

Chiêm Đình: “……” Hết chỗ nói.

“Dựa vào quãng thời gian sống chung gần đây, tôi thấy chồng tôi là người chỉ lo công việc, đam mê chiến tranh…” Tô Nặc lắc đầu, “Chắc khó sống lâu. Lỡ anh ấy xảy ra chuyện gì, tiền tài sẽ do tôi thừa kế. Khi đó anh theo tôi thì không cần khổ cực nữa.”

Chiêm Đình: “Tôi vẫn thích tự kiếm sống hơn.”

Tô Nặc: “Đó là vì anh chưa ăn cơm mềm thôi, ăn một lần sẽ nghiện đó.”

Chiêm Đình: “……”

Càng đi sâu vào trong, ánh đèn hai bên đường càng mờ ảo, bầu không khí lại trở nên bất ngờ trong lành. Chiêm Đình và Tô Nặc đi cạnh nhau, vẻ ngoài như không nhìn gì, nhưng ánh mắt anh lại luôn dõi theo cái bóng của Tô Nặc in dưới đất.

Một người tốt như vậy, sao lại đột nhiên thay lòng?

Một bài hát cũ da diết vang lên bên tai, khiến tâm trạng Chiêm Đình chợt dao động. Anh hỏi ra câu vẫn luôn ám ảnh mình:

“Tại sao cậu lại liều mạng cứu tôi ngay lần đầu gặp?”

Tối nay hành động của Tô Nặc gần như đã nói rõ mọi điều, nhưng anh vẫn muốn nghe tận tai câu trả lời. Vì Lục Ngộ đáng thương mà hỏi rõ ràng một lần.

“Chút nữa tôi sẽ nói.” Lúc này, ánh đèn mờ ảo phía xa vừa vặn rọi lên mặt Tô Nặc, khiến ánh mắt cậu long lanh như muốn tràn ra ngoài, lại chớp nhẹ một cái, đáng yêu vô cùng.

Chiêm Đình mất tự nhiên quay đầu đi, cổ họng dưới lớp áo len đen khẽ lăn lên xuống.

Hai người đi thêm một vòng nhưng không thấy món nào ưng ý, nên kết thúc buổi đi dạo.

Chiêm Đình với phong cách quý ông, tiễn Tô Nặc về.

Về đến nhà họ Lục, trước khi xuống tàu, Tô Nặc đột nhiên quay người lại: “Tôi vừa hỏi robot ở nhà, chồng tôi đêm nay không có ở nhà, anh có muốn lên nhà uống ly rượu không?”

Chiêm Đình: “Không, đâu.” Hai chữ gần như rít ra từ kẽ răng.

Còn định dẫn tình nhân về nhà? Quá trơ trẽn rồi chứ?

Lục Ngộ còn chưa chết mà!

Tô Nặc: “Không phải anh muốn biết vì sao tôi lại cứu anh từ lần đầu gặp sao? Anh theo tôi về nhà, tôi sẽ nói.”

Thế là Chiêm Đình bị dụ dỗ vào nhà họ Lục. Vừa đứng trước cửa, hệ thống thông minh đã nhận diện anh, Ince định ra chào thì anh vội vàng xoay người, điều khiển quang não tắt toàn bộ hệ thống AI trong nhà.

Cửa mở, rõ ràng là căn nhà quen thuộc, hương vị quen thuộc, nhưng khi theo Tô Nặc vào nhà, anh lại thấy căng thẳng, như thể đang làm chuyện vụng trộm.

Tô Nặc bước vào trong mà không quay lại nhìn anh, đi thẳng vào phòng ngủ.

Còn anh thì như tình nhân vụng trộm leo lên giường chính thất, đứng ngây ra không biết nên ngoan ngoãn ngồi chờ hay giả vờ tò mò nhìn ngó khắp nơi.

Chẳng bao lâu sau, Tô Nặc bước ra, đã thay đồ ngủ màu be. Cổ áo hơi rộng, để lộ xương quai xanh. Cậu đi tới quầy bar, liếc nhìn anh đầy lúng túng: “Muốn uống gì?”

Chiêm Đình: “Gì cũng được.”

“Vậy uống loại này đi, rượu chồng tôi hay uống.” Tô Nặc chọn một chai rượu vang đỏ, rót ra ly, đặt trước mặt Chiêm Đình. Khi cúi xuống, cổ áo rộng mở để lộ làn da trắng mịn ở ngực.

Từ góc Chiêm Đình ngồi, gần như thấy hết cả vùng ngực Tô Nặc.

Anh lập tức như ngồi trên đống lửa, không biết phải làm gì, đầu óc rối tung.

Nếu Tô Nặc muốn c**ng b*c mình thì sao?

Mình tuy là alpha, cao to khoẻ mạnh hơn, nhưng nếu cậu ta chơi chiêu mạnh bạo thì mình chưa chắc đỡ được… Hơn nữa, mình còn phải giữ ý tứ, lỡ đang giữ ý mà sơ sẩy một cái, mất đời trai thì sao…

Không được, không được!

Không thể tự biến mình thành người bị cắm sừng được!

Nghĩ đến đây, Chiêm Đình liếc ly rượu, không dám uống, sợ Tô Nặc bỏ thuốc. Anh giả vờ ho nhẹ, tay che miệng: “Giờ cậu có thể nói lý do rồi chứ?”

Tô Nặc ngồi đối diện, bắt chéo chân, bàn chân trắng mịn không mang vớ từ dép lông thò ra, từng chút từng chút cọ vào ống quần Chiêm Đình.

Chiêm Đình căng thẳng cứng người thành góc vuông.

Tô Nặc nghiêng người tới gần, nheo mắt: “Anh còn không nhìn ra lý do là gì sao?”

“Cái này… không ổn đâu.”

“Có gì mà không ổn, chỉ cần chồng tôi không biết là được.”

Chiêm Đình: “……”

Im lặng hai giây, anh dè dặt hỏi: “Trước đó hai người không phải còn rất tốt sao? Cậu còn mua cả đống đồ chơi…”

“Haizz…” Tô Nặc nhăn mày, mặt đầy u oán, “Thật ra chồng tôi…”

“Sao cơ?”

“Trông thì ngon đấy, nhưng không dùng được.”

“……” Chiêm Đình mở miệng, cố kìm nén ý định tự biện hộ. Rõ ràng họ chưa từng làm gì cả… sao lại nói trông thì ngon mà không dùng được?

Chẳng lẽ vì alpha và beta ở chung lâu ngày, anh lại luôn tỏ ra không hứng thú, nên Tô Nặc tưởng là anh bất lực?

Nhận ra Tô Nặc ngày càng quá trớn, Chiêm Đình lập tức cắt dòng suy nghĩ, đứng phắt dậy, quay lưng về phía cậu, siết chặt tay, chính nghĩa nghiêm túc nói: “Xin lỗi, chuyện khác thì tôi còn giúp được, riêng chuyện này thì không.”

Tô Nặc dứt khoát rút chân về: “Được, vậy anh đi đi.”

Chiêm Đình: “……”

Đuổi đi thật hả? Không thèm khách sáo gì luôn?

Beta này thực dụng quá rồi đó!

Chiêm Đình nghẹn một hơi trong ngực, khóe mắt thấy Tô Nặc đang xoa chân, anh vội quay đi, chân nặng trịch, từng bước từng bước rời khỏi.

Đi chưa được bao xa, sau lưng bỗng vang lên tiếng lẩm bẩm của Tô Nặc: “Lại quên mang tất rồi. Tất của mình để đâu rồi nhỉ?”

Anh vô thức đáp lại: “Ngăn kéo hàng thứ hai bên trái phòng ngủ.”

Tô Nặc: “Ồ.”

Hết chương 38

Bình Luận (0)
Comment