Alpha Đỉnh Cấp Lại Vểnh Môi Rồi

Chương 46

Chương 46

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Tô Nặc im lặng hai giây, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Em với anh chỉ là kết hôn giả, dù anh có ôm cậu ta, chắc cũng… không sao đâu.”

Lời khen ngợi trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại còn nghe thấy một câu đáp lại “rộng lượng” đến mức này, sắc mặt Lục Ngộ có phần u oán, thầm nghĩ: Mấy hôm trước còn cầm súng cưỡng ép mình, sao lúc đó không nói là kết hôn giả đi?

Tô Nặc liếc nhìn anh một cái, lập tức hiểu ra điều gì: “Nhưng, dù anh có ôm cậu ta cũng không sao, bởi vì em tin vào nhân cách của anh.”

Câu này cuối cùng cũng làm Lục Ngộ vui vẻ.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nhớ lại lần đầu gặp Tô Nặc, khi ấy anh đang chìm trong búa rìu dư luận, bị chỉ trích không ra gì, chỉ có Tô Nặc luôn tin tưởng anh vô điều kiện.

Niềm tin ấy như một chỗ dựa vững chắc nhất nơi đáy lòng, mặc cho gió bão gầm thét, vẫn không gì lay chuyển được. Nó không chỉ mang lại áp lực, mà còn là động lực.

Thấy phía trước là khu bánh ngọt chất cao như núi, Lục Ngộ giả vờ ho một tiếng, đổi chủ đề: “Khụ, không nói mấy chuyện đó nữa. Em đói không? Muốn ăn chút bánh lót bụng không?”

“Được.”

Tô Nặc bước đến khu bánh ngọt, chỉ vào miếng nào, Lục Ngộ sẽ lấy giúp miếng đó.

Người tay dài chân dài trời sinh rất hợp làm việc này.

Khung cảnh hai người chung sống như vậy rơi vào mắt người khác, không khỏi khiến mọi người đưa mắt ra hiệu cho nhau.

Ngay sau đó, có tiếng thì thầm rì rầm vang lên: “Trước kia chẳng phải có người biết chuyện nói hai người họ kết hôn giả sao?”

“Ừ đó, còn nói chờ khi Nguyên Cung sụp đổ thì hai người đó sẽ kiếm cớ ly hôn, sao giờ nhìn lại tình cảm mặn nồng thế này?”

“Hôm nay có bao nhiêu giới truyền thông và khách mời ở đây, ai biết họ có đang diễn không? Nên là thật hay giả, còn phải chờ xem đã.”

Góc tầng hai của buổi tiệc, Viên Lộ nhìn tình hình ở khu bánh ngọt, khẽ nhếch môi, thu ánh mắt lại, quay sang Viên Giản Ý đang đứng bên cạnh mặt mày u ám, nói: “Tôi đã làm theo lời anh, hẹn gặp Lục Ngộ rồi, tiếc là anh ta không mắc câu.”

Chỉ cần Lục Ngộ mềm lòng, đưa tay ôm mình, thì giờ ảnh chụp hai người ôm nhau chắc chắn đã được gửi tới tài khoản của Tô Nặc rồi.

Viên Giản Ý không đáp lời.

Viên Lộ nói tiếp:  “Nhưng thứ anh đã hứa với tôi, không thể nuốt lời.” Giờ Viên Lộ đang vội vã muốn lấy chồng, sau khi cưới còn muốn có chút tiền tài ổn định thân phận, nên buộc phải cầu đến người anh cùng cha khác mẹ là một omega này.

Cuộc sống của Viên Giản Ý tốt hơn cậu ta nhiều. Một là vì anh ta là nhân vật then chốt lật đổ Nguyên Cung, có mối quan hệ không tệ với quân đội, hai là vì sau lưng còn có nhà họ Giản chống lưng, đến giờ vẫn có thể giữ được địa vị cao sang.

Nghe vậy, Viên Giản Ý chỉ “ừ” một tiếng.

Thấy anh ta mang vẻ trầm mặc ít nói như vậy, Viên Lộ thuận theo ánh mắt anh nhìn về phía Tô Nặc và Lục Ngộ: “Tôi nói, anh cũng đâu phải kẻ ngốc, sao cứ phải treo mình trên một cái cây? Tôi từng yêu Lục Ngộ, yêu đến chết đi sống lại, nhưng giờ chẳng phải cũng nhìn rõ tình hình, nhanh chóng tìm một alpha có lợi cho mình để cưới rồi sao?”

Viên Giản Ý lơ đãng liếc Viên Lộ, không nói gì, nhưng ánh mắt anh lại nặng trĩu như mang ngàn cân áp lực, Viên Lộ thấy vậy liền vội vàng ngậm miệng, kiếm cớ rời đi.

Viên Giản Ý vẫn không động đậy, đứng yên tại chỗ.

Thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện với anh, có alpha, cũng có omega xinh đẹp. Anh giữ thái độ lịch sự nhưng xa cách, khiến ai muốn tiếp cận đều phải bỏ cuộc.

Ánh đèn bất chợt mờ đi vài phần, giai điệu du dương vui tươi vang lên xung quanh. Trung tâm sàn nhảy, một chùm sáng chiếu xuống. Điệu nhảy đầu tiên vốn dĩ do Lục Hạnh và Tống Tinh Mặc thực hiện, nhưng cả hai đều là người khiêm tốn kín đáo, không muốn ra mặt.

Thế là mọi người liền nhìn về phía Lục Ngộ và Tô Nặc, hò reo muốn hai người họ nhảy.

Lục Ngộ là người mặt dày, đưa tay mời Tô Nặc nhảy, Tô Nặc chau mày, dùng ánh mắt từ chối nhẹ, Lục Ngộ làm như không thấy, lại một lần nữa đưa tay ra.

Tô Nặc đành phải đồng ý, khóe môi khẽ cong lên, dường như có chút bất đắc dĩ.

Ánh đèn yếu ớt phủ lên hai người một lớp hiệu ứng mờ ảo, họ nhìn nhau, cơ thể theo điệu nhạc nhẹ nhàng chuyển động. Ngay cả bóng của họ cũng cùng nhau uyển chuyển, vẽ nên những vòng cung đầy niềm vui và vẻ đẹp.

Viên Giản Ý xoay người, quay lưng về phía sàn nhảy.

Ánh đèn tường mờ mờ nơi hành lang chiếu bóng anh lên bức tường đối diện. Anh giơ tay lên, cái bóng cũng giơ theo một tay, anh như đang ôm lấy cái bóng đối diện, nhẹ nhàng đong đưa theo điệu nhạc, nhảy một điệu nhảy riêng của mình.

Điệu nhảy đầu tiên kết thúc, mọi người lần lượt mời bạn nhảy, cùng tham gia vào sàn.

Hương thơm phảng phất, ánh sáng lấp lánh.

Tô Nặc không rời mắt khỏi alpha trước mặt, khuôn mặt alpha lúc sáng lúc tối, đường nét không còn sắc sảo mạnh mẽ như thường ngày, hàng mi rủ xuống phủ lên đôi mắt một lớp mờ, khiến ánh mắt đen thẳm ấy trở nên thâm thúy và si tình.

Thời gian qua ở bên nhau, hai người vừa ngọt ngào lại vừa mâu thuẫn, trái tim như cũng gần lại với nhau theo từng nhịp gắn kết của linh hồn và d*c v*ng.

Yết hầu Lục Ngộ khẽ chuyển động, định lên tiếng thì đến tiết mục đổi bạn nhảy. Bên cạnh có người bất ngờ đẩy bạn nhảy về phía anh, anh không kịp phản ứng đỡ lấy một omega nhỏ nhắn ngã vào lòng, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Nặc đã bị người khác kéo đi.

Lục Ngộ: “…”

Tưởng là Viên Giản Ý làm, nhìn kỹ mới phát hiện người kéo người là Giả Tự.

Giả Tự nháy mắt với Lục Ngộ: “Anh Ngộ, cho em mượn anh dâu nói chuyện một lát.” Không đợi Lục Ngộ trả lời, Giả Tự đã dắt Tô Nặc nhảy.

Ánh mắt Lục Ngộ dừng lại trên những ngón tay đan nhau giữa Giả Tự và Tô Nặc, sắc mặt lạnh đi vài phần.

Giả Tự cảm thấy sau lưng có luồng khí lạnh toát ra, nhưng vẫn cứng đầu làm như không cảm thấy gì.

Giữa nơi đông người, Lục Ngộ cũng không tiện “keo kiệt”, chỉ đành tỏ vẻ hào phóng, nhưng ngay sau đó liền dắt omega trước mặt, vừa nhảy vừa lặng lẽ dịch lại gần Tô Nặc và Giả Tự.

Công khai làm chuyện nghe lén.

Giả Tự trái quẹo phải lách, nhất quyết không để Lục Ngộ nghe được.

Tô Nặc thấy dáng vẻ đó, trong lòng đoán rằng Giả Tự có chuyện muốn nói với mình.

“Dạo này anh dâu với Anh Ngộ… tiến triển nhanh thật đấy?”

Im lặng hai giây, Tô Nặc nhếch môi: “Anh đang hỏi giùm ai?”

“Anh dâu đừng hiểu lầm, em hỏi cho chính em.” Thấy Lục Ngộ và omega sắp tiến lại gần, Giả Tự xoay người, đưa Tô Nặc đến chỗ khác, sau khi đi xa mới nói tiếp: “Hai người tính khi nào sinh con?”

Tô Nặc: “…”

“Tháng sau, quân đội sẽ cử binh đến hành tinh Geraldine. Em muốn làm thống soái dẫn quân sang đó.”

Những câu nói chẳng ăn nhập gì nhau.

Tô Nặc cau mày, suy nghĩ rồi mở miệng: “Lục Ngộ cũng muốn đến Geraldine? Nếu anh ấy đi, anh sẽ không thể làm thống soái. Anh muốn tôi giữ anh ấy lại?” Nên mới nhắc đến tình cảm, nhắc đến con cái, là muốn khiến Lục Ngộ chìm trong ‘chốn ôn nhu’?

Giả Tự gật đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Anh dâu đúng là thông minh, bảo sao thu phục được anh Ngộ đến ngoan ngoãn như vậy.”

Nửa năm trước, Lục Ngộ còn là người theo chủ nghĩa độc thân kiên định, miệng lúc nào cũng nói hiến thân cho Tổ quốc, sống vì chiến trường, không yêu đương, không kết hôn, kiên quyết không để lại phiền phức hay ràng buộc gì cho bản thân. Vậy mà chớp mắt đã kết hôn, giờ mỗi khi hết giờ làm ở quân đội, còn chạy nhanh hơn ai hết.

Cả ngày dáng vẻ vội vội vàng vàng về gặp người đẹp.

Giả Tự nói tiếp: “Ngần ấy năm qua, em luôn bị anh Ngộ đè đầu cưỡi cổ. Chỉ cần có anh ấy, em chỉ có thể làm phó tướng. Lần này đến Geraldine, em không muốn bỏ lỡ cơ hội. Không thì chẳng biết đến bao giờ mới có cơ hội lập công thăng chức. Em nghĩ, nếu anh dâu mở miệng giữ anh ấy lại, chắc chắn anh ấy sẽ dao động. Nếu không được thì dùng con cái để giữ anh ấy cũng được…”

Không biết từ lúc nào, âm nhạc dừng lại, ánh đèn từ tối chuyển sang sáng.

Hai người cũng dừng nhảy.

Đầu tiên, trong đầu Tô Nặc nghĩ đến chuyện đi đến hành tinh Geraldine, điều khiến cậu ngạc nhiên là Lục Ngộ lại chưa từng nói gì với cậu về chuyện này.

“Tại sao quân đội lại muốn phái binh lính đến hành tinh Geraldine?”

“Đó là hang ổ của tộc côn trùng Sakelu.”

Nội chiến vừa mới kết thúc, quân đội không có lý do gì để đột ngột phát động tấn công tộc côn trùng.

Trừ khi, mối họa từ tộc côn trùng đã đến mức cực kỳ cấp bách.

Từ xa, Lục Ngộ thấy hai người kia vẫn còn thì thầm, mặt mày liền sa sầm, bước tới.

Giả Tự liếc thấy Lục Ngộ đang đến gần, liền vội nói: “Anh dâu, anh nhất định phải giữ được anh Ngộ ở lại nhé, hạnh phúc của em trông cậy vào anh đấy!”

Nói xong, Giả Tự lập tức lỉnh mất, trốn thẳng khỏi buổi tiệc.

Lục Ngộ chỉ lờ mờ nghe thấy câu “hạnh phúc của em trông cậy vào anh đấy”, mặt nhăn lại, lạnh giọng hỏi Tô Nặc: “Cậu ta đã nói gì với em?”

Xét thấy chuyện này không tiện nói ở buổi tiệc, Tô Nặc chỉ nói: “Về nhà rồi nói.” Nhưng trong lòng thì như có tảng đá lớn treo lơ lửng, sợi dây giữ tảng đá đang từng chút một đứt dần, cảm giác bất an lan tràn trong cơ thể.

Giả Tự là người miệng lưỡi dẻo quẹo, chuyện đi đến Geraldine chắc chắn không đơn giản như anh ta nói. Chỉ cần nghĩ đến việc Lục Ngộ lại giấu mình chuyện gì đó, tảng đá trong lòng liền rơi mạnh xuống ba phần, đập ra một vết lõm nơi ngực.

Lục Ngộ lại bị người khác gọi đi nói chuyện.

Tô Nặc thì tìm một chỗ ngồi nghỉ, vừa ngồi xuống, bên cạnh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng.

“Anh Tô…”

Tô Nặc quay đầu, thấy người lên tiếng là một omega có làn da trắng mịn, đôi mắt long lanh như nai con.

Omega kia cắn môi, nhíu mày nhẹ, ánh mắt dè dặt nhìn cậu.

Tô Nặc mỉm cười: “Xin chào.”

“Chào anh, em là Nam Y… Anh Tô, giờ anh có tiện nói chuyện không?”

Tô Nặc nhẹ gật đầu.

Sắc mặt Nam Y giãn ra: “Là thế này, vị hôn phu của em tên là Seamus, là chỉ huy đội Ất Tham. Dạo gần đây, anh ấy nói sẽ dẫn đội cơ giáp đến hành tinh Geraldine làm nhiệm vụ. Nhưng chỉ đến ngày thứ hai sau khi xuất phát, em bỗng mất liên lạc với anh ấy. Em sai người đi hỏi thăm ở quân đội, người ta nói đang thi hành nhiệm vụ tuyệt mật, tạm thời không thể liên lạc. Nhưng trong lòng em cứ cảm thấy bất an, nên… em mới đến nhờ anh Tô, xem anh có thể giúp em hỏi thăm chút tin tức không?”

Lại là Geraldine…

Tối nay, Tô Nặc đã nghe cái tên hành tinh này từ hai người khác nhau, trực giác mách bảo rằng chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra trong quân đội, chỉ là đang bị che giấu.

Bữa tiệc trước mắt vẫn yên bình, thậm chí mang chút xa hoa sa đọa, nhưng bên trong lại đang rạn nứt âm thầm. Không biết những ngày tháng như vậy còn duy trì được bao lâu nữa?

Thấy Tô Nặc im lặng, Nam Y nói tiếp: “Anh Tô, nếu anh cảm thấy khó xử… thì thôi cũng được. Chẳng qua em thực sự lo cho Seamus, anh ấy chưa từng mất liên lạc lâu như thế. Dù trước đây nhận nhiệm vụ mật, cũng sẽ báo cho em một tiếng để em chuẩn bị tâm lý.”

Cách Nam Y nói chuyện rất giống Thẩm Diêu, cũng thuộc kiểu đáng yêu và khéo léo, khiến Tô Nặc mềm lòng: “Nếu chuyện này liên quan đến cơ mật, e rằng tôi không thể giúp được. Nhưng nếu không phải cơ mật, mà tôi biết thì tôi có thể nói cho cậu biết.”

Mắt Nam Y lập tức sáng lên: “Cảm ơn anh, anh Tô!” Cậu ta đã chú ý Tô Nặc từ lâu trong bữa tiệc, cảm thấy Tô Nặc là người dễ nói chuyện nên mới lấy hết dũng khí đến tìm, coi như còn nước còn tát, không ngờ thật sự được đồng ý giúp.

Hai người trao đổi tài khoản liên lạc.

**

Bữa tiệc kéo dài đến tận khuya, khi kết thúc, bên ngoài đèn đuốc sáng rực, khiến màn đêm như được giặt sạch, trở nên trong trẻo.

Trên phi thuyền, Tô Nặc tra cứu từ khóa “Geraldine”, thấy một vài tin tức rời rạc.

Đây là một hành tinh cách Đế quốc hơn ba trăm nghìn mét, vốn là một hành tinh hoang. Hơn mười năm trước, trên đó bắt đầu xuất hiện dấu vết của côn trùng Sakelu. Đế quốc từng phái quân đến tiêu diệt, nhưng sau đó, theo chỉ thị của Viên Cạnh, đã từ bỏ quyền quản lý Geraldine, để mặc hành tinh này trở thành sào huyệt của tộc côn trùng.

Tất cả những điều này, e rằng đều là sự sắp đặt có chủ ý của Viên Cạnh, nhằm nuôi lớn tộc côn trùng để tiêu hao binh lực nhà họ Lục.

Không biết hiện giờ lũ côn trùng ở Geraldine đã biến dị đến mức nào…

Trên phi thuyền, trong không khí yên tĩnh không lời, bầu không khí cũng có vẻ trầm mặc. Lục Ngộ liếc sang Tô Nặc, giả vờ vô tình nghiêng đầu, thấy rõ nội dung trên quang não của Tô Nặc thì sắc mặt cứng lại, biết ngay vì sao từ lúc lên phi thuyền Tô Nặc đã mặt lạnh như băng, lông mày nhíu chặt.

Chắc chắn là Giả Tự lại đi nhiều chuyện với Tô Nặc rồi.

Lần sau gặp, nhất định phải lột vỏ con rùa già nghìn năm đó!

Tô Nặc tắt quang não, hỏi Lục Ngộ: “Nguyên Cung trước đây từng tiến hành thí nghiệm biến dị trên tộc côn trùng, giờ kết quả thí nghiệm thế nào?”

Lục Ngộ ngừng một chút, tìm cách trả lời hợp lý: “Hiện tại vẫn đang điều tra. Theo kết quả sơ bộ, lũ côn trùng đã được tăng cường thể lực rất nhiều. Nhưng giờ không còn là thời đại vũ khí lạnh nữa, có mạnh đến đâu cũng không bằng một quả đạn pháo.”

“Dạo gần đây tộc côn trùng có đe dọa gì đến an nguy của Đế quốc không?”

“Không có.”

Tô Nặc không nhìn ra điểm bất thường nào trên mặt Lục Ngộ, trong lòng âm thầm hừ một tiếng.

Lại giở trò diễn kịch đây.

Tô Nặc không cho Lục Ngộ tiếp tục diễn: “Nếu đã không đe dọa đến an nguy Đế quốc, thì vì sao sắp tới quân đội lại phái quân đến Geraldine? Theo em biết, anh trai anh cũng không phải người giỏi chiến sự.”

“Không phải điều quân, chỉ là tuần tra định kỳ thôi. Em đừng bị lời của Giả Tự làm lệch hướng.”

“Vậy à?” Tô Nặc cười nhạt, “Nếu không nguy hiểm, thì cho em đi cùng nhé. Dạo trước em theo bác sĩ Tống học tập, đang muốn tìm cơ hội thực hành. Tuy em chưa giỏi giang gì, nhưng làm hậu cần tạp vụ ở phòng quân y thì không vấn đề.”

Lục Ngộ: “…”

Bảo sao dạo này Tô Nặc cứ tìm Tống Tinh Mặc, hai người đi lại thân thiết, anh còn tưởng họ cùng sở thích, nào ngờ là Tô Nặc theo học.

Lục Ngộ mấp máy môi, không dám từ chối thẳng, bèn nói vòng vo: “Tô Nặc, em có thể đến bệnh viện thực tập trước, quen việc rồi hẵng ra chiến trường.”

Tô Nặc nghe xong, không nói thêm gì.

Nhìn sắc mặt thì rõ là đã quyết ý, lời của Lục Ngộ không làm cậu lay chuyển chút nào.

Lục Ngộ định dùng tình cảm để khuyên nhủ, lý lẽ để lay động, nhưng Tô Nặc cứ như nước đổ đầu vịt nên đành từ bỏ.

Đêm hôm đó về nhà, Lục Ngộ liền gọi cho Giả Tự mắng cho một trận tơi tả.

Ban đầu Giả Tự còn tưởng Tô Nặc đã giữ được Lục Ngộ ở lại, đang hí hửng lắm, nghe dần mới phát hiện hóa ra là Tô Nặc cũng muốn ra chiến trường theo, liền ngửa mặt kêu trời. Không những không giữ được người, lại còn thêm một người đi nữa?!

Nếu Lục Hạnh biết mình làm hỏng chuyện, thể nào cũng bị mắng cho tơi tả.

Giả Tự nhức đầu.

Không hiểu hai chồng chồng nhà này sao cứ như không coi mạng sống là gì.

Sau đó Lục Ngộ lại chạy đi khuyên Tô Nặc mấy lần, đủ lời ngon tiếng ngọt như nào Tô Nặc vẫn không thay đổi ý định. Lục Ngộ tức quá, đổ hết trách nhiệm lên đầu Giả Tự. Không chịu nổi bị càm ràm, Giả Tự bày kế: “Sở dĩ cậu thất bại là vì hai lý do, một là miệng lưỡi sai chỗ, hai là cậu không dùng đến chiêu khác. Cậu đã nghe bao giờ chưa? Thấy sắc mắt liền mờ? Chồng chồng cũng không thoát khỏi quy luật đó đâu.”

Thế là, Giả Tự gửi cho Lục Ngộ một đống tài liệu và video, bảo anh học cho kỹ.

“Không có chuyện gì mà không giải quyết được trên giường cả.”

Lục Ngộ đương nhiên không tin trò nhảm đó, nhưng vì rảnh rỗi nên vẫn lôi ra xem thử.

Dạo gần đây, anh và Tô Nặc không ngủ chung phòng, nhưng đến nữa đêm lại không hiểu sao thành ngủ cùng nhau, mơ mơ hồ hồ trở thành chồng chồng thật sự.

Hôm ấy, Tô Nặc xử lý xong công việc, từ bên ngoài trở về, vừa đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy Lục Ngộ đang ngồi trên giường.

Lục Ngộ mặc áo choàng ngủ, áo choàng ngủ mùa hè màu đen được làm từ tơ lụa cao cấp, phần ngực để mở, lộ ra đường cong lờ mờ của làn da mỏng, tóc được vuốt hết ra sau, lông mày và đôi mắt hoàn toàn lộ rõ, khí chất toát ra vẻ xâm lược mạnh mẽ và áp lực rõ rệt.

Trong phòng thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của hoa quỳnh, đó là mùi pheromone của Lục Ngộ.

Nhưng Tô Nặc lại ngửi ra mùi nước hoa.

Lục Ngộ rốt cuộc vẫn không thể bày ra dáng vẻ yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành, nên anh tìm một cái cớ nghe có vẻ đường hoàng để làm chuyện hoang đường.

“Anh đến kỳ mẫn cảm rồi, bác sĩ nói không thể dùng thuốc ức chế nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc phục hồi tuyến thể.”

Tô Nặc không nghĩ nhiều, nghe vậy liền nói: “Vậy anh chờ em một chút, em đi tắm cái đã.”

Vừa quay người, eo liền bị Lục Ngộ ôm lấy từ phía sau, Lục Ngộ cúi xuống, hơi thở phả lên cổ cậu, hơi nóng uốn lượn xuống dưới, khiến ngực Tô Nặc nóng bừng và tê dại.

“Không cần phiền phức thế đâu.”

“Em mới về từ bên ngoài, trên người toàn mồ hôi.”

“Anh không để ý.”

Tô Nặc còn định nói gì đó, nhưng ngay giây tiếp theo, cả cơ thể đã bị Lục Ngộ bế bổng lên. Trong khoảnh khắc trời đất đảo lộn, cơ thể ngã xuống lớp chăn mềm mại. Hơi thở vừa mới kịp dâng lên, liền lập tức bị nụ hôn nóng bỏng dập tắt.

Ánh sáng trên trần nhà mờ tối, bên tai là tiếng gió nhẹ từ ban công lùa vào, âm thanh trong cổ họng biến thành những tiếng r*n r* khe khẽ. Tô Nặc muốn đưa tay đẩy người trước mặt ra, nhưng vừa đặt tay lên thì phát hiện đối phương đã cởi áo choàng ngủ từ bao giờ, để lộ lồng ngực rộng rãi và rắn chắc. Lòng bàn tay cậu ấn lên phần cơ ngực rõ nét ấy một cách chắc nịch.

Hơi thở của Lục Ngộ rõ ràng trở nên nặng nề, cơ bắp cánh tay căng lên thành đường cong mạnh mẽ, ngón tay từ dưới kéo lên, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của Tô Nặc, dừng lại ở chiếc cúc cuối cùng nơi xương quai xanh.

Đây là lần đầu tiên Lục Ngộ chủ động đến vậy, khiến Tô Nặc thoáng có phần không quen, muốn ngăn lại. Nhưng đúng lúc đó, Lục Ngộ bất ngờ kéo áo sơ mi của cậu lên từ phía eo lên, trùm thẳng lên đầu.

Tầm nhìn lập tức bị che kín bởi chiếc áo trắng, trước mắt chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ, thính giác và xúc giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Nụ hôn ấm áp rơi xuống ngay bên trái lồng ngực.

Tô Nặc nghẹn thở, theo bản năng muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lại chỉ có thể túm lấy tóc Lục Ngộ. Đốt ngón tay cậu luồn vào mái tóc đen rậm rạp, theo nhịp thở dồn dập mà nắm chặt rồi lại buông, buông ra rồi lại nắm chặt…

Nụ hôn tiếp tục đi xuống.

Mềm mại, dày đặc, từng chút một tiến sâu vào nơi càng lúc càng riêng tư và mong manh.

Tựa như một mặt hồ phẳng lặng, từng vòng sóng lăn tăn dần dần nổi lên, rồi nhanh chóng trở thành cơn sóng lớn cuộn trào dữ dội.

Tưởng rằng mặt hồ kia sắp sôi trào, không ngờ người đang châm lửa lại đột nhiên dập tắt.

Kẻ gây chuyện lúc này ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tô Nặc, ghé sát bên tai anh, thì thầm khàn khàn: “Tô Nặc, em có… muốn không?” Âm thanh vang lên khe khẽ nơi đầu môi, khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng không chịu nổi.

Tô Nặc: “……”

Lúc này mà hỏi câu đó, chẳng khác nào hỏi một người đang khát có muốn uống nước không, hay hỏi một kẻ đang đói có muốn ăn bánh mì không. Tô Nặc tức đến mức chỉ muốn đá cho người đàn ông này một cú văng xuống giường, nhưng vừa mới nhấc chân, cổ chân đã bị Lục Ngộ chuẩn xác ấn trở lại giường.

Ngón tay của Alpha rất dài, lại luôn không kiểm soát tốt lực, lúc buông ra, cổ chân Tô Nặc đã hằn một vệt đỏ nhạt. Kết hợp với khóe mắt ửng đỏ của cậu, cả người toát ra một vẻ đẹp mong manh như bị dày vò đến vỡ vụn.

Lục Ngộ biết Tô Nặc sắp không chịu nổi nữa, liền cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu hai cái như chuồn chuồn lướt nước.

Cảm giác mơ hồ, nhẹ đến không đủ, lại khiến người ta sinh ra một thôi thúc mãnh liệt muốn có nhiều hơn. Tô Nặc khẽ rên hai tiếng, eo bất giác vặn nhẹ.

Lục Ngộ nghe được âm thanh đó, suýt chút nữa buông vũ khí đầu hàng. Ban đầu còn định treo ngược Tô Nặc, khiến cậu đắm chìm trong d*c v*ng không thể thoát ra, không ngờ chính mình lại là người đầu tiên nhũn não, mơ mơ hồ hồ mở miệng: “Gọi một tiếng chồng anh nghe thử xem.”

Điều kiện vốn định thương lượng, từ không ra trận biến thành gọi chồng.

Kẻ vì sắc mà mờ mắt chính là Lục Ngộ.

Gương mặt Tô Nặc đỏ ửng, từ má lan sang tận mang tai, trong mắt dường như có một tầng sương mỏng, khóe môi khẽ động, giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu. Lục Ngộ thấy vậy liền cúi người, áp tai xuống cạnh môi anh, muốn nghe rõ ràng.

Không ngờ Tô Nặc lại cắn nhẹ vào tai Lục Ngộ, lực không mạnh nhưng có cảm giác cắn, từng nhịp cắn nhẹ mảnh nhỏ khiến bụng dưới Lục Ngộ dâng lên một luồng khí nóng vừa bất an, vừa nguy hiểm, lại vừa đầy k*ch th*ch.

“Đồ đần.”

Tô Nặc khẽ gọi một tiếng.

Lục Ngộ: “……”

Chẳng bao lâu sau, để chứng minh mình không phải kẻ đần, Lục Ngộ giành lại thế chủ động, cắn trả một đòn, nhưng lần này là cắn lên cổ Tô Nặc. Giữa môi răng, anh cảm nhận được mạch đập khẽ khàng của beta, giống như đang cảm nhận được sức sống yếu ớt nhưng ngoan cường của Tô Nặc.

Bất ngờ, nụ hôn chuyển dần ra phía sau cổ, chạm đến nơi gần như chưa từng được chạm tới – tuyến thể.

Về mặt sinh học, người ta vẫn nói rằng tuyến thể của beta phát triển không hoàn chỉnh, không nhạy cảm như alpha hay omega.

Nhưng điều đó dường như không đúng với Tô Nặc. Phản ứng của cậu rất mạnh. Ngay khoảnh khắc Lục Ngộ ngậm lấy tuyến thể, âm thanh của cậu lập tức trở nên mơ hồ, lộn xộn, lưng khẽ cong lên như muốn trốn khỏi sự khống chế, nhưng lại trốn thế nào cũng không thoát.

Đó là một dạng k*ch th*ch xa lạ, từ tuyến thể lan lên đến đỉnh đầu, rồi từ đó lan tỏa khắp toàn thân.

Từng bước tấn công của Lục Ngộ khiến cậu dần dần thất thủ.

Cả tay lẫn chân đều bị giữ chặt không thể động đậy. Cơ thể mất đi kiểm soát như bị bao bọc trong một khối mây mềm mại, thiêu đốt linh hồn trong cơn nóng rực, hòa quyện vào nhau thành sự ẩm ướt quấn quýt không dứt.

Khúc nhạc của hoan lạc là tiếng da thịt cọ xát và tiếng vang vọng từ trong lồng ngực.

Khúc nhạc ngày càng dồn dập, cho đến cuối cùng, Tô Nặc không thể làm gì khác ngoài ngậm ngùi rơi nước mắt, nghiêng đầu, nghẹn ngào cầu xin alpha vẫn đang miệt mài cày cấy kia.

“Chồng ơi.”

Hết chương 46

Bình Luận (0)
Comment