Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 39

Chương 39

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Phòng khách như vừa bị một cơn lốc xoáy vô hình cuốn qua. Những vệt sáng phản chiếu trên sàn nhà khẽ run rẩy như cánh bướm, rượu vang trong ly thủy tinh lăn tăn gợn sóng. Bụi lơ lửng giữa không trung như bị bấm nút làm chậm, từng mảnh vụn lơ lửng giữa đống hỗn độn do cơn gió lớn để lại.

Thế giới rơi vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Nhận ra mình vừa buột miệng nói gì, Lục Ngộ đứng chết trân, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến anh như bị đông cứng thành một pho tượng.

Không ngờ thân phận bí mật lại bị lột ra một cách bất ngờ đến vậy.

Lời nói dối cũng theo đó mà bại lộ hoàn toàn.

Anh không dám quay đầu, chỉ cứng đờ cổ, dựng tai lên lắng nghe phản ứng từ phía sau của Tô Nặc.

Một lúc lâu sau, giọng Tô Nặc vang lên, như một lưỡi dao lẫn vụn băng, xé toạc bầu không khí đang đông cứng: “Không ngờ thủ lĩnh tổ chức Hydra Chiêm Đình, lại hiểu rõ tình hình nhà họ Lục đến mức biết cả chỗ tôi để tất.”

Lục Ngộ há miệng, nhưng cổ họng lại như bị nhét đầy bông: “Tôi…”

Tô Nặc dường như cười khẽ, chẳng rõ là giễu cợt Lục Ngộ hay đang tự giễu, không để anh nói thêm, lặng lẽ kéo lê dép về phòng ngủ.

Cánh cửa phòng đóng lại không quá mạnh nhưng đủ vang, tiếng “rầm” ấy dội ngược vào lòng Lục Ngộ như trời long đất lở. Anh quay đầu nhìn cánh cửa khép kín.

“Tô Nặc…”

Anh thật sự không cố ý lừa dối cậu, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để giải thích.

Lời nói dối đầu tiên giống như chiếc bong bóng đầu tiên thổi ra từ ống hút, cứ nghĩ nó sẽ tự vỡ tan, nào ngờ kéo theo cả một chuỗi bong bóng khác buộc anh phải tiếp tục dối trá.

Có lẽ Tô Nặc đã sớm nhận ra, nên mới cố tình hẹn Chiêm Đình ra gặp? Thực chất cậu không hề thay lòng, người cậu yêu vẫn là Lục Ngộ?

Nghĩ đến đây, trái tim vốn đầy hoảng loạn lại dâng lên chút ngọt ngào. Anh biết mà, gần gũi với anh thế rồi sao Tô Nặc có thể thay lòng được chứ?

Tự tin lại một lần nữa trở về.

Anh lấy hết can đảm gõ cửa phòng Tô Nặc, còn chưa kịp mở miệng, bên trong đã vang lên giọng nói của Tô Nặc: “Phó tướng Lục, hiện tại anh có thể tạm thời tránh xa em một chút không?”

Giọng nói nhẹ nhàng, từ ngữ lễ phép, nhưng mỗi chữ đều như dao băng c*m v** người Lục Ngộ. Anh sững người, sự tự tin vừa được xây dựng lại sụp đổ tan tành, lòng cũng xẹp lép.

Tô Nặc thật sự giận rồi.

Nếu không với tính cách của Tô Nặc, sẽ không nói với anh những lời như vậy.

Anh đứng đó thật lâu rồi mới quay người rời đi. Tối đến, Tô Nặc vẫn không ra ăn cơm, dường như chẳng muốn gặp anh, còn anh thì ăn chẳng biết mùi vị là gì.

Anh để Ince tới khuyên Tô Nặc. Ince gõ cửa, không thấy trả lời, liền lấy can đảm nói: “Nặc Nặc, tôi đến đây.” Rồi điều khiển hệ thống thông minh tự mở cửa phòng ngủ, lăn bánh đi vào.

Chẳng bao lâu, Ince lại lăn ra, trông cũng ủ rũ không kém, hai bàn tay máy nhỏ giơ lên tỏ vẻ bất lực.

“Nặc Nặc cũng không để ý đến tôi…”

Lục Ngộ hạ giọng: “Cậu ấy đang làm gì?”

“Nằm ngẩn người, trông vẫn đang giận.”

**

Trong phòng ngủ.

Tô Nặc nằm trên giường, dùng gối che mặt. Cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Một mặt, cậu cảm thấy mình thật xấu hổ.

Trước đây còn nghĩ Chiêm Đình ghét Lục Ngộ, nên nhiều lần ra mặt bênh vực Lục Ngộ trước mặt Chiêm Đình, còn liều mình nói không ít lời mờ ám, làm không ít chuyện đáng xấu hổ, giờ mới nhận ra mình chẳng khác gì một thằng ngốc.

Lục Ngộ khi đó nghĩ gì về mình?

Có phải đứng sau bức tường cười thầm mình là tên mặt dày, hám danh, ích kỷ?

Mặt khác, cậu cũng rất tức giận. Không ngờ Lục Ngộ lại lừa dối cậu như vậy. Tuy không thể gọi là “sống chết có nhau”, nhưng họ đã cùng nhau trải qua không ít chuyện. Lục Ngộ rõ ràng có rất nhiều cơ hội để giải thích, vậy mà chưa bao giờ mở lời.

Ngay cả hôm nay ở chợ đen, bao lần thử thăm dò, cậu cũng đều để cho anh cơ hội nói ra sự thật.

Vậy mà anh không nói lấy một lần!

Rõ ràng là không tin tưởng cậu.

Lúc này, quang não nhấp nháy tín hiệu có cuộc gọi đến. Tô Nặc bỏ gối ra, mở quang não thì thấy là Tống Tinh Mặc gọi đến.

“Nặc Nặc, hôm nay Lục Ngộ làm sao vậy? Tôi thấy chỉ số sinh lý trên cloud của cậu ấy biến động mạnh, đặc biệt là nhịp tim và adrenaline tăng bất thường.”

Tô Nặc im lặng một lát: “Chắc do chuyện quân sự…”

Tống Tinh Mặc thở dài: “Chắc dạo này bận quá nên tâm lý có vấn đề. Ngày mai tôi sẽ cử bác sĩ tâm lý qua khám thử, nếu tiện, cậu giúp tôi khuyên cậu ấy một chút, cậu ấy luôn không chịu gặp bác sĩ.”

“Ừm.”

Tắt cuộc gọi, trong lòng Tô Nặc thầm nghĩ, Lục Ngộ có vấn đề tâm lý? Nặng đến mức cần bác sĩ tâm lý?

Mà cậu lại chẳng hề hay biết?

Vì tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của Lục Ngộ, cậu chưa từng tò mò.

Ngày hôm sau.

Bác sĩ tâm lý Phùng Dĩnh đến nhà họ Lục đúng hẹn.

Phùng Dĩnh cười tươi chào Ince, sau đó nhìn Lục Ngộ: “Phó tướng Lục, lâu rồi không gặp.”

Lục Ngộ: “Sao lại đến đây?”

“Bác sĩ Tống bảo tôi đến, nói hôm qua tâm trạng của cậu không ổn. Là bị fan cuồng theo đuổi làm hoảng sao?”

Trong phòng ngủ, Tô Nặc đang định ra gặp bác sĩ, nghe tới câu đó thì khựng lại.

Fan cuồng theo đuổi Lục Ngộ? Là chỉ mình sao?

Vậy ra trước đây vì mình theo đuổi mà anh ấy sợ tới mức phải gặp bác sĩ tâm lý?

Anh ấy sợ mình đến thế sao?

Nghĩ vậy, Tô Nặc buông tay khỏi tay nắm cửa, quay lại ngồi xuống. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên mặt cậu, lờ mờ u tối.

Lục Ngộ liếc về phía phòng Tô Nặc, hạ giọng: “Nói cái gì vậy? Gần đây tôi chỉ bận rộn chút thôi, cơ thể tôi không có vấn đề gì, màu đi về đi.”

Phùng Dĩnh mở sổ bệnh và thiết bị ghi chép: “Tôi thu phí theo lượt khám, đã nhận tiền rồi thì dù gì cũng phải làm theo quy trình.” Dừng một chút, Phùng Dĩnh tiếp tục nói: “Với lại anh cả và anh dâu cậu đang giám sát cậu. Trốn được hôm nay, không trốn được ngày mai đâu.”

Lục Ngộ bực bội vuốt tóc.

Ai cũng coi anh là trẻ con, cái gì cũng hỏi, rõ ràng anh đã là người trưởng thành…

Có lẽ phải tìm cơ hội nói rõ với Tống Tinh Mặc và Lục Hạnh, bảo họ đừng để mắt quá sát.

Phùng Dĩnh theo ánh mắt Lục Ngộ nhìn về phía phòng Tô Nặc, lờ mờ đoán được chuyện gì, Phùng Dĩnh nháy mắt cười: “Hôm qua cảm xúc cậu dao động, chẳng lẽ là vì…”

Còn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Ngộ đẩy ra cửa.

Phùng Dĩnh không cam lòng: “Phó tướng Lục, nếu là vấn đề trong quan hệ chồng chồng thì hai người có thể cùng đến trị liệu, tôi giỏi điều hòa quan hệ hôn nhân đấy.”

“Rầm.”

Cửa đóng sập lại.

Phùng Dĩnh nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một hơi, mở cuộc gọi báo lại tình hình “không đạt được kết quả” cho Tống Tinh Mặc.

Bên này.

Tô Nặc nhận được tin nhắn từ Thẩm Miểu. Sau khi Nguyên Cung bị tiêu diệt, những người hầu không dính đến âm mưu của họ Viên đều được thả ra. Thẩm Miểu thuê tạm một căn hộ bên ngoài, gần đây cảm thấy không yên, như thể có người đang theo dõi mình. Cậu nhắn Tô Nặc, hy vọng cậu ở cùng mình vài ngày.

Tô Nặc nhớ lại kiếp trước, không chần chừ mà lập tức đồng ý. Cậu nhanh chóng thu dọn hành lý, mang theo vũ khí rồi kéo vali ra ngoài. Vừa ra thì gặp Lục Ngộ trong phòng khách.

Thấy vali trong tay Tô Nặc, mặt Lục Ngộ vẫn bình tĩnh nhưng lòng đã rối tung lên.

Tô Nặc định đi sao? Giận đến mức phải rời khỏi nhà?

Không được, không thể để Tô Nặc đi!

Nếu phải đi, thì cũng nên là mình đi!

Tô Nặc giải thích: “Gần đây Thẩm Miểu ra ngoài thuê nhà, sống một mình hơi sợ. Em qua ở với cậu ấy vài hôm.” Đây là câu đầu tiên họ nói với nhau sau khi thân phận bị bại lộ.

Nghe đến tên “Thẩm Miểu”, Lục Ngộ đã vô thức cảm thấy đây chỉ là cái cớ Tô Nặc dùng để “ly thân”. Trước đây, Tô Nặc cũng thường lấy danh nghĩa Thẩm Miểu để đi làm chuyện khác.

Càng nghĩ vậy, tâm trạng anh càng không thoải mái.

Anh thà rằng Tô Nặc tát anh hai cái, chửi một trận, còn hơn là cứ thế kéo vali bỏ đi.

Đi rồi, liệu còn quay lại không?

Lục Ngộ bắt đầu thấy khó giữ bình tĩnh, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra điềm đạm: “Ừm, bao giờ về?”

“Có lẽ vài ngày nữa.” Tô Nặc cũng không chắc, ít nhất phải đảm bảo an toàn cho Thẩm Miểu mới nghĩ đến chuyện quay về.

“Cần tôi đưa đi không?”

“Không cần.”

Nói mấy câu khách sáo, Tô Nặc bước qua người Lục Ngộ rời đi.

Ngón tay Lục Ngộ giật giật, mấy lần muốn kéo lại vali của Tô Nặc, lôi người quay về. Nhưng cuối cùng vẫn không hành động. Ngoài mặt bình lặng, nhưng bên trong là cơn hỗn loạn, lúc thì mưa phùn ai oán, lúc lại cuồng phong dữ dội như núi lở đất vỡ.

Cánh cửa khép lại, khe hở từ từ khép kín.

Ánh nắng kéo dài bóng anh xuống đất, mãi không nhúc nhích. Mãi đến khi Tô Nặc đi khuất, mặt anh mới hiện rõ vẻ suy sụp như “chồng bỏ rồi”. Anh đứng ngẩn ra, không biết cầu cứu ai, trong nhà sốt ruột vò đầu bứt tóc.

Làm sao đây?

Anh phải làm sao đây?

Hay là mặt dày chạy tới cầu xin Tô Nặc tha thứ? Không được thì học theo mấy chiêu hạ cấp như Viên Giản Ý, giả vờ tội nghiệp bất lực?

Anh còn đang rối bời thì Tô Nặc đã ngồi trên phi thuyền đi tìm Thẩm Miểu.

Vì sau này còn phải đi làm nên nơi Thẩm Miểu thuê không quá xa trung tâm. Hai người hội ngộ, Thẩm Miểu phấn khích khoác tay Tô Nặc, kể đủ chuyện đã trải qua thời gian qua.

Sau khi Nguyên Cung sụp đổ, những người hầu đều được tự do, không còn phải sống trong sợ hãi vì nhà họ Viên.

Kể đến một đoạn, mặt Thẩm Miểu trở nên căng thẳng, nhìn trước ngó sau: “Không biết có phải ảo giác không, dạo này tớ luôn có cảm giác bị theo dõi. Mỗi khi đi xin việc, tớ chỉ dám đi những nơi đông người.”

Tô Nặc vươn tay khoác vai cậu, mỉm cười: “Không sao, có tớ ở bên cạnh cậu.” Quay đầu lại, nụ cười thu về, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp xung quanh.

Là hung thủ ở kiếp trước sao?

Nếu đúng là hắn, kiếp này Tô Nặc muốn tự tay trừng phạt, bắt hắn trả hết mọi nỗi đau mà Thẩm Miểu đã chịu.

Tối đó, Tô Nặc và Thẩm Miểu đang nấu ăn thì nhận được tin nhắn từ Lục Ngộ.

Chủ nhật tuần sau, quân bộ tổ chức tiệc mừng chiến thắng sau khi Nguyên Cung bị tiêu diệt, bạn đời các sĩ quan có thể tham dự.

Tô Nặc từ chối.

Cậu sợ nếu mình đi thì Thẩm Miểu sẽ gặp nguy hiểm.

Cùng lúc đó, Lục Ngộ nhìn tin nhắn bị từ chối, trong đầu chỉ còn lại một câu: “Tô Nặc thực sự không cần mình nữa rồi sao?”

Hết chương 39

Bình Luận (0)
Comment