Chương 47
Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan
Tiếng chồng ơi kia rất nhẹ, nhẹ như một chiếc lông vũ mềm mại rơi xuống đất. Nhưng tiếng rơi của chiếc lông ấy lại xuyên qua không khí, truyền đến tai Lục Ngộ. Trong khoảnh khắc đó, lồng ngực anh như bị nhét đầy bột nở, trái tim không ngừng phồng to, như sắp xuyên qua xương ngực mà tràn ra ngoài.
Anh nhớ lúc Lục Hạnh và Tống Tinh Mặc vừa mới kết hôn, mỗi lần Tống Tinh Mặc gọi một tiếng chồng ơi, Lục Hạnh có thể bị sai khiến làm bất cứ chuyện gì — bảo đi đông thì không dám đi tây. Khuôn mặt Lục Hạnh vốn quanh năm không cười cũng có thể hiện ra chút dịu dàng.
Khi đó, Lục Ngộ và Giả Tự còn hay cùng nhau trêu chọc Lục Hạnh là kẻ vì sắc mà lú lẫn, chẳng hiểu gọi một tiếng chồng thì có gì đáng vui đến thế?
Sao lại bị làm cho mụ mị thế kia?
Không thể có chút cốt khí sao?
Nhưng đến lúc này, Lục Ngộ cuối cùng đã hiểu cảm giác ấy.
Cứ như có một sợi chỉ đang len lỏi trong thân thể, xuyên qua trái tim, mạch máu, xương cốt. Trên sợi chỉ ấy chảy qua lớp siro ngọt mềm, từng chút một ăn mòn mọi thứ.
Cốt khí, cái thứ vô hình vô thanh ấy, cũng dần sụp đổ trước từng đợt pháo bọc đường.
…
Lục Ngộ đắm chìm trong tiếng “chồng” kia đến mức quên mất chính sự. Đến khi nhớ ra thì đã là ngày hôm sau. Cũng may kỳ mẫn cảm của alpha kéo dài đến bảy ngày, sau này vẫn còn cơ hội để thuyết phục Tô Nặc.
Không ngờ là, lần hai, lần ba… lần nào Lục Ngộ cũng không nói ra được.
Có lúc là do quên mất, có lúc thì rõ ràng nhớ ra rồi, nhưng nhìn người dưới thân lại cảm thấy, nói chuyện chiến trường trong thời khắc ấy thật quá phá hỏng không khí.
Còn khi không phá không khí thì Tô Nặc lại chẳng buồn nghe anh nói.
Thế là hoãn lại, “kỳ mẫn cảm” cứ thế trôi qua.
Trong những ngày tĩnh lặng ấy, Tô Nặc nhận được liên lạc từ Tòa án Hình sự.
Quincy muốn gặp cậu.
Quincy không có quyền đặc xá, tội mà ông ta phạm phải đã được điều tra, xét xử và bị tuyên án tử hình cách đây một tuần. Ngày trước khi hành hình, ông đề nghị được gặp Tô Nặc.
Phòng biệt giam rộng mênh mông, ánh sáng trắng chói mắt, đi ở đây còn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và áp lực hơn cả những đường hầm tối tăm, hẹp hòi.
Quincy ngồi trên ghế, xích sắt kéo dài từ sàn nhà trói chặt tứ chi của ông, hoàn toàn bị cố định, gần như không thể làm bất kỳ động tác nào lớn.
Hình phạt kiểu này thường chỉ dành cho những kẻ hung tàn hoặc phạm tội ác tày trời.
So với sự điên dại của Viên Cạnh, sắc mặt của Quincy trông vẫn ổn. Tóc và râu đã bạc trắng, khiến ông trông như một ông già hiền lành, tử tế. Ông luôn nheo mắt cười, dường như người sắp lên đoạn đầu đài không phải là mình.
Thấy Tô Nặc tới, ông khẽ nhếch môi, chủ động mở lời: “Không ngờ cậu vẫn chịu đến gặp lão già này.”
Tô Nặc: “Chú Quincy, lúc cháu còn ở nhà kính, chú luôn chăm sóc cháu rất tốt. Trong lòng cháu vẫn luôn biết ơn chú.”
Lời này khiến Quincy thoáng chìm vào hồi ức, khe khẽ thở dài.
“Tôi còn nhớ, hồi cậu mới đến Nguyên Cung mới mười ba mười bốn tuổi, cha mẹ đều mất sớm, buộc phải sớm ra ngoài kiếm sống. Nhưng cậu chẳng hề giống một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi chút nào cả, hành xử chín chắn vô cùng. Chỉ có một điều là mối quan hệ với cậu Ý thiếu gia là không ổn…” Nói đến đây, Quincy đổi giọng: “Kiếp trước, chậu và Ý thiếu gia có kết cục tốt đẹp không?”
Lần trước trong phòng thẩm vấn, Tô Nặc đã thuyết phục Quincy bằng cách tiết lộ mình là người sống lại và kể ra rất nhiều chuyện tương lai. Dĩ nhiên, thật giả lẫn lộn, tất cả nhằm khiến Quincy chịu khai ra Viên Cạnh.
Ban đầu Quincy không tin, chuyện sống lại quá mức hoang đường. Cho đến khi Tô Nặc nói ra kế hoạch dùng trùng tộc tấn công hai anh em nhà họ Lục trên chiến trường Samuel, một kế hoạch mà Quincy chưa từng tiết lộ với ai, chỉ tồn tại trong đầu ông thì ông mới tin.
Tô Nặc lắc đầu: “Không.”
Quincy thấy cậu cụp mi xuống, tưởng mình chạm phải nỗi đau, vội nói: “Tha thứ cho lão già này nhiều lời quá.”
Nghĩ lại, nếu kiếp trước Tô Nặc và Viên Giản Ý kết thúc tốt đẹp, thì đời này Tô Nặc đã không ngã vào vòng tay Lục Ngộ rồi. Có lẽ kiếp trước đâm đầu vào tường, kiếp này mới biết quay đầu.
Quincy thở dài: “Ở đây không ai nói chuyện với tôi, tôi cứ cảm thấy mình như một tảng đá, rõ ràng đứng ở đó, mà chẳng ai nhìn thấy, chẳng ai để ý. Nên tôi mới tìm đến cậu, chỉ muốn trò chuyện một chút.”
Im lặng hai giây, ông nói tiếp: “Từ lúc cậu rời nhà kính, cũng không còn ai nói chuyện với tôi nữa.”
Tô Nặc ngẩng đầu, yên lặng lắng nghe.
Quincy kể chuyện mình.
Từ sau khi mất con trai, ông đặt hết tình thân lên người Viên Cạnh. Vì thỏa mãn tham vọng của Viên Cạnh, ông từng bước từng bước không từ thủ đoạn, đến cuối cùng tay dính đầy máu, không thể quay đầu, đành ôm lấy suy nghĩ một tướng công thành, vạn cốt khô, muốn đưa Viên Cạnh l*n đ*nh cao quyền lực, không để ai kiềm chế được nữa.
Nhưng sau cùng mới phát hiện, bộ xương trắng đầu tiên trên con đường ấy lại chính là con trai ruột của mình.
…
Nói hồi lâu, Quincy thu lại tâm trí, cười với Tô Nặc: “Tô Nặc, cảm ơn cậu đã kiên nhẫn nghe lão già này lải nhải.”
Tô Nặc khẽ mấp máy môi, nghĩ đến việc ngày mai Quincy sẽ bị xử tử, giờ có nói gì cũng vô ích. Cậu liền hỏi: “Chú còn tâm nguyện gì không?”
“Tro về tro, đất về đất. Giờ tâm nguyện lớn nhất của tôi là sớm được gặp lại con trai mình. Thôi, không nói nữa, làm mất thời gian của cậu rồi. Cậu đi lo việc của mình đi, tôi về ngủ một giấc. Biết đâu tỉnh dậy, tôi cũng được sống lại thì sao.” Quincy cười đùa. Khi đứng dậy, ông lại bất chợt nói: “Tô Nặc, nhớ quay lại nhà kính thăm một chút.”
“Vâng.”
Rời phòng biệt giam, Tô Nặc lập tức đến Nguyên Cung.
Tội ác của Nguyên Cung đã tiêu tan theo viên đạn xuyên qua đầu Viên Cạnh. Lệnh giam giữ được dỡ bỏ, người hầu cũng đã giải tán hết. Nơi này hiện tại do quân đội tiếp quản, tương lai có thể sẽ trở thành trụ sở hoặc điểm du lịch.
Người gác cổng nhận ra Tô Nặc, liền để cậu vào.
Chỉ vài tháng không ai ở, cỏ ở Nguyên Cung đã mọc um tùm, mạng nhện giăng kín. Khu nhà kính càng hỗn loạn, các chậu cây đủ loại xếp đống lên nhau, cành lá và hoa đan xen rối rắm, khó phân biệt đâu với đâu.
Hương thơm giữa không trung vừa đậm vừa lẫn lộn, bước vào phải bịt mũi.
Tô Nặc đảo mắt qua từng chậu cây, ánh mắt chợt dừng lại ở một chậu cây ở góc khuất nhất!
Cánh hoa màu xanh lá phủ đầy những gai nổi hạt, dài và sắc như kéo, kéo dài từ giữa bông hoa vươn ra, vừa là lá, vừa là hoa, chính là hoa Khắc Đằng mà Tô Nặc từng cố ghép giống nhưng không thành công.
Cậu biết ngay mà, Quincy muốn gặp cậu tuyệt đối không phải chỉ để nói chuyện!
Cậu xúc động lao tới, ôm lấy chậu hoa Khắc Đằng, ngắm nghía kỹ càng, xác nhận đúng rồi mới chụp ảnh. Ban đầu định gửi cho Lục Ngộ, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu gửi cho Lục Hạnh.
Dạo gần đây, Lục Ngộ không nói gì với cậu, nhưng cậu thì không rảnh rỗi. Cậu đã moi được không ít chuyện từ chỗ Tống Tinh Mặc.
Biến dị của tộc côn trùng trên hành tinh Geraldine đã vượt ngoài dự tính. Đội cơ giáp tuần tra gần đó đã mất tích bí ẩn.
Lục Hạnh không muốn Lục Ngộ dính vào chuyện này. Thứ nhất, Lục Ngộ vừa mới kết hôn, cuộc sống yên ổn vừa mới bắt đầu. Thứ hai, tuyến thể của Lục Ngộ vẫn chưa hồi phục. Vì thế, Lục Hạnh đẩy trách nhiệm thuyết phục Lục Ngộ cho Giả Tự.
Giả Tự lại tìm đến Tô Nặc, đẩy trách nhiệm tiếp cho cậu.
Tô Nặc đoán, thật ra người Lục Hạnh muốn tìm ngay từ đầu chính là mình. Chỉ là trước đó tìm mấy lần đã khiến Lục Ngộ rất không vui nên mới mượn Giả Tự làm kẻ thế thân.
Hoa Khắc Đằng này có lẽ được ghép thành công từ nửa năm trước, đúng lúc Tô Nặc vừa rời khỏi Nguyên Cung.
Cậu ôm chậu hoa rời đi, ngoảnh lại nhìn nhà kính lần cuối.
Cậu đã không còn là Tô Nặc mười tám tuổi, mà là một người đã sống vài chục năm, trải qua biết bao khoảnh khắc u tối của đời người. Đứng ở nơi này, phần lớn ký ức trong cậu đã mơ hồ, xa xôi.
Có lẽ Tô Nặc năm mười tám tuổi sẽ có nhiều cảm xúc phiêu bạt hơn.
Cậu thu lại suy nghĩ, xoay người, phía xa có một bóng trắng đang đi về phía cậu — Viên Giản Ý.
Hôm nay trời u ám, gió rất lớn, tiếng gió hú bên tai.
Viên Giản Ý mặc áo dài trắng, lá rụng bay lả tả sau lưng anh ta, tóc và vạt áo tung bay theo gió. Thần sắc của anh ta bình thản, bước đi vững vàng. Vẻ tao nhã, cao quý dường như đã khắc sâu vào xương cốt, bất kể là ai, bất kể là chuyện gì đều không thể tước đi được.
Anh ta và khung cảnh xung quanh như thể cách nhau một tầng kính mờ.
“Tô Nặc.” Viên Giản Ý nhìn xuống vật trong tay cậu. “Đây là… hoa Khắc Đằng?”
“Ừ.”
“Em định giao cho quân đội?”
Tô Nặc gật đầu.
Viên Giản Ý nói: “Tôi đưa em đi.”
Lúc đầu Tô Nặc định từ chối Viên Giản Ý, nhưng nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, cậu lại gật đầu đồng ý. Lục Ngộ chắc chắn sẽ đến hành tinh Geraldine. Con người anh luôn coi trọng chiến trường hơn bất cứ điều gì, không bao giờ là loại rùa rụt cổ. Tô Nặc cũng muốn đi theo, vậy thì nhất định phải thuyết phục được Lục Ngộ.
Viên Giản Ý đúng lúc lại là một công cụ không tồi.
Lúc này, tại quân bộ.
Lục Ngộ giơ tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ. Anh không chậm trễ, đứng dậy rời đi. Giả Tự mặt dày mày dạn khoác vai anh, bị anh lạnh mặt đẩy ra.
Giả Tự cười nịnh: “Lư Ngư, anh Ngộ… Đừng giận nữa được không? Qua bao lâu rồi chứ? Với lại, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu mà. Muốn cậu với anh dâu có thêm thời gian thế giới hai người, tận hưởng cuộc sống tân hôn chứ sao!”
“Vậy tôi phải cảm ơn cậu nhiều lắm rồi.”
“Ơ, chuyện này cậu cũng chẳng giấu được, sớm muộn anh dâu cũng biết. Thay vì giận tôi, sao không nghĩ cách dỗ cậu ấy đi.” Giả Tự dừng một chút, thở dài: “Không ngờ gan anh dâu cũng to thật, còn đòi theo ra chiến trường… Ê, anh dâu… sao lại đến đây rồi?”
Lục Ngộ bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Dưới phi thuyền màu bạc, Tô Nặc và Viên Giản Ý đang cùng nhau bước xuống cầu thang xoắn ốc. Tô Nặc đột nhiên bị vấp, Viên Giản Ý bên cạnh phản ứng nhanh, lập tức đưa tay đỡ lấy cậu, ôm vào lòng, nhưng sau khi ôm rồi thì lại chậm chạp không chịu buông tay.
Tô Nặc ngẩng đầu, khóe môi mỉm cười, dường như đang cảm ơn Viên Giản Ý.
Khung cảnh hai người ở cạnh nhau, nhìn một cách kỳ lạ lại thấy hòa hợp, rất xứng đôi.
Lục Ngộ vô thức đưa tay lên hông.
Súng đâu rồi?
Súng của anh đâu rồi?
Hết chương 47