Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 40

Chương 40

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Lúc kết hôn giả, trong mục nghĩa vụ của hợp đồng có ghi rõ Tô Nặc phải phối hợp cùng Lục Ngộ tham gia các hoạt động công vụ, duy trì hình ảnh của Lục Ngộ.

Vậy mà bây giờ, Tô Nặc lại từ chối.

Thậm chí lý do còn qua loa đến mức chỉ nói là muốn ở bên Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu!

Thẩm Miểu!

Sao lúc nào cũng là Thẩm Miểu?

Thẩm Miểu làm bằng cát chắc?

Mà yếu ớt đến thế?

Không thể xa nhau dù chỉ một chút sao?

Rõ ràng là Tô Nặc không muốn tiếp tục sống với anh nữa!

Những suy nghĩ hỗn loạn cứ chất chồng trong lòng Lục Ngộ, càng nghĩ lại càng bắt đầu tự nghi ngờ, tự trách mình.

Hay là xin lỗi cậu ấy, biết đâu có thể dỗ được về?

Lục Ngộ mở khung trò chuyện với Tô Nặc, phát hiện cậu vừa đăng một dòng trạng thái. Anh theo phản xạ bấm vào, lập tức nhìn thấy một chùm ảnh chín ô, Tô Nặc và Thẩm Miểu cùng mặc tạp dề, đang nấu ăn rất vui vẻ. Có ảnh do Tô Nặc chụp, có ảnh do Thẩm Miểu chụp.

Hai người trông thân mật, tự nhiên.

Phần chú thích chỉ là một câu đơn giản, nhưng với Lục Ngộ, mỗi chữ đều như một mũi kim đâm vào mắt.

[Lâu rồi không cùng Miểu Miểu nấu ăn, tay nghề vẫn ổn! NICE!]

Cùng nhau nấu ăn… tay nghề vẫn ổn… NICE…

Ha ha.

Lục Ngộ một đêm không ngủ nổi, hôm sau phải vác đôi mắt gấu trúc đến quân bộ. Sát khí trên người nặng như băng đá, không ai dám tới gần.

Chỉ có Lục Hạnh và Giả Tự là dám lén xì xầm:

“Nó lại sao đấy?”

Giả Tự: “Anh không biết sao?”

Lục Hạnh nghiêm mặt: “Không.”

“Còn tệ hơn bị cắm sừng, chồng cậu ta dọn đồ bỏ đi luôn rồi, không thèm cần cậu ta nữa.”

Lục Hạnh sửng sốt.

Tô Nặc bỏ đi rồi?

Dựa vào tính cách của Tô Nặc, nếu muốn hủy bỏ hợp đồng thì chắc chắn sẽ nói rõ ràng, không đến mức lặng lẽ mà đi.

Suy nghĩ một lúc, Lục Hạnh đoán rằng có thể là hiểu lầm.

Nhớ lại trước đây, Lục Ngộ còn ra vẻ lạnh lùng, cứng rắn tuyên bố cả đời chỉ dâng hiến cho quân đội, thế mà giờ mới chỉ bị Tô Nặc bỏ về vài hôm đã như mất hồn, Lục Hạnh không nhịn được bật cười.

Đến ngày tiệc mừng chiến thắng.

Lục Ngộ không buồn chải chuốt, râu ria không cạo, hốc mắt lõm sâu, sắc mặt âm u, nhìn như hồn ma lạc vào yến tiệc.

Ngày thường vẫn có nhiều người đến chào hỏi, hôm nay ai nấy đều né xa, chẳng ai dám bắt chuyện.

Vì được phép mang theo bạn đời, các alpha thi nhau dắt omega đến, khắp nơi đều là cảnh ân ái ngọt ngào.

Lục Ngộ như ngồi trên đống lửa, không chịu nổi bầu không khí đó, mặt đen như đá tảng, lặng lẽ bỏ ra ngoài. Anh định ra hít thở chút không khí, nào ngờ vừa bước ra đã thấy anh trai Lục Hạnh và anh dâu Tống Tinh Mặc đang nắm tay dạo bước dưới ánh trăng.

Lục Ngộ: “……”

Chồng chồng bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn phải nắm tay hả?

Thấy anh xuất hiện, hai người kia như gặp điềm xui, lập tức quay đầu đi hướng khác.

Lục Ngộ: “……”

Có thể nhẫn lại nhưng không thể nhẫn nhục.

Nghĩ tới chuyện hai người này cứ hay xen vào việc của anh, anh quyết định trả đũa, lập tức chen giữa họ, tỏ vẻ vô tội, nhe răng cười: “Đêm nay trăng đẹp ghê ha, cùng đi dạo chút?”

Lục Hạnh: “Chút nữa em còn phải phát biểu đấy, đã học thuộc bản thảo chưa?”

Lục Ngộ: “Toàn mấy câu quen thuộc, nhắm mắt em cũng chém được. Ngược lại là hai người, không lo xã giao mà trốn ra đây lén lút làm gì?”

Lục Hạnh nghe vậy, không nhịn được nghiến răng, mím môi.

Lén lút cái gì? Nói cứ như hai chồng chồng họ đang làm gì sai trái ấy!

Tống Tinh Mặc nhìn vẻ mặt ấm ức của Lục Ngộ, lập tức hiểu ra, con hàng này đang cố tình trêu tức họ. Anh liền bắn trả: “Bọn tôi đang bàn chuyện của cậu đấy.”

“Chuyện của tôi?”

“Ừm. Ban đầu, cậu và Tô Nặc kết hôn giả là để dẹp sóng dư luận, đồng thời bảo vệ cậu ấy. Giờ thì Nguyên Cung đã sụp đổ, danh tiếng nhà họ Lục cũng đã hồi phục. Hai người…” Nói đến đây, Tống Tinh Mặc và Lục Hạnh liếc nhau, ánh mắt ăn ý không cần nói.

Lục Hạnh tiếp lời: “Không cần giả vờ làm chồng chồng nữa. Tìm thời điểm thích hợp rồi ly hôn đi.”

Sắc mặt Lục Ngộ đông cứng thấy rõ, sát khí nặng đến mức khiến không khí xung quanh cũng lạnh buốt.

“Dù sao em cũng đã sớm thề hiến dâng bản thân cho Tổ quốc, không màng chuyện tình cảm hay con cái thường tình. Thế thì nhân lúc Tô Nặc còn trẻ, cứ để cậu ấy đến với alpha hay omega khác.”

“Đúng vậy, tôi thấy dạo này Tô Nặc sống rất vui vẻ, đang sống cùng một omega rất dễ thương.”

Hai người cứ thế nói qua nói lại, chậm rãi đâm từng nhát vào tim Lục Ngộ.

Anh càng nghe đầu càng đau, tai ù đi, chỉ muốn lấy khăn bịt miệng cả hai. Ngày thường hai người này mặt lạnh như tiền, sao đến lúc móc máy mình thì miệng lưỡi dẻo quẹo như vậy?

Anh cố nhịn giận, nghiến từng chữ: “Không cần hai người lo chuyện của em!” Rồi dừng một nhịp, bổ sung: “Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Tô Nặc, cậu ấy đi hay ở, là do cậu ấy quyết định.”

“Do cậu ấy quyết định? Thế còn em thì sao?”

Lục Ngộ quay mặt đi: “Em tôn trọng ý kiến của cậu ấy.”

Tống Tinh Mặc bật cười: “Cậu gọi đó là tôn trọng, hay là trốn tránh, nhát gan?”

Lục Ngộ há miệng, lời nghẹn nơi cổ họng, không biết là tức giận hay bị trúng tim đen, chau mày nhìn anh.

Tống Tinh Mặc nói tiếp: “Trên chiến trường thì mạnh mẽ xông pha, sao trong tình cảm lại rụt rè như vậy? Hay là tự ti?”

Vừa dứt lời, Lục Ngộ như nổ tung tại chỗ.

“Tôi làm gì mà phải tự ti? Tôi thì có gì để tự ti?”

“Vậy thì sao lại để người ta bỏ đi? Sao không đi dỗ về đi?”

Lục Ngộ nghẹn lời.

Tống Tinh Mặc tiếp tục ép sát: “Đừng nói là tới giờ cậu vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình đấy nhé?”

Đúng lúc đó, từ phía xa có vài công tử bảnh bao bước tới, đi đầu chính là Viên Giản Ý. Tống Tinh Mặc liếc một cái, cười giễu: “Đấy, theo đuổi Tô Nặc thì thiếu gì người, cậu không gấp thì người khác gấp. Mấy hôm trước, lúc cậu mất tích, Viên Giản Ý còn lén hỏi Danh Tông xem có thể đổi chút út khác được không…”

Lục Ngộ: “……”

Giờ tiểu tam mà cũng dám đường đường chính chính đòi vị trí?

Dám nói mấy câu đó ngay trong nhà anh?

Như cảm nhận được sát khí, Viên Giản Ý đột ngột dừng bước, ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay ánh mắt của Lục Ngộ từ xa.

Trái ngược với vẻ bơ phờ của Lục Ngộ, hôm nay Viên Giản Ý ăn mặc cực kỳ tao nhã và sang trọng, tinh thần trông cũng rất tốt. Anh ta vẫn âm thầm theo dõi tình hình của Tô Nặc, biết rõ cậu đã rời khỏi nhà họ Lục.

Nghĩ tới đó, Viên Giản Ý nhoẻn miệng cười, nâng giọng: “Lâu quá không gặp, Phó tướng Lục, dạo này trông có vẻ không ổn lắm nhỉ…”

Ngay khi anh ta cất lời, mọi người xung quanh đã lặng lẽ lùi ra xa, kể cả chồng chồng Lục Hạnh, ai cũng biết hai người này hễ gặp là sẽ đấu khẩu, thế nào cũng có mùi thuốc súng.

Lục Ngộ: “Tôi bận công vụ mệt mỏi, đâu rảnh như cậu, ngày ngày chỉ biết soi mói chuyện nhà người ta.”

Viên Giản Ý cười giả tạo, đang định đáp lại thì cả hai đồng thời nhận được cuộc gọi.

Lục Ngộ bên này cũng cùng lúc nhận được một cuộc gọi.

Cùng nghe báo cáo từ cấp dưới qua tai nghe, cùng lúc đưa mắt cảnh giác nhìn nhau. Kết thúc cuộc gọi, sắc mặt cả hai cùng trở nên nghiêm trọng, đồng thanh thăm dò: “Là Tô Nặc…”

Không nói thêm gì, cả hai lập tức rời khỏi, gần như thi chạy xem ai đến trước.

**

Tô Nặc đã ở bên Thẩm Miểu vài ngày, vẫn chưa thấy điều gì bất thường, cả hai bắt đầu thấy yên tâm hơn.

Hôm đó, Thẩm Miểu ra ngoài một mình để tìm việc, Tô Nặc không đi cùng.

Đến khi màn đêm buông xuống, Thẩm Miểu mới từ bên ngoài trở về. Ánh đèn lác đác từ hai bên hẻm nhỏ vẽ nên những đường nét mơ hồ; cành lá rung rinh trong gió đêm, đổ bóng lổn nhổn trên mặt đất, trông như móng vuốt của quái thú.

Thẩm Miểu ngáp một cái, chậm rãi bước về nhà. Đang đi thì cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn phía sau, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì, không có ai cả.

Cậu nhíu mày, vô thức bước nhanh hơn. Khi vừa quẹo vào con hẻm nhỏ dẫn về nhà, một bàn tay từ phía sau bất ngờ bịt miệng cậu. Cậu hoảng loạn giãy dụa, nhưng đối phương cao hơn hẳn một cái đầu, thể lực hoàn toàn áp đảo. Mọi kháng cự của cậu chẳng khác gì muỗi đốt inox. Trong hơi thở, cậu mơ hồ ngửi thấy một mùi lạ, còn chưa kịp hét lên, cơ thể đã dần mềm nhũn, ngất lịm.

Khi mở mắt ra lần nữa, Thẩm Miểu phát hiện mình bị trói chặt trên một chiếc ghế, xung quanh là một nhà kho hoang vắng. Trên đầu là chiếc đèn treo lủng lẳng kêu kẽo kẹt, ánh sáng lắc lư khiến những cái bóng xung quanh như co giật phát cuồng.

Từng cơn gió lạnh luồn qua cửa sổ vỡ, rít qua người khiến cậu run cầm cập. Sắc mặt cậu trắng bệch, giọng khàn khàn cầu cứu: “Cứu… cứu tôi…”

Đúng lúc ấy, trong góc vang lên tiếng dẫm nát gì đó. Thẩm Miểu nghiêng đầu nhìn, mới thấy ở phía sau, ngay gần chân phải mình, có một bóng người đang ngồi trong bóng tối, đôi giày của kẻ đó hình như đang nghiền nát kiến hay sâu bò dưới đất.

Bóng người ấy từ từ đứng lên. Chiếc áo da đen đính xích bạc kêu leng keng, vóc dáng cao lớn, thẳng tắp. Hắn chậm rãi tiến về phía Thẩm Miểu, trên mặt đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sâu thẳm.

Thẩm Miểu kinh hoàng nhìn hắn: “Anh… có khi nào bắt nhầm người rồi không?”

Đối phương không đáp, bàn tay đeo găng tay da vươn ra, siết mạnh lấy má Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu đau đến nhíu mày: “Anh… muốn làm gì? Nếu là vì tiền, tôi có thể đưa anh tiền!”

“Tiền? Hừ, đáng là gì chứ?” Đối phương từ từ cúi người, tay lần xuống cổ Thẩm Miểu, dò động mạch cảnh. “Tao muốn mạng sống của mày.”

“Tại sao? Rõ ràng… tôi với anh không thù không oán…”

Đối phương khẽ cười lạnh.

Thẩm Miểu thở gấp, nước mắt bắt đầu chảy xuống, trông vô cùng đáng thương: “Nếu tôi thực sự phải chết, chí ít hãy cho tôi biết lý do…”

“Cũng phải. Dù sao sắp chết rồi, nói cho mày biết cũng chẳng sao.” Nói tới đây, đối phương khôi phục giọng thật, không còn cố ý đè thấp. Hắn gỡ bỏ mặt nạ và mũ trùm, để lộ một gương mặt vừa điển trai vừa lạnh lùng hiểm độc.

Thẩm Miểu trừng lớn mắt: “Hoắc Lợi Tư… tại sao là anh?!”

“Tại sao? Hừ…” Hoắc Lợi Tư cười lạnh, tay bóp cổ Thẩm Miểu mạnh hơn, như thể muốn bẻ gãy ngay lập tức. “Mày chỉ là một con omega cấp thấp, dựa vào đâu mà dám từ chối tao hết lần này đến lần khác? Mày tưởng tao thật lòng thích mày à? Tao chỉ là ngay lần đầu nhìn thấy đã muốn móc mắt mày ra, bẻ gãy tay mày, biến cậu thành một món tiêu bản! Huống hồ, loại omega như mày chết rồi cũng chẳng ai để tâm!”

Thẩm Miểu nghe đến đây lại bình tĩnh lạ thường, trái với dự đoán: “Người thật sự đáng thương là anh. Chính anh mới là kẻ không ai cần, không thể chấp nhận bị từ chối! Anh thật sự rất tội nghiệp!”

Câu nói này thành công chọc giận Hoắc Lợi Tư. Hắn lập tức vớ lấy con dao găm sáng loáng bên cạnh, nét mặt trở nên vặn vẹo vì phẫn nộ: “Phải, mày có người quan tâm! Thế người đó đâu rồi? Mấy hôm trước nó còn suốt ngày bám theo mày, sao hôm nay lại bỏ mặc mày rồi? Haha…”

Tiếng cười của Hoắc Lợi Tư rợn người như rắn trườn sau lưng.

Đúng lúc ấy, cánh cửa kho vang lên một tiếng “rầm”.

Một bóng người từ từ bước vào trong ánh trăng.

“Đang tìm tôi à?”

Hoắc Lợi Tư lập tức quay lại, nhìn thấy Tô Nặc bước từ trong ánh sáng vào, sắc mặt hắn cau lại, đầy khó tin. Nhưng khi thấy Tô Nặc đi một mình, không mang theo ai, nỗi lo lắng trong lòng hắn dần tan biến, thay vào đó là nụ cười méo mó: “Ban đầu tao chỉ định giết một người, giờ thêm một thì cùng giết luôn!”

Tô Nặc không để ý hắn, nghiêng đầu hỏi Thẩm Miểu: “Đoạn vừa rồi quay lại hết chưa?”

Thẩm Miểu gật đầu.

Hoắc Lợi Tư lúc này mới nhận ra, thì ra Thẩm Miểu không hề đơn độc, mà là họ bẫy mình!

Phản xạ đầu tiên của hắn là bỏ trốn, nhưng lập tức hiểu đã quá muộn. Đã bị quay video, thì cách duy nhất là giết người bịt miệng.

Dù sao đối thủ cũng chỉ là một beta.

Hoắc Lợi Tư nở nụ cười, ánh mắt lộ sát ý, cầm dao lao tới Tô Nặc.

Tô Nặc không tránh, chỉ nâng cổ tay lên, khẩu súng laser trong suốt bắn xuyên tay Hoắc Lợi Tư, hắn đau điếng buông dao, ôm tay r*n r*: “Khốn kiếp!!”

Hắn vẫn không cam lòng, định cúi xuống nhặt dao lần nữa, Tô Nặc lại bắn tiếp vào cổ tay còn lại.

“Aaaa! Tao giết mày…!”

Hoắc Lợi Tư gào thét, vẫn cố cúi xuống lấy vũ khí, nhưng mỗi lần nhích đến thì đạn lại bắn xuống ngay trước ngón tay, liên tục bốn, năm phát khiến hắn run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích nữa.

Hắn nghiến răng, đầy căm hận nhìn khẩu súng trên tay Tô Nặc.

Tô Nặc cười, giơ giơ khẩu súng nhỏ xinh trong tay, đây là một trong những món vũ khí cậu mang theo khi rời khỏi nhà họ Lục, có chức năng tự động khóa mục tiêu, người dùng không cần điều khiển quá nhiều.

Tô Nặc bước tới, nhìn xuống Hoắc Lợi Tư, lướt qua hắn để cởi trói cho Thẩm Miểu, rồi lấy từ cổ áo cậu ra camera siêu nhỏ. Tất cả tội trạng của Hoắc Lợi Tư đều đã được ghi lại.

Thẩm Miểu nói: “Chúng ta báo cảnh sát đi, bắt tên b**n th** này lại.”

“Chờ đã. Miểu Miểu, cậu ra ngoài một chút. Tớ muốn nói chuyện riêng với hắn.”

Tô Nặc dịu dàng nói.

Thẩm Miểu nhìn ánh mắt dịu dàng của Tô Nặc, không nghi ngờ gì, chỉ nhỏ giọng dặn: “Cậu cẩn thận đấy, đừng để bị hắn phản công.”

“Sẽ không đâu.”

Thẩm Miểu bước ra khỏi nhà kho, đêm tối tĩnh lặng như nước, cậu xoa cổ tay, trong lòng vẫn không nhịn được chửi thầm Hoắc Lợi Tư là tên khốn. Bất ngờ, từ bên trong vang lên những tiếng “bốp bốp” nặng nề, tiếp theo là tiếng r*n r* đau đớn kéo dài.

Âm thanh đó không giống tiếng súng, mà giống như có người dùng gậy hay v*t c*ng liên tục đánh mạnh vào cơ thể.

Thẩm Miểu bắt đầu lo lắng, toan đẩy cửa bước vào thì phát hiện Tô Nặc đã khóa cửa từ bên trong.

Hết chương 40

Bình Luận (0)
Comment